Vô Thượng Thần Đế

Chương 154: Biết Sai Rồi Chứ

- Hắn mà cũng xứng sao?

Nhìn Mục Vân, Cổ Càn Vũ không khách khí chút nào nói:

- Mặc dù không biết vì sao hắn được làm thiếu tộc trưởng Mục gia, nhưng nhìn niên kỷ không sai biệt lắm với Duẫn Nhi tỷ ngươi, Linh Huyệt cảnh ngũ trọng cũng không chưa đến, cũng là một phế vật, sao có thể xứng với ngươi.

Đổi lại người thường, có thể nghe được câu này đã triệt để tức giận.

Thế nhưng Mục Vân lại vẫn đứng ở chỗ, trên mặt lộ ra mỉm cười, giống như người Cổ Càn Vũ nói không phải hắn.

- A, không ngờ còn là một gia hỏa da mặt dày.

Cổ Phần tiếp lời cười nói:

- Càn Vũ, ta thấy không phải da mặt dày, mà là da mặt mỏng, đã vô cùng xấu hổ, không biết nên nói cái gì!

Hai người không hẹn mà gặp nhìn Mục Vân, thế nhưng ánh mắt Mục Vân lại rơi vào trên lôi đài tranh tài, dáng vẻ giống như không nghe được bọn hắn nói chuyện.

Dù sao Mục Vân cũng là thanh niên mười chín tuổi, sắp bước vào hai mươi tuổi, thực sự là không có gì tiếng nói chung cùvớing những thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi này.

Dù nói thế nào, hắn cũng là lão yêu quái sống lại một thế, sao lại quan tâm hai tiểu gia hỏa lông còn chưa mọc đủ nói cái gì.

- Này! Ngươi bị điếc sao?

Nhìn Mục Vân một mực không lên tiếng, Cổ Phần rốt cục nhịn không được, một bước đi đến trước người Mục Vân, bàn tay đập vào trên bờ vai Mục Vân.

Mà Tiêu Doãn Nhi lại đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, không có chút dự định động thủ.

Một chưởng này của Cổ Phần, có thể nói là vận dụng toàn bộ lực lượng Linh Huyệt cảnh nhất trọng của mình, trọn vẹn gần sáu vạn cân cự lực, một chưởng vỗ lên bả vai Mục Vân, lực đạo có thể nghĩ.

Chỉ là, khiến người kinh ngạc chính là Cổ Phần vỗ một chưởng trên bờ vai Mục Vân, nhưng không thấy Mục Vân có bất kỳ biểu hiện nào, ngược lại là Cổ Phần hô lên một tiếng, lập tức dịch chuyển bàn tay khỏi.

Lần nữa nhìn lại, Cổ Phần chỉ phát hiện bàn tay của mình cháy đen một mảnh, đầu ngón tay không ngừng run, không có một chút cảm giác.

Những tiểu thí hài này, chế giễu hắn có thể, thế nhưng khi dễ đến trên đầu của hắn, nếu còn nhìn vậy sẽ thành con rùa!

- Tiểu bằng hữu, động thủ chính là không đúng!

Mục Vân khoát tay, không nhịn được nói:

- Ta không hứng thú làm loạn với các ngươi, mà nói cho các ngươi biết, ta là thiếu tộc trưởng Mục gia, nếu muốn thì ngươi có thể thử một chút!

Nghe được lời này của Mục Vân, Cổ Càn Vũ và Cổ Phần ngẩn người.

Không sai, dù sao Mục Vân cũng là thiếu tộc trưởng Mục gia, thật làm gì Mục Vân, người Mục gia gϊếŧ bọn hắn, gia tộc nhà bọn hắn cũng sẽ không dám làm gì.

Dù sao, thiếu tộc trưởng là tương lai của một tộc, quan hệ trọng đại.

Chỉ là đột nhiên, trên mặt Cổ Càn Vũ lại lộ ra một nụ cười xảo trá.

Không nói hai lời, Cổ Càn Vũ nhảy lên lôi đài, nhìn trừng trừng về phía Mục Vân.

- Hả? Đây không phải là Cổ Càn Vũ sao? Tại sao hắn lại lên lôi đài!

- Đúng vậy, chẳng lẽ nhanh như vậy đã chưa thương xong, còn muốn tiếp tục khiêu chiến Lâm Triết Vũ?

- Không thể nào, chỉ một chút thời gian này mà hắn có thể tiến bộ bao nhiêu, khẳng định là nguyên nhân khác.

Nhìn thấy Cổ Càn Vũ nhảy lên lôi đài, trong đám người vang lên tiếng nghị luận nhao nhao.

- Các vị, Tụ Tiên các chính là nơi thiên tài của Nam Vân Đế Quốc chúng ta tụ tập, các vị tới đây đều là thủ đoạn bất phàm, hôm nay, Tụ Tiên các đến một vị thiên tài, chỉ là vị thiên tài này vừa tới Nam Vân thành không lâu, mà lại là từ Bắc Vân thành chạy đến, có phải chúng ta nên nghênh đón một chút hay không?

- Thiên tài?

- Lại tới một thiên tài, còn là đến từ Bắc Vân thành?

- Cổ Càn Vũ, ngươi cũng đừng thừa nước đυ.c thả câu, đến cùng là ai?

