- Hiện tại, mọi người không còn nghi ngờ gì lời ta nói nữa đúng không!
Mục Vân cười ha hả nói:
- Giọt linh dịch này, nghĩa phụ ta đã uống vào, cho nên các ngươi cứ yên tâm đi, trong đó không có điểm nào mờ ám, mà lại ta cũng sẽ không yêu cầu các ngươi cái gì, trước đó làm cái gì, về sau vẫn y như cũ, sẽ không cho các ngươi bất cứ trói buộc nào!
Trong lúc nhất thời, hiện trường có phần rối loạn.
Lời này của Mục Vân không thể nghi ngờ là một liều thuốc an thần.
Kỳ thật đối với gia tộc, hộ vệ khác họ đều bị cô lập, bọn hắn không nghĩ tới Mục Vân lại nguyện ý lấy ra loại diệu dược thần kỳ này, cho bọn hắn uống vào.
- Thiếu tộc trưởng, ngươi nói lời này, Hàn Canh ta không thích nghe, ta là kẻ thô lỗ, chỉ biết luyện võ, ở Mục gia mười mấy năm, Mục gia cũng là nhà của ta, nếu ai dám xâm phạm Mục gia, xâm phạm thiếu tộc trưởng, Hàn Canh ta tuyệt đối là người đi đầu, ngăn trước thân thiếu gia!
- Đúng, chúng ta đã sống ở Mục gia mười mấy năm, Mục gia chính là nhà của ta, vợ ta còn được tộc trưởng hỗ trợ giới thiệu!
- Đúng vậy, lại nói, tộc trưởng và thiếu tộc trưởng đối với chúng ta như thế, suy bụng ta ra bụng người, chúng ta cũng không thể làm chuyện có lỗi với Mục gia, nếu không thì luyện võ đều không thể toàn tâm quán chú.
Mười mấy tên hộ vệ nghe được Mục Vân nói, đồng thanh đáp lại.
Mục Vân nhìn thấy bộ dáng đám người đồng lòng cổ vũ, mỉm cười, cũng không có nói cái gì.
Hắn hiểu được, dù tất cả mọi người đột phá lên Linh Huyệt cảnh thập trọng, bên trong tất nhiên có một ít người vẫn có lòng dạ khó lường.
Hắn chỉ cần phần lớn người trong đó vẫn luôn duy trì sự trung thành với Mục gia là có thể.
Cùng lúc đó, Điêu gia.
Thiệu Danh Ngự dẫn đầu một ít võ giả và luyện đan sư, luyện khí sư Thánh Đan tông đều xuất hiện ở trong Điêu gia.
Giờ phút này, trong một gian nhà Điêu gia, toàn thân Thiệu Minh đỏ lên, thân thể hắn run rẩy, cuối cùng chậm rãi bình tĩnh lại.
- Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mở vị trí huyệt Hợp Cốc ở hai mu bàn tay, lực lượng tăng lên rất nhiều, lần này, Mục Vân, ta muốn mạng ngươi, ngươi xuống hoàng tuyền đi!
Lời nói âm trầm truyền ra, trên thân Thiệu Minh mặc một kiện y phục dạ hành (một bộ trang phục màu đen chủ yếu không dễ bị phát hiện khi di chuyển vào ban đêm, lặng yên rời đi, thường được sử dụng để làm những việc bí mật, chẳng hạn như điều tra, ăn cắp) ...
Màn đêm buông xuống, trong Mục gia, đèn đuốc sáng trưng.
Một thân ảnh, lặng yên xuyên qua tầng tuần tra của hộ vệ, lặng lẽ tiến vào bên trong Mục gia.
- Chắc là nơi này!
Thiệu Minh nhìn một tòa tiểu viện trước mắt, hai mắt hắn lóe lên tia sáng, bay thẳng về phía bên trong đình viện.
- Ai?
Đột nhiên, một đạo tiếng quát vang lên.
Ngay sau đó, sáu thân ảnh vừa bay ra, tốc độ cực nhanh, để Thiệu Minh có phần trở tay không kịp.
- Có thích khách!
Thiệu Minh không kịp phản kháng, sáu tên hộ vệ vừa bay ra, đã vây quanh, dồn Thiệu Minh vào giữa.
Hô to một tiếng, toàn bộ trong Mục gia, ngay lập tức, âm thanh dần dần vang lên.
Định thần nhìn lại, Thiệu Minh quan sát sáu người quay xung quanh mình, cơ hồ toàn bộ đều ở cảnh giới Linh Huyệt cảnh, thậm chí còn có cường giả Linh Huyệt cảnh nhị trọng, hắn đứng ngốc ra.
Từ bao giờ hộ vệ Mục gia trở nên mạnh như vậy!
- Ngươi là ai?
Hàn Canh nhìn người mặc đồ đen trước mắt, quát lạnh một tiếng hỏi.
Tối nay đúng lúc là hắn trực ban, mà những ngày gần đây, tộc trưởng đều phân phó hắn phải lưu ý nơi ở thiếu tộc trưởng, phòng ngừa có người mưu đồ làm loạn.
