Vô Thượng Thần Đế

Chương 57: Khiêu Chiến (1)

- Mục Vân, đánh bại Đại Địa Liệt Hùng này, ngươi mới có thể tiến nhập khảo hạch thứ ba!

- Ta biết!

Nhìn Đại Địa Liệt Hùng kia, Mục Vân nhẹ gật đầu.

Nói thật, yêu thú loại này thực sự không lọt nổi vào mắt xanh của hắn, chỉ là dưới mắt bị người níu lấy cái danh đạo sư sơ cấp của mình không thả, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu.

Phanh...

Thả người nhảy lên đến trong bóng tối trên quảng trường, Mục Vân duỗi ngón tay ra, chỉ thẳng vào Đại Địa Liệt Hùng kia.

Rống...

Hình như cảm giác tôn nghiêm bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hai tay của Đại Địa Liệt Hùng phanh phanh cào cào trên mặt đất đá hoa cương, toàn thân trên dưới, xương cốt lốp bốp bạo hưởng.

- Đến!

Ngón tay móc lại, Đại Địa Liệt Hùng triệt để nổi giận, âm thanh ầm ầm, một đường phi nước đại, phóng về phía Mục Vân.

Bàn tay to lớn kia thì ầm vang vỗ tới, muốn dùng một bàn tay đập nát Mục Vân.

- Phá Ngọc Quyền!

Nhìn thấy Đại Địa Liệt Hùng đánh tới, Mục Vân không trốn không né, trực tiếp dùng một quyền nghênh tiếp.

Phá Ngọc Quyền vốn là võ kỹ hoàng giai cấp thấp, cũng là tại võ kỹ Mục Vân tiếp xúc trước nhất.

Mặc dù Đại Địa Liệt Hùng rất lợi hại, thế nhưng chỉ lực bộc phát cường hãn, nó dù sao cũng là yêu thú, trí tuệ có hạn.

Nhìn thấy Mục Vân lại muốn cứng đối cứng với nó, da lông toàn thân Đại Địa Liệt Hùng lóe sáng, nhất là lông tóc phần gáy, từng chiếc như gai nhọn dựng thẳng lên.

- Gia hỏa này, điên rồi, thế mà còn cố ý chọc giận Đại Địa Liệt Hùng!

Một ít học sinh kiến thức rất sâu đã nhìn ra, lông tóc phần gáy Đại Địa Liệt Hùng lóe sáng, rõ ràng là bị chọc giận.

Oanh...

Chỉ là sau một khắc, một tiếng nổ vang lên, đột nhiên, trong bóng tối của quảng trường một người một gấu va chạm vào nhau, lượng lớn sương mù ầm vang nổ tung.

Mặt đất rạn nứt ra từng khúc, lan tràn đến ngoài mười mét.

Tất cả mọi người không ngờ, Mục Vân sẽ lựa chọn phương thức cứng đối cứng liều với Đại Địa Liệt Hùng, càng làm cho bọn hắn không ngờ là lực bộc phát của một người một gấu lại tạo thành kình bạo cường hãn như thế.

Dần dần, mọi việc đều kết thúc, giữa sân, Mục Vân đứng tại chỗ, mặt đất dưới chân vỡ vụn thành phấn hạt, mà đổi thành một bên, Đại Địa Liệt Hùng cẩn thận thối lui đến ngoài mười mét, một đôi gấu nhãn chăm chú nhìn Mục Vân.

- Đến!

Nhìn thấy Đại Địa Liệt Hùng đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mục Vân lần nữa duỗi ra ngón tay.

- Ngươi không đến, ta đến!

Trong khi nói chuyện, Mục Vân một bước bước ra.

Rống...

Lần nữa gầm lên giận dữ, chi sau Đại Địa Liệt Hùng bộc phát, thân thể nhảy lên, chân trước như song chưởng hung hăng chụp về phía Mục Vân.

- Đến hay lắm!

Quát khẽ một tiếng, một chưởng của Mục Vân không keo kiệt đánh ra, một chưởng này, Mục Vân tuyệt không vận dụng lực lượng chân nguyên trong cơ thể, chỉ là lực lượng khí kình triệt để bộc phát.

Phanh...

Lần nữa, một tiếng nổ vang vang lên, chỉ là lần này, Đại Địa Liệt Hùng kia vốn là mang theo khí thế xông lên, lại vừa xuống tới trong nháy mắt, bị một chưởng của Mục Vân đánh bay.

Một chưởng đánh bay!

- Đến!

Lần nữa tiến lên một bước, đầu ngón tay Mục Vân móc lên, nhìn Đại Địa Liệt Hùng, một mặt trêu tức.

Rống...

Phanh...

Rống...

Phanh...

Không biết một người một gấu đến cùng va chạm bao nhiêu lần, chỉ là cuối cùng, mọi người đã triệt để im lặng.

Cứng đối cứng với Đại Địa Liệt Hùng, mấu chốt vẫn là, Mục Vân vẫn vững vàng đè ép Đại Địa Liệt Hùng.

Đây chỉ là tứ trọng Tráng Tức cảnh? Làm sao có thể!

- Đến!

Lại một lần nữa duỗi ra ngón tay, lần này, trên mặt Mục Vân vẫn y như cũ treo nụ cười thản nhiên.

