Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 128

Dương Tiêu cố gắng bảo trì ôn hòa nhã nhặn giao thiệp với tiểu đạo đồng: "Ngươi có thể lặp lại lần nữa không? Tống công tử làm sao vậy?"

Tiểu đạo đồng mặt không cảm xúc: "Tống sư huynh hôm qua cảm lạnh, bệnh nặng không dậy nổi, không tiện đồng hành cùng các vị."

Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin hả?

Dù là khoe khoang phong độ như Dương Tiêu, lúc này cũng sắp nhịn không được xúc động đập bàn chửi thề. Y có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Võ Đang mấy ngày liên tục bình tĩnh và bao dung, đều là vì chuẩn bị cho hôm nay giữ lại Tống Thanh Thư. "Tống công tử chính là xương cánh tay của Minh Giáo chúng ta, xin hỏi cậu ấy khi nào khỏi bệnh? Có cần chúng ta phái người chiếu cố không?"

"Dương tả sứ nói đùa, bây giờ Tống sư huynh có hay không có cũng đều ảnh hưởng cực thấp. Về phần chiếu cố, Tống sư huynh từ nhỏ lớn lên ở Võ Đang, không thiếu người chiếu cố."

"Dương Tiêu, nếu không chúng ta..." Vi Nhất Tiếu bước lên hai bước, nhỏ giọng làm một động tác.

Dương Tiêu nhìn hắn một cái, lắc đầu. Nơi này dù sao cũng là Võ Đang, có Trương Tam Phong ở đây, kể cả bọn họ có trắng trợn cướp đoạt, cũng tám phần là bị Trương Tam Phong vò từng người một ném xuống núi, đến cả mặt Tống Thanh Thư cũng đừng hòng thấy.

Phạm Dao giả dối mỉm cười: "Việc này rất trọng đại, cho phép chúng ta thảo luận một phen mới quyết định được."

——

Đóng cửa lại, đám người Minh Giáo lập tức sứt đầu mẻ trán.

Đại Ỷ Ti nói: "Nếu giáo chủ không mang Ngũ Hành Kỳ đi cùng, chúng ta còn có thể thử mạnh mẽ tấn công lên núi cứu người!"

"Vô ích! Coi như Ngũ Hành Kỳ ở đây, chúng ta cũng không dám tấn công Võ Đang, nếu không giáo chủ là người đầu tiên không tha cho chúng ta." Dương Tiêu lắc đầu bác bỏ. "Mà thực lực của chúng ta không đủ, cũng không có cách nào lẻn vào Võ Đang mang đi Tống Thanh Thư. Huống chi, chúng ta cũng không thể xác định Tống Thanh Thư có sẵn lòng đi cùng chúng ta không."

Chu Điên trợn trắng mắt: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Chỉ riêng cái dáng vẻ rễ tình đâm sâu của Tống Thanh Thư với giáo chủ thôi, làm sao có thể cứ thế phủi mông bỏ đi?"

"Không phải nói như vậy! Kỳ thật nếu Tống Thanh Thư thực sự vì giáo chủ mà suy nghĩ, lúc này rút lui chính là cách làm tốt nhất!" Dương Tiêu buông tay: "Ngươi nghĩ xem, giáo chủ hiện đi thảo phạt Chu Nguyên Chương, chờ chúng ta quét dọn nội bộ sạch sẽ, quay đầu lại xem triều đình và Trương Sĩ Thành lưỡng bại câu thương, Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch không đáng để lo, cơ hội chúng ta thủ thắng đã chừng chín thành, có thể xưng là đại cục đã định, đúng hay không? Tống Thanh Thư quả thực vô cùng có tài hoa, nhưng bây giờ có y hay không chẳng phải đều không ảnh hưởng gì mấy sao?"

Chu Điên cười lạnh: "Bởi vì y đã hết tác dụng, thế nên không cần y nữa? Ta gọi Chu Điên đúng là thiệt thòi cho ta, kẻ điên rõ ràng là ngươi!"

"Không! Nếu chúng ta bình định thiên hạ, giáo chủ tất nhiên sẽ thành Hoàng đế. Thế nhưng bây giờ giáo chủ và Tống Thanh Thư... Tống Thanh Thư không đi, chẳng lẽ muốn để giáo chủ vì y cả đời không cưới sao? Hay là giáo chủ lập Tống Thanh Thư làm Hoàng hậu? Ngày sau sử sách sẽ bình luận bọn họ thế nào? Dân gian cũng sẽ có bất mãn với giáo chủ!" Dương Tiêu nói gấp. "Cho nên Tống Thanh Thư cùng giáo chủ đã không thích hợp, nếu y thật lòng yêu giáo chủ cũng sẽ không nhìn không thấu, hiện tại rút lui chẳng phải vừa đúng lúc?"