Không nghĩ tới quả nhiên, thật sự có người muốn gây bất lợi với thiếu tộc trưởng.
- Hừ!
Nhìn sáu người, Thiệu Minh biết mình hành thích sẽ không thành công, hừ lạnh một tiếng, quay người muốn rời khỏi.
- Muốn chạy!
Sắc mặt của Hàn Canh phát lạnh, tối nay là hắn trực ban, xuất hiện thích khách, nếu không bắt được người, phục dụng giọt linh dịch ban ngày kia, đúng là uổng phí.
Cùng lúc đó, năm người khác cùng nhau lướt đi, vây Thiệu Minh ở trung tâm.
Đối mặt sáu tên cùng cảnh giới, thậm chí còn có võ giả cảnh giới cao hơn chính mình, Thiệu Minh làm sao có thể làm đối thủ của bọn hắn, vừa ra tay phản kháng, chính là rơi xuống hạ phong.
- Dừng tay!
Ngay vào giờ phút này, một tiếng quát vang lên, Mục Vân mở ra cửa viện, đi ra.
- Mục Vân!
- Thiệu Minh!
Mục Vân nghe được tên mặc đồ đen mở miệng, nghiền ngẫm cười nói:
- Không biết nên nói ngươi can đảm hay ngu xuẩn, đến Mục gia hành thích ta, ha ha...
- Hừ, thì tính sao, hôm nay, ta bị phát hiện, là ta suy nghĩ không chu toàn, ta đã bước vào đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng, ngươi không còn là đối thủ của ta, đơn đấu đơn, ta gϊếŧ ngươi như gϊếŧ chó!
- Ồ? Ta biết ngươi đang khích tướng ta, phương pháp này rất ngu ngốc, thế nhưng bắt lại ngươi, ngươi khẳng định không có cam lòng, đơn đấu riêng sao? Tới đi!
- Thiếu tộc trưởng.
- Thiếu tộc trưởng.
Nghe được sự đồng ý của Mục Vân, mấy người Hàn Canh mang theo lo lắng.
Dù sao Thiệu Minh cũng là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, bọn hắn biết Mục Vân đã bước vào Nhục Thể cửu trọng Thông Linh cảnh.
Nhưng khác biệt giữa hai cảnh giới này cũng không phải nói vượt qua là có thể vượt qua.
- Tránh ra.
Mục Vân mỉm cười, trong giọng nói, tràn đầy sự tự tin.
Hiện tại, hắn cũng rất muốn biết, đến cùng thực lực của hắn đã đạt đến loại tình trạng nào.
Tối nay, Thiệu Minh đến đây, cũng coi là một khối bàn đạp, để hắn hiểu thêm thực lực của mình.
- Vâng!
Nghe được mệnh lệnh của Mục Vân, sáu người Hàn Canh dần dần tản ra, mà cùng lúc đó, một ít hộ vệ của Mục gia cũng dần dần chạy đến, xúm lại cùng một chỗ.
- Mục Vân, dựa vào cái gì ngươi nổi tiếng, nữ nhân xinh đẹp cũng đều là của ngươi, một Tần Mộng Dao còn chưa đủ, bên ngoài còn nuôi thêm một người!
Thiệu Minh phẫn nộ nói:
- Hôm nay, ta gϊếŧ ngươi, báo thù cho đệ đệ ta, với mối thù ngươi cản con đường ta.
Bên ngoài còn nuôi thêm một người?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại có phần không nghĩ ra.
Chỉ là bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.
- Tật Phong Vũ Sát!
Quát khẽ một tiếng, thân thể cua Thiệu Minh uốn lượn, như một phát như đạn pháo bay thẳng đến Mục Vân.
Huyệt Hợp Cốc hai tay hắn đã mở, tùy tiện một quyền chính là sức mạnh hơn năm vạn cân.
Thiệu Minh tự tin, chỉ dựa vào lực lượng này là đủ đánh bại Mục Vân.
Ầm...
Một tiếng ầm vang vang lên, Thiệu Minh trợn mắt hốc mồm.
- Quá yếu, thực sự quá yếu!
Mục Vân dùng một tay bắt lấy nắm đấm của Thiệu Minh, hắn khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Mượn nhờ linh đan, đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng, nhưng lực lượng của ngươi quá yếu.
Mục Vân đấm ra một quyền, trực tiếp đánh lên ngực Thiệu Minh, hắn lắc đầu.
- Ta không tin, ta là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, ngươi chỉ là cửu trọng, ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta!
Sắc mặt của Thiệu Minh phát lạnh, lần nữa xông tới.
Mục Vân nhìn thấy Thiệu Minh không biết lượng sức, tiếp tục tấn công, Mục Vân lắc đầu, Thiệu Minh thực sự quá yếu, Linh Huyệt cảnh nhất trọng như hắn đối với mình thực sự không có tính khiêu chiến.
- Không nghĩ tới ngươi yếu như vậy, dựa vào linh đan để thăng cấp, cuối cùng không phải là con đường tu luyện của võ giả!
Mục Vân lần nữa lắc đầu.