Ô ô...

Nhưng lần này, Đại Địa Liệt Hùng lại một cặp móng vô lực xuôi ở bên người, nhìn Mục Vân, phát ra một tiếng nghẹn ngào, thế mà lại trực tiếp quay đầu, chạy như bay về phía trong bóng tối xó xỉnh của quảng trường.

Chạy rồi?

Bá chủ trong yêu thú lục giai lại bị Mục Vân sống sờ sờ đánh chạy!

- Ách...

Mục Vân đạo sư thông qua khảo hạch thứ hai, hiện tại tiến hành hạng thứ ba!

Nương theo âm thanh của đạo sư khảo hạch rơi xuống, bầu không khí trở nên có phần dị thường.

Đây tuyệt đối không phải cảnh giới tứ trọng có thể làm được.

- Là lục trọng, cảnh giới lục trọng Ngưng Mạch cảnh!

Đột nhiên, trong đám người, một đạo sư đột nhiên mở miệng nói.

Lục trọng!

Không đến thời gian một tháng trước, Mục Vân vẫn là phế vật nhục thân nhất trọng cũng không đến, con mọt sách, hiện tại lại đạt đến lục trọng cảnh giới, làm sao có thể!

Dần dần, âm thanh xem thường trong đám người càng ngày càng ít, ngược lại, trong mắt đại đa số học sinh lộ ra nghi hoặc nhìn Mục Vân.

Đạo sư nổi danh phế vật lừng lẫy, hình như đã thay đổi, biến thành thiên tài.

- Khảo hạch thứ ba, là khảo hạch năng lực chấp giáo của đạo sư, hiện tại, Mục Vân đã biểu hiện ra cho chúng ta thấy thực lực của hắn, một loại cuối cùng chính là khảo hạch đối với học sinh!

Khảo hạch đạo sư đột nhiên mở miệng nói:

- Đầu tiên, cần Mục đạo sư chọn ra ba học sinh, sau đó sẽ do Mục đạo sư lựa chọn từ lớp sơ cấp khác, lại lựa chọn ba vị học sinh ưu tú trong đó, tiến hành tranh tài vũ lực, luyện đan, luyện khí, nếu học sinh của Mục đạo sư thắng thì Mục đạo sư có thể tấn cấp làm đạo sư trung cấp của học viện!

Vừa nghe lời này, phòng tu luyện nổ tung lên.

Đám người rất hiếu kì, Mục Vân đến cùng chọn ban cấp nào làm đối thủ.

Mọi người đều biết, Mục Vân dạy lớp năm sơ cấp, là lớp phế vật nổi danh toàn trường, trong lớp hoặc có một ít tử đệ tiểu thương, hoặc đến từ gia đình nghèo khổ.

Kỳ tài ngút trời giống như Diệu Tiên Ngữ, trong toàn bộ lớp năm sơ cấp, cũng chỉ có một mình nàng.

Đạo sư khảo hạch, hạng thứ nhất và hạng thứ hai, là kiểm tra đối với sức mạnh bản thân đạo sư.

Mà hạng thứ ba thì là lại kiểm tra năng lực dạy học.

Dù bản thân có thực lực rất mạnh, nhưng nếu người không cách nào dạy bảo ra học sinh ưu tú cũng không xứng trở thành một đạo sư ưu tú.

Dưới mắt, đám người hết sức tò mò, Mục Vân đến cùng sẽ chọn đạo sư lớp sơ cấp nào làm đối thủ của hắn, để hoàn thành một hạng khảo hạch cuối cùng của hắn!

Chỉ là hiện tại xem ra, vô luận Mục Vân lựa chọn lớp nào, kết quả đều là thua cuộc!

So đấu cảnh giới, luyện đan, luyện khí, dù là lớp cùng cấp, rút ra ba người, cũng đều lợi hại hơn so với lớp năm sơ cấp Mục Vân dạy bảo.

Mục Vân đứng ở giữa phòng tu luyện, nhìn bốn phía.

Giờ phút này, trong phòng tu luyện, tụ tập không chỉ là học sinh, còn có rất nhiều đạo sư ở đây.

Mục Vân ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng, ánh mắt rơi vào vị trí Điêu Á Đông.

- Điêu đạo sư, nếu ngài nói ta không xứng trở thành đạo sư học viện, vậy ba trận chiến kia, sẽ do lớp của ta khiêu chiến lớp của ngài đi!

Ngón tay của Mục Vân trực tiếp chỉ vào Điêu Á Đông, chậm rãi mở miệng nói.

Cái gì?

Nghe được lời Mục Vân, toàn bộ học sinh và đạo sư phòng tu luyện, từng người đều bị chấn kinh đến ngây người.

Lớp năm Sơ cấp đi khiêu chiến lớp cao cấp có vô số tinh anh do Điêu Á Đông dẫn đầu, Mục Vân xác định mình không phải đang tìm chết sao?

- Thú vị, rất thú vị!

Điêu Á Đông nhìn thấy Mục Vân trực tiếp chỉ vào chính mình, trên mặt hắn dần dần hiện ra nụ cười, chỉ là nụ cười kia lại là dần dần lạnh lẽo lại, ẩn chứa sát ý.