Ông Hạ tức đến tim gan trong ngực đều đau, không thèm để ý đến Hạ Nhược ngồi ở phía trước, hiện tại vừa trải qua đoạn đối thoại vừa rồi, ông lại không thể không để ý.
Cháu nội của ông vĩnh viễn là hy vọng duy nhất của Hạ Gia, không thể vì chuyện này mà bị hủy đi tiền đồ được.
Hạ Húc Hoằng cũng tức giận đến mức muốn chết, lần đầu tiên mà ông lại bị người khác uy hϊếp như vậy, lại chính là đứa con gái chết tiệt của nhị phòng mà ông ghét nhất.
Cái con nha đầu chết tiệt này từ khi thành phế vật, nhưng lại trở nên thật có cốt khí, hiện tại cứ để cho nó kiêu ngạo thêm một thời gian, để xem về sau ông chỉnh chết con nhóc này như thế nào.
Hạ Chí ánh mắt hung ác nham hiểm, những người ở trường quân đội đệ nhị kia có một đứa phế vật mà cũng không gϊếŧ chết được, đúng là một đám ngu xuẩn!
Ba người Phỉ Thục Nhân cũng thật ngoài ý muốn, Hạ Nhược lại có một màn phản kích như vậy, làm bọn họ vừa cả thấy vui mừng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vành mắt Phỉ Thục Nhân đỏ hồng, Hạ Nhược như vậy cực kỳ giống với đứa con đã mất của bà, thật không hổ là con gái của thằng hai, quyết đoán cùng khí phách đều giống như nhau.
“ Cháu, cháu làm tốt lắm!” Ông Hạ sắc mặt âm trầm.
Hạ Nhược cười nói: “Cháu vẫn luôn biết mình làm rất tốt, đều không cần ông phải nhọc lòng kích lệ đâu!”
“Nhanh chóng đem sản nghiệp trên danh nghĩa của gia tộc lấy ra để cháu chọn lựa đi, cháu lại không có dư thừa thời gian đâu!”
Lúc ở hiện đại, cha mẹ và anh chị của Hạ Nhược vô cùng chiều chuộng cô, trưởng bối của Hạ gia cũng rất dung túng cho cô, đem tính cách cô dưỡng thành tùy ý, bắt cô phải ẩn nhẫn, khom lưng cúi đầu chính là mây bay trên trời.
Ông Hạ tâm tình phức tạp mà nhìn Hạ Nhược, vừa rồi, trên mặt cô mang theo tươi cười nhưng lại tản ra một cổ khí sắc bén khó có thể bỏ qua, nhìn qua thật giống với đứa con thứ hai của ông.
Tuy rằng ông yêu thương đứa con thứ nhất hơn, nhưng không thể phủ nhận đứa con thứ hai chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ông lúc trước, cũng khiến cho nhóm thân hữu của ông hâm một cùng ghen ghét, chỉ tiếc tuổi trẻ mà chết sớm.
Nếu Hạ Nhược vẫn là thiên tài trước kia, ông chắc chắn sẽ dốc lòng bồi dưỡng, làm cô trở thành trợ thủ đắc lực của cháu trai cả.
Chỉ là hiện tại, ông lắc đầu, đứa cháu gái này đến người thường còn không bằng, thông qua kỳ thi khảo sát này chỉ sợ cũng nhờ vận may, tương lai không có tiền đồ mà tính cách lại sắc bén không khiến người khác yêu thích như vậy, giữ lại bên cạnh ngược lại khiến ông giận điên người, phân ra cũng tốt!
Ông Hạ lấy từ thẻ thân phận của mình ta một ít tài sản riêng chia cho: “Chính cháu chọn đi, chỉ được chọn ba chỗ, đây xem như là đổi lại ba công ty mà cha mẹ cháu để lại, không phải là là tài sản phân riêng cho cháu.”
“Thân là đời cháu, hiện tại cháu không có tư cách để phân chia gia sản!” Ông bổ sung một câu.
Hạ Nhược đối với sản nghiệp tương lai sẽ bị hủy diệt cũng không có hứng thú: “Được!”
Mở ra danh sách tài sản riêng mà ông Hạ vừa vứt ra, so sánh với công ty mà cha mẹ cô để lại thì còn kém xa, tuy nhiên cũng rất hợp với ý Hạ Nhược.
“Cháu muốn ba chỗ này, hôm nay hãy mời luật sư xử lý làm thủ tục chuyển nhượng.”
Từ trong danh sách, cô chọn một chuỗi nhà hàng, một công ty ẩm thực và một nông trường.
Ông Hạ xem sản nghiệp cô chọn, thật sảng khoái gật đầu: “Được, cháu cũng làm thêm một cái hợp đồng chuyển nhượng.”
Trước kia, Hạ gia lập nghiệp từ thực phẩm, mẹ của Hạ Nhược sau khi gả vào liền nghiên cứu ra vài loại dược liệu mới dần chuyển mình thành công, hơn nữa càng làm càng phát triển, ba chỗ mà Hạ Nhược vừa chọn lại đúng là ba chỗ trong tay ông không kiếm ra được nhiều tiền, có lúc còn bị lỗ vốn, vừa lúc có thể vứt bỏ luôn.
Phế vật đúng thật là phế vật, đến chọn sản nghiệp cũng không có mắt nhìn như vậy.
“Cháu sẽ ký chính thức.” Hạ Nhược dừng một chút nói: “Tuy nhiên, mẹ cháu ở Đế Đô có mua một vùng núi thì phải trả cho cháu, năm đó mẹ cháu là dùng danh nghĩa của cháu để mua. Nên đây chính tài sản của cháu, không nằm trong danh sách được chuyển nhương.”
Chỗ đất đó là địa điểm mẹ cô dùng để gieo trồng nguyên liệu nấu ăn nguyên thủy cùng dược liệu, tốn một số tiền lớn để mua cả vùng núi, vừa đúng lúc cô cần dùng tới.
Sắc mặt Hạ Húc Hoằng trầm xuống, tuy vùng núi kia nằm ở ngoại thành, nhưng cũng là tấc đất tấc vàng, hiện tại giá trị tăng cao không ít, ông ta đã sớm cho bên ngoài thuê, lại sớm đã coi mảnh núi này là tài sản của mình, căn bản chính là không nghĩ sẽ trả lại cho Hạ Nhược.