Lão gia tử sảng khoái chuyển hai trăm vạn tinh tệ đưa cho Phong Ngạn, thuận lợi đem họa mang vào trong phòng ông để cất đi.
Phong Ngạn nhìn tin tức trên thẻ nhận diện thân phận, mắt đào hoa toàn là ý cười, còn cao hứng hơn so với chính mình kiếm lời hai ngàn vạn tinh tệ, anh có thể tự chọn món ăn!
Lão gia tử từ phòng cất tranh đi ra, liền thấy cháu trai nhà mình cười như là một con hồ ly, tò mò hỏi: “Tiểu tử thúi, cháu có phải là đang quen bạn gái?”
Phong Ngạn thu liễm ý cười: “Ông à, người suy nghĩ nhiều rồi!”
“Vậy cháu cười cái gì?” Lão gia tử tìm tòi nghiên cứu nói: “Kỳ thật, tầm tuổi này của cháu đã có thể tìm bạn gái, ta cũng không thèm để ý dòng dõi, cháu chỉ cần mang về một cô gái mà ta nhìn thuận mắt là được.”
Phong Ngạn thưởng thức ly sứ men xanh trên mặt bàn: “Cháu đang cười là vì ngày mai có thể nhấm nháp mỹ thực, đối với cái gì bạn gái cháu lại không có hứng thú!”
Lão gia tử thở dài, “Ta còn đang nghĩ sớm một chút được ôm chắt nội đây.”
Phong Ngạn muốn đỡ trán: “Ông, mấy đứa cháu khác của người đều chưa kết hôn sinh con đâu, cháu còn xa hơn!”
Những người trẻ tuổi ở Phong gia, Phong Ngạn là tuổi nhỏ nhất, cũng là người được yêu thương nhất.
Lão gia tử xua tay: “Thôi, các người đều là một lũ ranh con không nghe lời, ta đến giục cũng lười, từ lớn đến nhỏ không một người khiến ta bớt lo.”
Phong Ngạn thấy ông nhà mình lại muốn càu nhàu, lập tức nói sang chuyện khác, “Ông, hôm nay người gọi ta về là có việc gì?”
Lão gia tử này cũng mới nhớ tới, chính mình có việc mới gọi cháu trai về nhà tổ.
Ông vỗ trán: “Đều là do cháu càn quấy, thiếu chút nữa quên chính sự.”
Phong Ngạn không còn lời nào để nói, rõ ràng là lão nhân gia người vẫn luôn càn quấy tưởng hố anh đó.
Vẻ mặt bất cần đời trên mặt ông nội Phong liền biến mất, lấy ra một túi văn kiện đưa qua, nghiêm trang mà nói: “Lần trước cháu bị Trùng tộc thiết kế vây công có manh mối mới, quả nhiên là có người tiết lộ hành tung của cháu.”
Phong Ngạn đem túi văn kiện thu hồi, trong mắt lạnh lùng: “Cháu cũng đang tra chuyện này.”
Ngay sau đó ngẩng đầu nhìn lão gia tử hỏi: “Nếu là người trong nhà liên quan đến việc này, ông sẽ làm thế nào?”
Ánh mắt ông nội Phong sắc bén vô cùng, hừ lạnh nói: “Dám cấu kết người ngoài hãm hại người trong nhà, tự nhiên là giệt trừ!”
Ông hồ nghi hỏi: “Cháu tra ra người trong nhà có vấn đề?”
Phong Ngạn lắc đầu: “Còn không có, chỉ là cháu suy đoán thôi, rõ ràng lần đó cháu đi ra ngoài đột nhiên thay đổi lộ trình thì chỉ có người trong nhà biết.”
“Đương nhiên, cũng có khả năng Trùng tộc là thông qua con đường khác để tra ra được, cháu cũng không hy vọng trong nhà lại có người muốn hãm hại cháu.” Anh nhún vai.
Lão gia tử gật đầu: “Trong lòng cháu có thể hiểu rõ là tốt rồi, nếu thật sự tra ra được trong nhà là ai hại cháu, ta sẽ chống lưng cho cháu.”
Phong Ngạn chính là cháu trai duy nhất mà ông cùng vợ mình nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, là cháu trai mà ông thích nhất cũng là coi trọng nhất. Nó cũng là người mà ông sớm đã định để làm người thừa kế quân đoàn đệ nhất.
Nếu ai dám động đến thằng nhóc này, chính người đó đã chạm vào vảy ngược của ông, dù là con gái của ông đều không được.
Phong Ngạn mím môi: “Cháu biết ở những thời điểm quan trọng, ông nội vẫn là người đáng tin cậy nhất.”
Lão gia tử duỗi tay gõ anh một cái: “Đừng có mà không biết lớn nhỏ.”
“Đúng rồi, cháu vừa rồi nói mỹ thực gì đó? Ông nội cháu cũng rất yêu thích mỹ thực, cháu có phải hay không nên hiếu kính ông nội cháu trước?” Lão gia tử bắt được điểm mấu chốt.
Phong Ngạn lập tức đứng lên: “Ông nội, buổi tối cháu còn có việc nên cháu đi trước đây, hai ngày sau chờ bà nội du lịch trở về, cháu lại đến thăm ông bà sau!”
Sau đó không đợi ông nội Phong nói chuyện, anh nhanh như chớp liền chạy, làm lão gia tử nhìn hình bóng anh chạy đi mà tức giận đến thổi râu trừng mắt: “Hỗn trướng, tiểu tử thúi!”
Từ nhà tổ ra, Phong Ngạn lên mở ra xe bay trở về chung cư.
Vừa lúc, Hạ Nhược đã nướng xong một lò bánh quy nhỏ mang ra: “Anh đã làm xong việc rồi?”