Hai người tâm sự xong, thái độ của Trương Vô Kỵ với Triệu Mẫn lạnh nhạt hơn hẳn, đến cả có lệ như lúc đầu cũng không còn.
Triệu Mẫn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh hiểu được: "Coi bộ là nhận ra rồi, chậc, như thế này cũng có chút thú vị... Khổ đại sư, ta không có mị lực thế à?"
Khổ Đầu Đà mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Triệu Mẫn cũng không phải muốn hắn trả lời, xoắn xoắn lọn tóc thất thần. Nàng có thiện cảm với Trương Vô Kỵ là thật, nhưng Tống Thanh Thư xuất hiện liền từ bỏ ý định này. Dù sao nhìn thôi cũng biết bọn họ là bạn tốt, nàng và Tống Thanh Thư có xích mích, Trương Vô Kỵ đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt với nàng; nếu Trương Vô Kỵ không để ý Tống Thanh Thư đâm đầu vào, vậy loại người này nàng cũng chướng mắt.
"Hắn võ công cao như vậy, lại có thù với chúng ta, về sau chắc chắn sẽ là họa lớn cho triều đình." Triệu Mẫn mặt mày lạnh lùng, "Đáng tiếc lần này không thể khiến cho hắn và Tống Thanh Thư ly tâm, nếu không, tách được hắn khỏi Võ Đương cũng như bẻ gãy một cánh của hắn."
Lại qua mấy ngày, mã tặc đánh lâu không xong, lại tổn thất quá nhiều, tâm không cam lòng không nguyện rời khỏi núi Chung Nam.
Đám người trốn sau núi nhao nhao xuất hiện, chuẩn bị đồ đạc lên đường về nhà.
Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư đương nhiên không cần ở lại nữa, hai người kết bạn, cũng đều là nam tử, hành lý không nhiều, bởi vậy chỉ tốn một đêm là chuẩn bị xong.
Sớm hôm sau, hai người xuống núi.
Từ xa đã thấy hai bóng người đứng trên con đường phía trước, dường như đợi đã lâu.
Tống Thanh Thư sắc mặt khó coi.
"Trương Vô Kỵ." Triệu Mẫn lên tiếng chào Trương Vô Kỵ, lại quay đầu nói với Tống Thanh Thư: "Chuyện lúc trước, thật sự là rất xin lỗi, ta quá sợ hãi, mong ngươi đừng so đo với ta."
Một tiếng xin lỗi này không phải quá trễ rồi sao? Tống Thanh Thư cũng không nhận tình của nàng, dời ánh mắt đi.
Hai người đều không để ý đến nàng, Triệu Mẫn cũng không ngại, nở nụ cười xinh đẹp: "Ta vốn định mời các ngươi đi cùng ta tới kinh thành, nhưng xem ra các ngươi nhất định không muốn. Có điều, lần này vẫn là nhờ có các ngươi ra tay giúp đỡ, về sau có cơ hội, ta chắc chắn báo đáp."
Nói xong, nàng mang theo Khổ Đầu Đà nghênh ngang rời đi.
Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư liếc nhau, hoàn toàn nhìn không thấu nàng đang có ý đồ gì.
Mà Triệu Mẫn trở lại Toàn Chân Giáo, liền nói với Khổ Đầu Đà: "Ngươi đi gọi Ngưu Kỳ đem mấy người kia tới đây!"
Ngưu Kỳ là quản sự phụ trách xử lý tạp vụ trong Toàn Chân Giáo, sớm đã đầu nhập Nguyên đình, bởi vì là nửa đường đầu nhập vào, muốn giành được tín nhiệm nên làm việc cực kỳ cẩn thận, Triệu Mẫn rất thích.
Rất nhanh, Ngưu Kỳ dẫn theo sáu người cao thấp mập ốm khác nhau đến, mấy người này đều là võ công thường thường, dung mạo cũng bình thường, là đệ tử tạp dịch chỗ nào trong Toàn Chân Giáo cũng có thể thấy.
Triệu Mẫn chỉ người đầu tiên bên trái: "Ngươi nói trước đi."
Đạo sĩ kia bước lên một bước liền quỳ xuống: "Tiểu nhân phụ trách dọn dẹp khách phòng, chiêu đãi khách nhân. Phụng mệnh quận chúa, ta đặc biệt thu xếp hai gian khách phòng cho bọn họ, sau đó thường xuyên lưu ý, phát hiện mặc dù hai người đều có phòng riêng, nhưng lúc sửa sang chăn nệm có thể nhìn ra bọn họ buổi tối ở cùng với nhau, giường trong một gian phòng không hề có dấu vết động qua."