"Ngươi nói thì cũng có lý..." Vi Nhất Tiếu sờ sờ cằm. "Nhưng ngươi có nghĩ về Tống Thanh Thư quá vĩ đại không, y có lẽ không rộng lượng như vậy..."

"Chúng ta có thể hiểu đạo lý này, Trương chân nhân cũng hiểu. Thế nên Trương chân nhân hẳn là sẽ thuyết phục Tống Thanh Thư." Phạm Dao nói. "Bởi vậy chúng ta..."

"Được rồi, ta hiểu rồi! Dương Tiêu, ngươi không phải là sợ Tống Thanh Thư thật sự khiến giáo chủ vì y không lập Hoàng hậu, sau đó Dương Bất Hối không thể gả được cho giáo chủ, mình không thành quốc trượng được hay sao?" Chu Điên cười nhạo. "Lý do lý trấu lắm vậy?"

Dương Tiêu cả giận: "Dương Tiêu ta có tệ hại cách mấy cũng sẽ không lấy con gái mình đi đổi phú quý! Chu Điên, ta biết ngươi không thích ta, nhưng ngươi cũng không thể ngày ngày bôi nhọ ta như vậy! Ngươi thì được chỗ nào tốt?"

Chu Điên mỉa mai lại: "Cái loại thích lập đền thờ cho mình như ngươi, tưởng ta không biết chắc?"

"Ngươi biết cái gì?"

"Làm sao ngươi biết ta không biết?"

"Được rồi, Chu Điên! Ngươi đừng có ẩu tả nữa!" Bành Oánh Ngọc đưa tay giữ chặt Chu Điên, ra hiệu Chu Điên ngậm miệng.

Mà Chu Điên vẫn còn không cam lòng: "Cái gì ẩu tả? Rõ ràng là các ngươi gây sự với ta trước!"

Đại Ỷ Ti cũng không vui: "Chu Điên! Chúng ta đang nói chuyện đứng đắn! Ngươi không thể chọn lúc khác mà càn quấy sao?!"

"Ý cô là gì? Khi nào đến phiên cô quản ta? Ta..." Chu Điên còn muốn dỗi tiếp, ngay cả Thuyết Bất Đắc lẫn Trương Trung cũng không thể nhìn hắn làm loạn nữa, đồng loạt bước lên chặn hắn lại, ra hiệu hắn câm miệng.

Thấy mình tựa hồ là chọc nhiều người tức giận, Chu Điên mới không cam lòng ngậm miệng, nhưng vẫn hừ hừ: "Vậy các ngươi nói thử xem, làm thế nào bây giờ?"

Dương Tiêu thở dài.

Quan hệ giữa mấy người trung tâm Minh Giáo với nhau vốn đã không tốt, trước kia còn có Ân Thiên Chính lớn tuổi già đời cùng Tạ Tốn với di chúc của Dương Đỉnh Thiên là có thể đàn áp đám người, tạm thời nghiêm túc. Nhưng hôm nay Ân Thiên Chính bởi vì Ân Phi Bạch bị đoạt quyền, Tạ Tốn cắt tóc xuất gia, từ đây trừ Trương Vô Kỵ, không còn ai ở đây có thể chiếm cứ địa vị lãnh đạo.

Dương Tiêu tự biết sức ảnh hưởng của trung tâm Minh Giáo càng ngày càng yếu, mà địa vị của những võ tướng kia đang được cất nhắc dần dần. Bọn họ vì bảo đảm lợi ích của bản thân hẳn vẫn sẽ chia ngọt sẻ bùi, không ảnh hưởng đến đại nghiệp kháng Nguyên, nhưng tất cả vẫn không muốn ủng hộ y, hoặc là nói muốn ủng hộ nhưng lực bất tòng tâm.

Dương Tiêu lại nghĩ tới đám người Từ Đạt. Lúc Trương Vô Kỵ vừa tiếp nhận nghĩa quân Minh Giáo, tướng lĩnh thủ hạ vẫn là năm bè bảy mảng, trung gian bất phân. Bây giờ, Chu Nguyên Chương và Từ Thọ Huy có dị tâm đã rời đi, Hàn Sơn Đồng có sức ảnh hưởng cực lớn chết ở Dĩnh Châu, Hàn Lâm Nhi bị phế, mặc dù nhìn qua thì mang đến tổn thất, nhưng chải vuốt kỹ lại, binh quyền đã triệt để tập trung trong tay Trương Vô Kỵ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Trương Vô Kỵ có thể yên tâm đề bạt bọn họ.

Mà trong quá trình Trương Vô Kỵ thu nạp quyền lực, không thể không nhắc đến công lao của Tống Thanh Thư, thậm chí nên nói, Tống Thanh Thư mới là chủ sự sau màn chân chính. Nếu chỉ luận về năng lực chính trị, Trương Vô Kỵ kém Tống Thanh Thư quá xa.

