Vô Thượng Thần Đế

Chương 90: Tửu Lâu Tụ Hội

Thiệu Minh thân mặc một bộ áo bào màu màu xám, tóc dài buộc ở sau ót, khuôn mặt của hắn rất anh tuấn, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, ra hiệu Thiệu Vũ ngồi xuống.

- Lần này ta tới vì chuyện kia đã xảy ra một chút biến cố!

Thiệu Minh chân thành nói:

- Tiếp theo, lời ta nói, ngươi phải nhớ rõ ràng!

- Vâng!

- Lần này, trong Phong Lĩnh động Bắc Vân sơn mạch, chí ít sẽ là nơi của một cường giả Linh Khiếu cảnh ngũ trọng vẫn lạc, điểm này, ta đã có thể xác định!

- Linh Khiếu cảnh ngũ trọng?

Thiệu Vũ ngẩn người.

Phía trên Nhục Thể thập trọng, chính là Linh Khiếu thập trọng, võ giả Linh Khiếu thập trọng, chân nguyên trong cơ thể mỗi một kẻ đều là cuồn cuộn mãnh liệt, vô cùng cường đại.

- Ừm, lúc đầu ta nghĩ liều mình tiến vào trong Phong Lĩnh động, tìm một ít cơ duyên, nhờ vào đó vượt qua Nhục Thể thập trọng, tiến vào Linh Khiếu cảnh, kể từ đó, trong khu nội môn, ta cũng sẽ có chút địa vị, ngày sau ngươi tiến vào đến nội môn, cũng có thể có rất nhiều chỗ tốt!

- Chỉ là, chuyện này, không chỉ ta biết, Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hỗ, Tam Dụ Đức, ba người này cũng biết tin tức này, ba người này chỉ sợ ít ngày nữa sẽ đến Bắc Vân thành, địa điểm cường giả Linh Khiếu cảnh ngũ trọng vẫn lạc tất nhiên sẽ có tích lũy cả đời của hắn, bảo vật được lưu trữ trong không gian giới chỉ, nếu rơi vào tay mấy người bọn hắn, ngày sau, hai huynh đệ ngươi và ta ở trong nội môn, sẽ rất khó cất bước!

- Ta hiểu, đại ca!

Thiệu Vũ chân thành nói:

- Lần này, ta đã gọi đến tất cả mấy vị huynh đệ tốt ở ngoại môn, ngươi cứ yên tâm đi, ba người bọn hắn dám đến, nhất định để bọn hắn không thể sống nổi rời đi Bắc Vân sơn mạch!

- Nâng ly nào, uống uống một chút...

- Mục đạo sư, ngươi cứ uống nhiều như vậy, cũng không thú vị!

- ...

- Ừm?

Nghe được dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, trong lòng Thiệu Minh vốn có chút bực bội, lại trở nên càng thêm bực bội, nhịn không được nhíu mày.

- Đại ca, mấy tên phía dưới kia, cực kỳ chán ghét, ta dẫn người đi để dạy dỗ bọn hắn câm miệng lại!

- Nơi này dù sao cũng là Bắc Vân thành, đừng để người ta cảm thấy đệ tử Thánh Đan tông chúng ta ngang ngược càn rỡ!

Thiệu Minh dặn dò.

- Ta hiểu rồi!

Thiệu Vũ cười hắc hắc, nói với một thanh niên ngồi bên cạnh Thiệu Minh:

- Khô Ly sư huynh, ngươi cùng đi với ta đi!

- Ta?

Nghe được Thiệu Vũ gọi chính mình, Khô Ly ngẩn người, thân thể của hắn nhìn rất lạc lõng, thế nhưng dù sao hắn cũng là võ giả cảnh giới cửu trọng Thông Linh cảnh.

Trong mắt hắn, đám gia hỏa dưới lầu kia, tối đa cũng chính là cảnh giới thất trọng, bát trọng, để hắn ra tay cũng thực sự là không đúng với thân phận của hắn!

- Hắc hắc, ta biết Khô Ly đại ca đang suy nghĩ gì, nhưng phía dưới có một thiên tài đạo sư nào đó của Bắc Vân học viện, hiện tại hắn dùng thực lực của võ giả thất trọng Chân Nguyên cảnh, đánh bại võ giả bát trọng Tụ Đan cảnh!

Thiệu Vũ cười hắc hắc nói:

- Hiện tại, ta chẳng qua là nói kiếm pháp của hắn có một chút chỗ thiếu sót, hắn còn chế giễu ra rằng chỉ là một thiên tài tông môn rách nát, so với học viện bọn hắn còn không bằng chó má!

- Được, Thiệu Vũ, ngươi cũng không cần thêm mắm thêm muối, Khô Ly, ngươi cứ bồi hắn đi xuống xem một chút đi, giáo huấn nhẹ tay một chút cũng không sao, tránh cho những người của học viện này, cảm giác dựa vào Nam Vân Đế Quốc, là có thể không biết trời cao đất rộng.

- Vâng!

Khô Ly đối mặt với Thiệu Minh, biểu hiện của hắn rất là tôn kính.

