Vô Thượng Thần Đế

Chương 196: Thất Khiếu Thông Linh Đan (2)

- Ai nói là ba trận thắng hai, năm trận thắng ba, đây mới là ván thứ hai, còn có ván thứ ba, ván thứ tư, trận thứ năm, chúng ta còn chưa nhận thua đâu!

Văn Phong lập tức không vui lòng.

- Tốt, năm trận thắng ba, trận thứ ba, Mục Phong Hành, ngươi lên!

Mục Vân tiếp lời, cười ha hả nói:

- Tranh tài của lớp, chỉ là luận bàn, Văn Phong, ngươi thân là lớp trưởng lớp chín tám phải hiểu điểm này.

Văn Phong nhìn dáng vẻ cười hì hì của Mục Vân, mặt của hắn run rẩy lên.

Chính là Mục Vân lại khiến hắn mất mặt như thế.

Lúc đầu, lớp chín chính là rác rưởi, nhưng Mục Vân vừa đến, tình huống giống như thay đổi.

- Mục Phong Hành, một chiêu đánh thắng kẻ địch, nếu ngươi dám nhường, về đến gia tộc, ta để ngươi đẹp mặt.

Mục Vân đi đến phía sau Mục Phong Hành, vỗ bả vai hắn, thấp giọng nói.

- Cái này...

Nghe được yêu cầu của Mục Vân, Mục Phong Hành đắng chát cười một tiếng.

Người ca ca này, còn là thiếu tộc trưởng, thật đúng là... Không nói đạo lý.

- Trận thứ ba, ta lên!

Văn Phong đã sớm ngồi không yên, thua hai trận, tiếp theo trận thứ ba, chỉ cần là thua một trận, lớp chín tám sẽ xong đời.

Nếu mất đi thể diện, đây chính là trên cơ bản không tìm về được.

- Một chiêu đánh thắng...

Mục Phong Hành thở ra một hơi, có phần im lặng.

- Hừ, Mục Phong Hành, ngươi dám lên, ta dám đánh ngươi cha mẹ cũng không nhận ra.

Trong giọng nói Văn Phong tràn ngập tức giận, hắn cần phát tiết lửa giận.

- Thôi!

Nhìn thấy Văn Phong vọt tới, Mục Phong Hành cười khổ lắc đầu, bàn tay duỗi ra, bộp một tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên, đám người chưa thấy rõ, một bên khác, thân thể Văn Phong đã phịch một tiếng quăng ra hơn mười mét, đập mạnh xuống đất, rồi ngất đi không một tiếng động.

- Lớp trưởng... Lớp trưởng!

Lập tức, học viên lớp chín tám sơ cấp vọt tới, nhìn thấy Văn Phong đã hôn mê, thở dài một hơi.

Chỉ là lần này, nhìn lại học viên lớp chín, lại như chuột thấy mèo, gương mặt bọn hắn xám xịt bỏ chạy.

Những người mạnh nhất trong lớp đều bị người ta đánh không ra người, đứng ở chỗ này, không phải muốn chết sao!

- A!

- Thắng, chúng ta thắng, ha ha...

- Lớp chín tám sơ cấp đúng là đồ hèn nhát, nhìn các ngươi còn dám phách lối hay không!

Trận thi đấu nhỏ này thắng lớp chín tám, không chỉ là một trận thắng lợi.

Lớp chín tám có căn nguyên không tệ, trong hơn một trăm lớp sơ cấp, đủ để đứng vào năm mươi lớp đứng đầu.

Trước đó lớp chín áp chế nhuệ khí lớp mười, hiện tại lại đánh tan lớp chín tám sơ cấp, đủ để chứng minh, thực lực lớp chín đã không còn là hạng chót.

Quan trọng nhất là, loại thắng lợi này khiến trong lòng mỗi học viên trong lớp chín so cấp đều xảy ra biến hóa.

Nếu là trước kia, bọn hắn là năm bè bảy mảng, nhưng hiện tại, bọn hắn biến thành cát trong đồng hồ cát, mặc dù còn chưa ngưng tụ, nhưng đã không phải là bộ dáng tan rã.

Những thay đổi này đang thay đổi một cách vô tri vô giác, nhưng mỗi người đều thật sâu cảm nhận được.

- Vui mừng như vậy làm gì?

Mục Vân nhìn đám người, lại đứng ra giội một ca nước lạnh:

- Thắng lợi là thắng lợi, nhưng đổi thành những người khác, có thắng được không?

- Ta đi vào lớp chín, không phải vì bồi dưỡng thiên tài, mà có thể giúp cho mỗi người các ngươi đều biến thành thiên tài, hiện tại, còn kém xa lắm!

- Các ngươi vẫn chỉ là lớp sơ cấp, lúc nào tăng lên thành lớp trung cấp, lớp cao cấp, lại reo hò!

Tăng lên thành lớp trung cấp, lớp cao cấp?

Trong Lôi Phong viện, lớp sơ cấp gần trăm, mấy chục lớp trung cấp, nhưng lớp cao cấp chỉ có mười lớp, nhưng những lớp kia, mỗi gia hỏa trong lớp đều là cảnh giới Linh Huyệt cảnh.

