- Nương, Mục Vân đúng là đã không giống, hắn không phải là con tư sinh không có tiếng tăm gì trước kia, mà là thiếu tộc trưởng Mục gia!
Tiêu Doãn Nhi cau mày nói:
- Chuyện hôm nay, chỉ sợ sẽ làm cho trong lòng Mục Vân không thoải mái, ngài vẫn nên nghĩ biện pháp nhanh chóng giải quyết đi.
- Được rồi, hai người các ngươi đi trước xem một chút đi, còn về công việc sau này thì đợi sau này nói!
Lúc này, Tiêu Chiến Thiên mới mở miệng.
Hắn cũng không ngờ, Mục Vân vừa nói tức giận thì đã tức giận.
Lúc đầu hắn tưởng là, cho dù thê tử làm không đúng thì Mục Vân cũng sẽ kính hắn là trưởng bối, nhường nhịn cho qua.
Làm sao biết, Mục Vân một lời không hợp đã biểu lộ ra.
- Linh Căng, nàng cũng vậy, làm gì vô cùng lo lắng, chí ít phân rõ ràng tình huống rồi mới nói!
Nhìn bóng lưng tử nữ rời khỏi, Tiêu Chiến Thiên cau mày nói.
Hiện tại, tình cảnh Tiêu gia thật không tốt, nếu như quan hệ với Mục gia còn đi xuống, vậy sẽ càng rơi vào hiểm địa.
- Tối cho Tiêu Chiến Thiên ngươi, hiện tại ngược lại là hướng đến ta, không phải vừa rồi ngươi hạ lệnh điều động hộ vệ Tiêu gia sao?
- Ta...
Tiêu Chiến Thiên xấu hổ cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chuyện này, xem ra, ngày sau vẫn phải giải thích rõ ràng với Mục Thanh Vũ.
Một bên khác, Mục Vân rời khỏi Tụ Tiên các, trong lòng chưa tiêu tức giận, mà hai người Tiêu Doãn Nhi và Tiêu Khánh Dư lại đã đuổi theo
.
- Tỷ phu, tỷ phu, ngươi đừng nóng giận, tính tình mẹ ta trước giờ rất nóng nảy, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, không nên so đo với bà!
Tiêu Khánh Dư đuổi theo ở sau lưng, hô lớn.
Tỷ phu?
Nghe thấy lời này, Mục Vân lảo đảo bước chân, kém chút té ngã trên đất.
Tên tiểu khốn kiếp này, Mục Vân thật muốn một bàn tay đánh tên ngu ngốc kia.
Mà một bên, khuôn mặt tinh xảo của Tiêu Doãn Nhi sớm đã giống quả táo chín.
- Tiêu Khánh Dư, ngươi còn gọi loạn nữa, ngươi có tin ta sẽ đánh ngươi một quyền hay không?
Rốt cục nhịn không được Tiêu Khánh Dư kêu gào, Mục Vân dừng bước lại quát.
- Hắc hắc... Ta biết rồi, tỷ phu!
- Ngươi...
Biết hỗn tiểu tử này cố ý gây chuyện, Mục Vân khẽ nói:
- Tiểu tử ngươi còn tiếp tục ở đây pha trò, hồn phách trong cơ thể ngươi chính là Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân, ngươi còn không cố gắng khống chố Bách Kim Phong Linh Trận, tên đó mà nổi giận đến sẽ trực tiếp nướng ngươi biến thành người khô, xem ngươi còn bần hay không bần!
Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân?
Tiêu Doãn Nhi ở bên cạnh lại kinh ngạc đến ngây người.
Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân chính là thánh thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trong cơ thể đệ đệ? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Hắc hắc, Mục đạo sư, ta biết rồi, mọi việc đều theo ngài dặn dò.
Tiêu Khánh Dư cuối cùng có thể triệt để biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình, hình như có chuyện nói không hết.
- Dừng lại, từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ cần khống chế tên đó trong cơ thể ngươi là được, đúng rồi, trong một tháng, bước vào cảnh giới Linh Huyệt cảnh, không xong...
- Ta biết, ta biết!
Vừa dứt lời, Mục Vân nghênh ngang rời khỏi.
Nhìn bóng người Mục Vân rời khỏi, Tiêu Doãn Nhi thủy vẫn chưa kịp phản ứng.
- Xú tiểu tử, ngươi có chuyện gì giấu giếm tỷ ta phải không? Mau nói.
- Nào có, tỷ, ta nói với ngươi, tỷ phu thật sự là một nhân vật lợi hại...
- Tỷ phu?
Nghe thấy xưng hô trêu tức của Tiêu Khánh Dư, Tiêu Doãn Nhi nắm chặt đấm vang lên tiếng lạch cạch, nhìn Tiêu Khánh Dư, cười rạng rỡ.
Mặc kệ sau lưng truyền đến tiếng tru như mổ heo của Tiêu Khánh Dư, Mục Vân vẫn bình thản đi trên đường phố, suy tư chuyện gần đây.