- Hắc hắc... Mục Vân, lần này, ta nhìn ngươi còn có thể giữ thể diện được bao lâu!

Trong lòng Thiệu Vũ cười lạnh.

Khô Ly là đệ tử nội môn đầu tiên đi theo bên người đại ca hắn, hắn đã đột phá đến cảnh giới cửu trọng Thông Linh cảnh, cũng không phải thiên tài Điêu Á Đông gì đó trong Bắc Vân học viện có thể so sánh.

Một hồi đã có trò hay để nhìn!

- Này này, các ngươi không thể nhỏ tiếng lại sao?

Khô Ly đi ra khỏi phòng, đi đến lan can cầu thang, nghiêng người dựa vào lan can, liếc mắt nói:

- Trong phòng riêng lầu hai, ta đều có thể nghe được âm thanh của các ngươi, làm phiền các ngươi, không có tiền cũng không cần đến nơi này dùng cơm?

Nhìn trong một góc lầu một từng thiếu nam thiếu nữ có khuôn mặt non nớt, Khô Ly thực sự không nhấc nổi bất cứ suy nghĩ muốn đánh nhau nào.

Vốn hắn còn muốn giáo huấn một phen xong việc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của bọn hắn, hắn đã không có ý định động thủ.

Lời của Khô Ly vừa nói ra, bọn người Diệu Tiên Ngữ, Mặc Dương, Tề Minh hơi sững sờ, sau đó trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm Khô Ly.

- Uống rượu!

Đột nhiên, Mục Vân hét lớn một tiếng, bưng chén rượu lên.

- Uống rượu, uống rượu!

Trong nháy mắt, mọi người lần nữa bưng chén rượu lên, không để Khô Ly vào mắt.

Thấy cảnh này, Khô Ly chỉ cảm thấy trên mặt bị người ta hung hăng đánh lên một bàn tay, sắc mặt của hắn nóng lên, đỏ bừng.

Hắn bị người ta làm lơ rồi?

Không chỉ có như thế, dưới lầu một, giờ phút này cũng ngồi không ít người nhưng lại chẳng quan tâm đối với nhóm người Mục Vân càn rỡ cười to kêu to, dáng vẻ bọn hắn như không nhìn thấy.

- Khô Ly đại ca, ngươi có thể không biết!

Thiệu Vũ đi lên phía trước, nói:

- Nhìn thấy băng sơn mỹ nữ kia không? Nàng ta chính là thiên chi kiêu nữ Tần gia Bắc Vân thành, còn Mục Vân kia là con nuôi của tộc trưởng Mục gia cũng là đạo sư của bọn hắn, Diệu Tiên Ngữ kia là cháu gái của Diệu đại sư, còn có Mặc Dương kia, là thiếu đông gia của thương hội Mặc gia!

- Bọn hắn đều là thiếu gia quý tộc nổi tiếng Bắc Vân thành, bối cảnh rất cao!

- Ta nhổ vào! Một đám dế nhũi mà thôi!

Khô Ly khạc một bãi nước miếng, cười lạnh nói:

- Khô Ly ta còn chưa gặp qua đồ nhà quê kiêu ngạo như thế, xem ra hôm nay thật đúng là phải động tay chân một chút!

Lời nói vừa rơi xuống, Khô Ly một bước đi xuống cầu thang, trực tiếp đi đến trước bàn mấy người Mục Vân.

Không nói hai lời, Khô Ly đặt mông ngồi xuống, cầm lấy một chén rượu, ùng ục ùng ục uống.

- Vị huynh đài này, chúng ta hình như không quen biết nhau?

Kỳ thật Mục Vân đã sớm chú ý tới Khô Ly và Thiệu Vũ thì thầm to nhỏ với nhau, chỉ là hôm nay tâm tình hắn rất tốt, thực sự không muốn so đo.

Nhưng bây giờ, người ta lại thể hiện rõ dáng vẻ ta đây đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nếu hắn lại không ra tay, đó chính là rùa đen rút đầu.

- Không quen thì sao?

Khô Ly khẽ nói:

- Ta chỉ uống một chén rượu của ngươi, bao nhiêu tiền, ta trả!

- Ai, người này ngươi...

- Ngồi xuống, Mặc Dương!

Mục Vân nhìn thấy Mặc Dương nhịn không được phát cáu, quát:

- Vị bằng hữu này đều đã nói sẽ trả, vậy cứ trảm chén rượu này có giá một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, huynh đài, trả tiền đi!

Phốc...

Lời của Mục Vân còn chưa nói xong, Khô Ly phun ra một ngụm rượu.

- Một ngàn khối linh thạch hạ phẩm? Ngươi coi ta là kẻ ngu!

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Mục Vân mỉm cười nói:

- Không phải người ngu, ai sẽ vô duyên vô cớ chạy đến trên bàn người khác uống rượu của người ta!

- Ngươi đang chơi ta!

Khô Ly nghe được lời này của Mục Vân, cảm thấy mơ hồ.

- Chơi ngươi thì sao!