Hạ Nhược không nghĩ tới thằng nhãi này lại coi trọng truyền thừa như thế.
Cô không thèm để ý xua tay: “Không sao đâu, họa này nhà tôi có rất nhiều, lấy một bộ đi bán cũng không ảnh hưởng gì cả.”
“Đừng bán!” Phong Ngạn không tán thành nói: “Đa tài có thể biểu hiện nội tình gia tộc, cô đều mang đi bán, về sau nếu muốn chuộc lại là không có khả năng.”
Hạ Nhược không còn lời nào mà nói: “Đây là bức tranh do tôi họa ra!”
Phong Ngạn liếc Hạ Nhược: “Cô họa? Đừng đùa!”
Nhìn bức họa này thế nào cũng đều có hơn một ngàn năm lịch sử, sao có thể là mới họa?
Hạ Nhược trừng mắt nhìn anh ta: “Chỉ hỏi anh một câu, rốt cuộc anh có giúp tôi bán hay không? Không giúp để tự tôi cầm đi bán, bắt đầu từ ngày mai anh liền ăn dịch dinh dưỡng đi, tôi còn trữ lại số lượng không ít đâu.”
Phong Ngạn dở khóc dở cười, “ Người phụ nữ này thế nào mà lại không nghe khuyên bảo chứ? Về sau nếu là hối hận, cô nhưng đừng có mà tìm tôi!”
Hiện tại, cổ họa có có ý nhị như này quá ít, căn bản là không thiếu người mua, nhưng về sau người này muốn chuộc lại là không có khả năng.
Hạ Nhược đem bức họa trong tay anh lấy về, cuộn lại rồi lại dúi vào trong ngực anh ta: “Đừng dong dài nữa, anh nhanh xử lý đi.”
Phong Ngạn một đầu hắc tuyến, “ Người phụ nữ có chỗ nào tự nhận là ôn nhu!”
“Lão nương chính là cọp mẹ, thì sao?” Hạ Nhược khoanh tay mà hừ lạnh.
Phong Ngạn ôm họa đứng dậy: “Cô đâu phải là cọp mẹ, cô rõ ràng chính là bạo long chúa!”
Hạ Nhược mặt tối sầm, đem gối ôm bên cạnh ném anh ta: “Hỗn đản! Cút nhanh đi”
Phong Ngạn né tránh, nhấc tay: “Được, cọp mẹ, tôi sợ cô rồi!”
Sau đó ôm họa, mở cửa liền chạy.
Hạ Nhược lúc này mới hừ lạnh rồi cười nhỏ, tiến vào phòng bếp để làm điểm tâm ngọt.
Sau khi Phong Ngạn ra cửa, mới đầu là muốn đi tìm nhà đấu giá cao cấp hỏi thử xem sao, nhưng lại nhận được điện thoại của ông anh, đành mở ra xe bay trở về nhà cũ.
Quản gia đã sớm đã chờ ở cửa: “Thiếu gia, người đã trở lại!”
Phong Ngạn hỏi: “Ông tôi đâu?”
“Lão gia đang ở thư phòng chờ người đó.” Quản gia cung kính nói.
Phong Ngạn gật đầu, “Ừm, tôi đi lên nhìn xem!”
Trong thư phòng, một người đàn ông dáng người kiện thạc nhìn qua chỉ hơn 50 tuổi đang viết thư pháp.
“Ông ơi!” Phong Ngạn đi vào trong.
Lão gia tử vừa vặn thu xong một bút cuối cùng, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Ôm cái gì thế?”
Phong Ngạn trả lời: “Một bức họa cổ mà bạn cháu nhờ bán.”
Lão gia tử tức khắc trở lên hứng thú: “Họa cổ? Lấy ra cho ta nhìn xem!”
Phong Ngạn phòng bị nói: “Ông, đây chính là bạn cháu muốn bán.”
Lão gia tử trừng mắt liếc anh một cái, “Ta biết, ta còn có thể ăn không sao?”
Phong Ngạn lúc này mới đem họa đưa qua: “Nhìn xong phải trả lại cháu!”
Ông anh có đôi khi chính là một cường đạo, tuổi càng lớn càng giống trẻ con.
“Thẳng nhóc thối này, ta chẳng lẽ còn tham cái đồ vật nhỏ này?” Lão gia tử thổi thổi râu.
Tiếp nhận tranh xong ông liền mở ra xem, mới đầu ánh mắt không chút để ý, sau đó mắt ông liền lộ ra sự kinh diễm, chậm rãi phẩm vị, “Ở trong thời kỳ địa cầu cổ, cái này được gọi là tranh tứ quý mai lan cúc trúc thể hiện khí chất của người quân tử, người họa tranh có tay nghề rất cao siêu, đem tứ quân tử ngạo, u, kiên, đạm đều được thể hiện ra bên ngoài, lại xứng với bốn câu thơ được đề trên đầu, quả thực là vi diệu!”
Ông vỗ đùi, “Họa tốt!”
Bình thường, ông anh đều rất thích thi họa ở thời kỳ địa cầu cổ, lúc nhàn rỗi cũng thường xuyên hứng khởi vẩy mực, nhìn đến cổ tự tốt cùng cổ họa đẹp cũng sẽ giữ lại.
“Tất nhiên rồi ạ, ông không nhìn xem đó là bức họa của bạn ai!” Phong Ngạn đắc ý cười nói.
Lão gia tử si mê nhìn một lát, đem bức hoạ cuộn tròn lại rồi ôm không rời: “Tịch thu!”
“……” Phong Ngạn nháy mắt mặt đen cường điệu: “Ông ơi, đây chính là người khác nhờ cháu đi bán đó.”
Lão gia tử vuốt mấy sợi râu cười nói: “Ta biết mà! Không phải bán sao, ta cũng không thích đoạt đồ tốt của người khác. Nếu là nhờ cháu bán, vậy cháu liền mua lại là xong!”
Phong Ngạn hối hận đã ôm họa tới nhà cũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tài khoản của cháu bị đóng băng hết rồi, giờ không có tiền!”