Hiện tại đang tranh giành thiên hạ, vấn đề này còn chưa rõ ràng, nhưng chờ sau khi nắm chính quyền thì sao? Triều đình này đến tột cùng là họ Trương hay họ Tống? Kết cục mập mờ.

Dương Tiêu nhìn đám người Minh Giáo loạn thành một bầy, chợt cảm thấy không thể xoay chuyển trời đất, mỏi mệt không thôi.

——

Lúc này, Tống Thanh Thư cũng đang tranh chấp không ngớt với Tống Viễn Kiều.

Tống Viễn Kiều một lần nữa lặp lại cho Tống Thanh Thư, sau khi Trương Vô Kỵ xưng đế thì lập hậu là đại sự, hỏi y thật sự đến lúc đó, Tống Thanh Thư định tự xử thế nào?

Nếu đã ở trước mặt Tống Viễn Kiều, Tống Thanh Thư không thèm che giấu suy nghĩ trong nội tâm của mình, cười lạnh: "Muốn lập Hoàng hậu ngay dưới mí mắt con? Vậy phải xem bọn họ có lá gan này hay không! Khoan hẵng nói Vô Kỵ sẽ thế nào, kẻ nào dám nhắc tới con dám phế kẻ đó! Nếu bọn họ dám bức tới giới hạn của con, con lấy mạng chúng!"

Dù sao Tống Thanh Thư bây giờ cũng coi như quyền cao chức trọng, muốn hung hăng gọt mấy kẻ có suy nghĩ hão huyền, dễ như trở bàn tay.

"Con chờ xem tên nào không có mắt như vậy!"

Tống Viễn Kiều bị Tống Thanh Thư nói một phen nghẹn đến chết khϊếp, không thể ngờ con trai bình thường nhìn thanh nhã nhu hòa, nho nhã lễ độ, lại dám buông lời hung ác với mình như vậy. Cẩn thận nghĩ kỹ, càng cảm thấy không thể tiếp tục để Tống Thanh Thư ở bên Trương Vô Kỵ: "Con nghĩ như vậy, người khác làm sao không biết con nghĩ như vậy? Đến lúc đó toàn bộ triều đình bức Trương Vô Kỵ lập hậu, con định đối địch với toàn bộ triều đình? Con chỉ có một người, bọn họ là một đám người cùng nhau tìm cách đối phó với con!"

Tống Thanh Thư chẳng hề để ý: "Vô Kỵ luôn luôn đứng về phía con."

"Vậy nếu bọn họ tức giận, ám sát con thì sao? Võ công của con bằng được Vô Kỵ không? Các con có thể ngày ngày ở cạnh nhau tuyệt đối không tách riêng? Con có biết hành vi của con như vậy, sẽ bị sử quan ghi lại, di xú thiên cổ hay không?"

"Cũng không dễ dàng như vậy. Ăn cơm còn có thể nghẹn chết, chẳng lẽ con sẽ không ăn?" Tống Thanh Thư nói. "Về phần sử quan viết thế nào, cứ để bọn họ viết đi! Nếu con sợ cái nhìn của người khác, con còn có thể đến với Vô Kỵ sao?"

Tống Viễn Kiều phát hiện Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ rất giống nhau, cố chấp đến đáng sợ, nhưng lấy thế giới quan của ông mà xem, suy nghĩ của Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ là chuyện cả thiên hạ không tán đồng, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt: "Vậy con không sợ sau này triều cục lại rung chuyển, các con lại bị lật đổ sao?"

"Vậy phải xem ai có bản lĩnh này!" Tống Thanh Thư cười nói: "Con giúp Vô Kỵ mưu đồ, vốn là vì có thể bình an bên nhau. Nếu giành được thiên hạ lại không thể bên nhau, con còn lâu mới giúp hắn giành thiên hạ, đã sớm khuyên hắn đi theo con rồi. Những người kia muốn con từ bỏ, hoặc là phải thật sự đánh bại chúng con, con và Vô Kỵ cùng chết, hoặc là chỉ có thể nhìn con và Vô Kỵ cùng sống. Bất luận thế nào, chúng con vẫn sẽ luôn bên nhau."

Tống Viễn Kiều cứng họng thật lâu, phất tay áo bỏ đi, nhưng cũng không thả Tống Thanh Thư đi.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Tác giả: Kỳ thật bất luận đời trước hay đời này, Trương giáo chủ và Thanh Thư đều là là loại vì tình yêu mà quý trọng sinh mệnh, trả giá càng cao, nhưng cũng có thể vì tình yêu mà vứt bỏ.

Về phần quyền lực, căn bản không chưa từng được đặt vào phạm vi cần thiết của họ, quá lắm chỉ là công cụ để đạt được mục tiêu, nhưng bản thân không hề ham mê quyền lực.