Bệnh dữ trong cơ thể Cam lão, tấn thăng sơ cấp cửu ban, thân phận thiếu tộc trưởng Mục gia.
Mọi việc giống như đang phát triển dựa theo quỹ tích nên có, thế nhưng mọi việc lại như hoa trong gương, như trăng trong nước, xa không thể chạm....
Cung điện khổng lồ, không biết vị trí ở đâu.
Mà giờ khắc này, trong cung điện to lớn có mười hắc ảnh đang ngồi xếp bằng, các ti kỳ vị.
Giờ phút này, trên người mười hắc ảnh đều tản ra khí tức cường đại, mỗi một người trong mười người này, nếu phóng tới Nam Vân Đế Quốc sẽ đều là nhân vật dậm chân một cái run ba tất đất.
- Mục tộc trưởng, đoạn thời gian gần đây, thiếu tộc trưởng Mục tộc của ngươi đã chiếm hết danh tiếng, gϊếŧ con ta, tiến vào Lôi Phong viện, danh tiếng vang xa ở Tụ Hiền các, thật đúng là chúc mừng Mục tộc trưởng, tìm trở về một đứa nhi tử tốt như vậy!
Rốt cục, một hắc ảnh mở miệng nói chuyện, chỉ là ngữ khí lại mang theo phẫn nộ và bất mãn.
- Hoàng Cực Thiên, ngươi cũng không cần nói chuyện âm dương quái khí, Mục Vân gϊếŧ cửu hoàng tử của ngươi, đúng là sự thật, nhưng rồng sinh chín con, ngay cả con rùa cũng có thể sinh ra, cửu hoàng tử của ngươi muốn chết, có liên quan gì với nhi tử của ta?
- Ngươi...
- Khụ khụ...
Mắt thấy hai người muốn ầm ĩ lên, một hắc ảnh vội ho một tiếng, tiếp lời:
- Hai vị tộc trưởng, chúng ta cùng là thập đại trưởng lão của Thất Hiền học viện, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!
- Hừ, Tiêu Chiến Thiên, đừng cho rằng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì!
Hoàng Vô Cực lần nữa mở miệng nói:
- Tiêu gia ngươi là thông gia với Mục gia, nhi tử bảo bối ngốc của ngươi lại được Mục Vân chữa khỏi, ngươi đương nhiên nghiên về phía Mục gia.
Liên quan tới việc này, Hoàng Cực Thiên cũng rất kinh ngạc.
Tiêu Khánh Dư chính là đồ đần trứ danh của Nam Vân Đế Quốc, không ngờ bị Mục Vân thuần thục giải quyết, bây giờ không phải là đồ đần, ngược lại là thiên tài, thành đối tượng được Tiêu gia bảo hộ trọng điểm.
Cho tới nay, ai cũng biết, Tiêu gia là do vợ chồng của Tiêu Chiến Thiên chống đỡ.
Một khi hai người cưỡi hạc tây du, Tiêu gia tuyệt đối sẽ lộn xộn, Tiêu Chiến Thiên không nguyện ý nhường ra vị trí tộc trưởng Tiêu gia, mà con của hắn lại là một đồ đần.
Bởi vậy, trong Tiêu gia không ngừng phân tranh.
Nhưng bây giờ, Tiêu Khánh Dư khôi phục thần trí, mà trong cơ thể còn là hồn phách của một thánh thú, âm thanh phản kháng của Tiêu gia rõ ràng yếu đi.
Vừa rồi phản đối là bởi vì trong cơ thể Tiêu Khánh Dư nắm giữ hồn phách của một thánh thú, không ít tộc nhân Tiêu gia đã bắt đầu duy trì Tiêu Khánh Dư kế nhiệm vị trí tộc trưởng.
Kể từ đó đã giải quyết vấn đề nội bộ Tiêu gia phân liệt, rất có thể quật khởi, đối với hoàng thất mà nói cũng không phải một tin tức tốt.
- Hoàng Vô Cực, lão cẩu nhà ngươi đừng cắn người linh tinh, hôm nay là hội nghị thập đại trưởng lão, ta không tranh với ngươi!
Tiêu Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.
Tiêu Khánh Dư chuyển tốt, cùng với mấy ngày nay thực lực tiến bộ đã làm cho hắn nhìn thấy hi vọng, mấy ngày nay, tâm tình Tiêu Chiến Thiên cực kỳ tốt.
- Được rồi, các vị yên tĩnh đi!
Mạc Khánh Thiên rốt cục mở miệng.
Trong thập đại trưởng lão của Thất Hiền học viện, tộc trưởng của ngũ đại gia tộc đều chiếm một tịch, mà năm người còn lại chính là Mạc Khánh Thiên, Mạc Vấn cùng với ba trưởng lão khác trong học viện trong mặt.
Mạc Khánh Thiên thân là luyện đan sư thất tinh, trong thập đại trưởng lão, không thể nghi ngờ là một vị cực kỳ có thân phận và địa vị.