Nhìn thấy trong đám người oanh động, Cổ Càn Vũ cười hắc hắc nói:

- Thiếu tộc trưởng Mục gia - Mục Vân!

Nói xong, ánh mắt Cổ Càn Vũ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Mục Vân.

- Các vị cũng nên nhìn Mục thiếu tộc trường, nghe nói bây giờ thiếu tộc trưởng mười chín tuổi, lúc ở cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng đã có thể rồi vượt cấp đánh gϊếŧ võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh tam trọng, thiên tư bất phàm.

- Thôi đi, Cổ Càn Vũ, ngươi có lầm lẫn không? Mười chín tuổi, Linh Huyệt cảnh nhất trọng? Thiên tài? Nói đùa cái gì.

- Đúng đấy, ở cái nơi Bắc Vân thành kia, không phải ta thổi, nhưng võ giả Linh Huyệt cảnh nhị trọng, tam trọng cảnh giới, ta có thể chọn một đống.

- Đúng đấy, thật không biết Mục Thanh Vũ tộc trưởng nghĩ thế nào, lập người này là thiếu tộc trưởng, xem ra Mục gia muốn xuống dốc.

Nghe thấy Cổ Càn Vũ nói vậy, trong đám người vang lên một trận tiếng cười.

Mọi người thấy sắc mặt Mục Vân cũng tràn ngập trêu tức.

- Ai, các vị không thể nói như vậy, Mục thiếu tộc trường chính là thiên tư tung mới, hôm nay Cổ Càn Vũ ta bất tài, muốn lãnh giáo bản sự của Mục thiếu tộc trường một chút, được không?

Cổ Càn Vũ nói xong, khom người một, nhìn Mục Vân.

- Được, đương nhiên đi!

Mục Vân mỉm cười, bước lên lôi đài.

Lúc này, còn có thể nhẫn thì thật không phải là người.

Một bước đạp lên lôi đài, nhìn Cổ Càn Vũ đối diện, Mục Vân cười nói:

- Cổ thiếu gia, đấu võ Tụ Tiên các không thể chết người đúng không?

- Yên tâm đi, Mục thiếu tộc trường, không thể chết người, ta sẽ thủ hạ lưu tình.

Thủ hạ lưu tình?

Tốt!

Trong lòng Mục Vân thầm nghĩ: Ta cũng sẽ thủ hạ lưu tình.

Giữa hai người, tranh tài bắt đầu.

Sở dĩ Cổ Càn Vũ làm nhiều công việc như vậy chính là vì bức bách Mục Vân lên đài, giờ phút này nhìn thấy Mục Vân lên đài, sao còn có thể nhịn được.

- Mạt Nhật Thiên Tai!

Quát khẽ một tiếng, Cổ Càn Vũ lần này thi triển chính là tuyệt sát chi kỹ của mình.

Trước đó quyết chiến với Lâm Triết Vũ, hắn bởi vì chân nguyên trong cơ thể tiêu hao quá nghiêm trọng nên không cách nào thi triển một chiêu này, nếu không, hắn cũng không bị thua.

Mà bây giờ, đã triệt để khôi phục, một chiêu này, lập tức sử xuất.

Hắn muốn chính là để Mục Vân triệt để bại lui, ngay cả một chiêu của hắn cũng không tiếp nổi, triệt để mất hết mặt của Mục gia.

Nhìn thấy Cổ Càn Vũ một kích đánh đến, Mục Vân đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này, càng không rõ ràng cho lắm.

Mục Vân này dù có không tốt thì cũng có thể đánh trả? Làm sao đến mức đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chẳng lẽ cứ như vậy để Cổ Càn Vũ đánh bại?

Khanh...

Chỉ là, đột nhiên, một tiếng khanh vang lên, tràng diện nháy mắt trở nên an tĩnh lại.

A...

Sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết đâm rách màng nhĩ mọi người, một bóng người, chật vật lui lại.

Lại là Cổ Càn Vũ.

Chỉ thấy hắn giống với Cổ Phần, ngay khi vừa đυ.ng phải Mục Vân, y phục trên dưới cả người lập tức nổ tung, đôi bàn tay, càng xuất hiện cháy đen.

Đây là tình huống như thế nào?

Nhìn thấy bộ dáng của Cổ Càn Vũ, Mục Vân chỉ cười lạnh.

Những ngày gần đây, hắn một mực tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết trong Lôi Âm cốc, đã đạt đến tầng cảnh giới thứ ba, ngoài thân chứa lực lượng lôi điện, cuồng bạo tràn ngập toàn thân hắn.

Chỉ cần hắn muốn, những lực lượng lôi điện này hội tụ tại toàn thân hắn, Cổ Càn Vũ carmnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, cho dù vót đến nhọn cả đầu, cũng căn bản không phá nổi.

- Tiểu bằng hữu, muốn biết không?

- Biết cái gì?

- Muốn biết ta tại sao là thiếu tộc trưởng Mục gia không?

- Ngươi...

Mục Vân cười hắc hắc nói:

- Làm sai chuyện, chính là phải trả giá đắt, đại giới của ngươi...

Vừa dứt lời, Mục Vân đã lưu lại một đạo tàn ảnh.

Phanh...