Muốn tấn thăng thành lớp trung cấp, điểm thứ nhất chính là, trăm tên học viên trong lớp, mỗi một vị đều phải bước vào cấp bậc Linh Huyệt cảnh.

Điểm này, lớp chín cũng không biết lúc nào có thể hoàn thành!

- Thời gian một tháng, ta sẽ để cho toàn bộ các ngươi tiến vào Linh Huyệt cảnh, điều kiện tiên quyết là, các ngươi nhất định phải khắc khổ tu luyện.

Lại một lần nữa, Mục Vân bỏ lại câu nói này, trực tiếp rời đi.

Mục Vân vừa tới Lôi Phong viện, từng bỏ xuống câu nói này, khi đó, toàn bộ học viên cho rằng, đây chẳng qua là trò đùa.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, câu nói này hình như cũng không phải giống nói đùa!

Tấn thăng lớp trung cấp, Mục Vân tự nhiên không phải thuận miệng nói.

Trong bảy đại viện, mỗi một đại viện đều là chia các lớp làm bốn đẳng cấp.

Lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp với lớp đặc cấp.

Trong Lôi Phong viện, lớp sơ cấp gần một trăm, mấy chục lớp trung cấp, nhưng chỉ có mười lớp cao cấp, mà lớp đặc cấp Lôi Phong viện chỉ có một trăm vị học viên tiến vào Linh Bảng kia, mới có thể xem như là học viên lớp đặc cấp.

Những học viên này, mỗi một người ít nhất đều là cấp độ Linh Huyệt cảnh ngũ trọng.

Muốn lớp chín sơ cấp đi đến một bước kia, còn rất xa xôi.

Chỉ là xa xôi, nhưng hắn vẫn muốn làm.

- Linh dịch có thể nói là đan dược rất thần kỳ, nhưng nếu có thể kết hợp một ít dược liệu, cô đọng thành đan dược, các học viên ăn vào, hiệu quả sẽ tốt hơn.

- Mà lại, chỗ tốt của linh dịch chính là rửa sạch kinh mạch, phạt tủy luyện cốt, trăm cái lợi mà không có một mặt hại đối với võ giả, đan dược như vậy, thế gian này chưa hề xuất hiện.

- Xem ra, ta phải suy nghĩ thật kỹ một chút!

Mục Vân hạ quyết tâm, tiến vào trong phòng luyện đan.

Mỗi lần xong tiết học, Cam lão vẫn y như cũ như người canh cổng đợi ở phòng luyện đan, nhìn thấy Mục Vân đi tới, mỉm cười, xem như bắt chuyện qua.

Để Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn chuẩn bị dược liệu, hai người đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ là Mục Vân cũng rõ, thời gian không thể nhanh như vậy.

Dù sao một ít dược liệu, không phải dễ tìm như thế.

- Ta suy nghĩ một chút...

Đi vào trong phòng luyện đan, Mục Vân lẩm bẩm.

- Bản chất linh dịch là thần lực, có thể thay đổi thiên tư võ giả, điểm này rất lợi hại, nhưng đồng thời ngoài thay đổi tư chất, có thể tăng cao tính bền dẻo kinh mạch võ giả, ngưng tụ chân nguyên, vậy thì càng biếи ŧɦái.

Sáng tạo đan dược, xem như Mạc Vấn vơi sMạc Khánh Thiên cũng rất khó.

Nhưng đối với Mục Vân đến nói, lại là trò vặt.

Trong lòng hạ quyết tâm, hắn bắt đầu buông tay mà làm.

- Cổ Linh Thảo... Vững chắc nền tảng bồi bổ chân nguyên!

- Thanh Liên Yêu Quả... Mở rộng kinh mạch!

- ...

Liên tiếp mười ngày, Mục Vân đều vùi đầu trong phòng luyện đan, chưa từng bước ra một bước.

Mười ngày sau, Mục Vân thần thái mỏi mệt, nhưng trên mặt hắn lại tràn ngập nụ cười.

- Thành công?

Cam lão thấy Mục Vân bước ra, hắn mỉm cười.

Mười ngày qua, hắn thấy Mục Vân không phân ngày đêm luyện đan, vây quanh ở trước đan lô khổ sở suy nghĩ.

- Hắc hắc... Cam lão, đến, nếm thử một viên Thất Khiếu Thông Linh Đan ta luyện chế!

Mục Vân nói, trực tiếp xòe tay ra, xuất ra một viên đan dược mang theo bảy màu sắc, trực tiếp đẩy vào miệng Cam lão, để hắn nuốt vào.

- Tên tiểu tử thối nhà ngươi!

Bị Mục Vân ép nuốt một viên đan dược, sắc mặt Cam lão đỏ lên, cười mắng không thôi.

Chỉ là sau một khắc, nụ cười trên mặt hắn lại ngưng tụ lại!

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, chân nguyên hỗn loạn trong cơ thể mình, một bộ phận lại bắt đầu ngoan ngoãn hơn, di chuyển dựa theo quỹ đạo bình thường.

Những cái chân nguyên kia lưu động tốc độ chậm chạp, nhưng lại có thể nghe theo hắn điều phối.