Tuy nhiên Phong Ngạn cảm thấy cô gái tên Hạ Nhược này, luôn có thể làm cho người khác bất giác mà kinh ngạc.
Nàng tám chín phần mười thật sẽ thêu thùa.
Hắn có ý nói: “Nếu cô thật sự muốn bán đấu giá sườn xám cũng không phải không có cách, cô có thể nhờ một người hỗ trợ.”
Hạ Nhược nhướng mày, “Anh sao?”
“Thông minh!” Phong Ngạn bắn một cái ngón tay, nâng cằm bừa bãi mà tùy ý làm một bộ dáng chờ người đến cầu cạnh mình.
Hạ Nhược cười nhạo, “Đừng quên, hiện tại anh chính là làm công cho tôi để đổi tiền cơm, tôi muốn sai sử anh, còn cần phải đi cầu xin sao?”
“Thật ra anh cũng chỉ có chút tác dụng này mà thôi.”
Phong Ngạn không nghĩ tới Hạ Nhược cũng có thời điểm vô lại như vậy, mang theo biểu hiện nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô khá lắm!”
“Tuy nhiên tôi cần ăn thêm cơm!” Không cầu xin anh cũng được, nhưng anh cũng phải vì mình mà tranh thủ phúc lợi.
Hạ Nhược tức giận nói: “Đừng có mà hếch cái mũi lên tận trời, hiện tại tôi nào có tiền đi mua nguyên liệu nấu ăn nguyên sinh cho anh ăn thêm món ăn!”
“Vậy cô nhanh chóng thêu một chiếc sườn xám bán đấu giá đi!” Phong Ngạn đương nhiên nói: “Sử dụng phương pháp đã thất truyền này mà thêu ra được đồ vật gì đó, giá cả khẳng định sẽ không thấp.”
“Hơn nữa tôi còn có thể làm nhà đấu giá mở ra một cuộc triển lãm sườn xám riêng”. Hắn toàn thân tỏa ra sự tự tin lại khí phách.
Hạ Nhược không còn lời gì để nói: “Tơ tằm cùng tơ lụa cũng không cần phải dùng tinh tệ để mua sao? Anh đừng quên, chúng ta sắp tới chính là đến cơm cũng chả có đủ mà ăn rồi đó.”
“……” Phong Ngạn mắt trắng liếc cô một cái: “Sao cô không nói sớm, làm tôi lãng phí nhiều biểu tình như vậy!”
“Anh cút đi!” Hạ Nhược trừng mắt liếc anh một cái, tên tiểu tử này đúng là vô cùng khiến người ta chán ghét!
Phong Ngạn dào dạt đắc ý, “Nơi này chính là phòng đấu giá của tôi!”
“Hỗn đản!” Lần này đến phiên Hạ Nhược nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải muốn nhìn một chút còn có cơ hội kinh doanh gì không, cô tuyệt đối phất tay áo mà chạy lấy người.
Phong Ngạn cười xấu xa: “Cảm ơn đã khích lệ!”
“Vô lại!” Hạ Nhược không nghĩ lại để ý tới tên này.
Tiếp theo, hàng đấu giá là một ít chén sứ, đồng hồ các loại được khai quật ở thời kỳ địa cầu cổ, mang ra bán đấu giá được mọi người chào đón nhiệt tình.
Trong đó Hạ Nhược để ý có một bức tranh chữ tương đối bình mà có giá một trăm vạn tinh tệ, khiến cô hai mắt sáng rực lên.
Làm cô càng ngoài ý muốn chính là, hàng đấu giá được mang ra cuối cùng lại là một cái tiêu bằng trúc.
Hội đấu giá đã mời đến một đại sư chuyên về âm nhạc cổ điển, còn dùng cái tiêu bằng trúc này mà diễn tấu một khúc, nghe được phía dưới mọi người liên tục trầm trồ khen ngợi.
Phong Ngạn thấy Hạ Nhược nhìn đến xuất thần, bĩu môi, “Còn không thổi hay bằng tôi đâu.”
Hạ Nhược hoàn hồn nhìn anh: “Anh biết thổi tiêu trúc sao?”
“Biết chứ!” Ánh mắt đào hoa của Phong Ngạn nhiễm một tầng quyến luyến, “Mẹ tôi rất thích thổi tiêu nên từ nhỏ đã dạy cho tôi, còn đem tiêu trúc thích nhất để lại cho tôi.”
“Mẹ anh hẳn là một người phụ nữ ưu nhã, uyển chuyển đi.” Hạ Nhược có loại cảm giác này.
Phong Ngạn gật đầu, “Ừm ! Cha tôi từng hình dung, mẹ tôi như là mỹ nhân từ tranh thuỷ mặc đi ra.”
Hạ Nhược cảm thấy ông ấy lúc này mới hẳn là yêu thật lòng, đáng tiếc mẹ Phong Ngạn mất sớm.
Một khúc kết thúc, bán đấu giá cái tiêu này cũng tiến vào cao trào, sau đó tiêu trúc được định giá là 380 vạn tinh tệ.
“Không nghĩ tới một tiêu trúc thôi mà lại là đồ vật quý nhất ở đây!” Hạ Nhược không khỏi cảm thán, trước kia bình thường một tiêu trúc chỉ có giá 10-20 khối là có thể mua được.
Phong Ngạn thật tự nhiên tiếp lời nói: “Cây trúc sớm tại thời kỳ đại nạn liền bị diệt sạch, tiêu trúc đều là đồ từ thời kỳ địa cầu cổ được bảo tồn đến bây giờ, đương nhiên quý! Nếu cổ tiêu được làm từ chất liệu khác, cũng sẽ không có giá cao như vậy đâu, tuy nhiên âm sắc lại kém với tiêu trúc rất lớn.”
“Tiêu trúc của tôi có chất liệu tốt hơn cái tiêu trúc này nhiều, cầm đi bán đấu giá tuyệt đối hơn một ngàn vạn tinh tệ!”
Hạ Nhược con ngươi đen bóng xán lạn lên, Phong Ngạn thấy thế lập tức bổ sung nói: “Nhưng là tôi tuyệt đối sẽ không lấy ra bán đâu.”
Hạ Nhược trừng anh ta một cái, “Anh suy nghĩ nhiều rồi!”
Cô đâu có xấu hổ mà bảo anh ta cầm di vật của mẹ mình để lại mà đi bán chứ, cô cao hứng chính là trong không gian Tiên Ma đằng có cây trúc.