Hắn vừa nói xong, người tiếp theo liền nối tiếp: "Tiểu nhân phụ trách tu bổ chăm sóc cây cối, lúc tu bổ thường xuyên để ý, phát hiện khi bọn họ du ngoạn trong vườn hoa cũng không thưởng thức hoa cỏ, mà thường thích tìm đến những chỗ hẻo lánh cây cối rậm rạp."
"Tiểu nhân cùng ba huynh đệ này đều phụ trách quét dọn lối đi, được Ngưu quản sự dặn dò liền cẩn thận dò xét xem." Người thứ ba chỉ đồng bạn của mình, cung kính nói: "Tiểu Ngũ nói có một lần hắn bắt gặp hai người bọn họ kéo tay đùa giỡn, dáng vẻ cực kỳ thân mật, trông thấy hắn liền rụt rè đi."
Người cuối cùng vội vàng xác nhận, kể lại những gì mình nhìn thấy: "Ngày đó ta quét rác ở hậu viện, nghe thấy có tiếng cười nói, nghĩ đến mệnh lệnh của quận chúa liền đến xem thử, trông thấy hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, tay nắm lấy nhau, trông thấy ta liền tách ra."
"Rất tốt." Triệu Mẫn cười nói, "Mỗi người thưởng năm mươi lượng bạc, đi xuống đi."
Người đã đi hết, Triệu Mẫn nói với Khổ Đầu Đà và thị nữ đứng sau lưng: "Ta thân cận với Trương Vô Kỵ một chút, Tống Thanh Thư đã măt nhăn mày nhó. Hai đại nam nhân, rõ ràng có phòng riêng lại muốn ngủ chung một chỗ, mỗi ngày dính lấy nhau, lại thích trốn tránh người khác... Hương Nhi, ngươi nói, bọn họ đây là quan hệ gì?"
Hương Nhi trong mắt lóe lên một tia khinh thường, giễu cợt: "Đương nhiên là cái quan hệ không ra thể thống gì, nếu làm lớn ra, toàn bộ Võ Đương đều không còn mặt mũi nào gặp người. Bọn chúng như vậy cũng không phải không biết xấu hổ."
"Ha!"
Triệu Mẫn cười ra tiếng: "Ta còn tưởng là chuyện thế nào, không ngờ hóa ra Trương Vô Kỵ này không yêu hồng trang! Thật là ngoài dự kiến của ta."
Khổ Đầu Đà cúi đầu đứng một bên, không biết đang suy nghĩ gì.
Hương Nhi nói: "Vậy quận chúa, việc này chúng ta có cần nói cho tiểu vương gia không?"
Triệu Mẫn phất tay: "Nói cho huynh ấy thì có ích lợi gì? Chẳng qua là hai tiểu đệ tử Võ Đang lén lút dơ bẩn, huynh ấy nào để ý đến mấy tiểu tiết này!"
Nói xong câu đó, Triệu Mẫn lại nhịn không được nhíu mày lại. Nàng tính tình hiếu thắng, bị Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư làm mất mặt liền muốn tìm chỗ nào đó bù về, bởi vậy sắp xếp người đào ra bí mật này. Thế nhưng sau khi biết rồi, nàng lại cảm thấy bí mật này cầm trong tay cũng không có tác dụng gì. Nàng cũng không thể dùng cái này áp chế bọn họ, muốn truyền ra lời đồn lại không sánh bằng Võ Đang, giống như miếng gân gà vậy, ăn vào thì vô vị, bỏ thì lại tiếc.
"Thôi, mặc kệ đi." Triệu Mẫn hất cằm: "Đi gọi Hoàn Nhan Đức Minh đến đây cho ta!"
Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư không biết Triệu Mẫn đã phát hiện ra quan hệ của hai người, tự tại nhàn du, cũng không vội về Võ Đương đi, càng muốn du sơn ngoạn thủy.
Một ngày hai người đi ngang qua một trấn nhỏ tá túc, vừa mới đặt đồ đạc xuống liền nghe thấy tiếng thổi sáo và đánh trống, ra cửa xem, thì ra hôm nay có người làm hỉ sự, kiệu hoa của tân nương đang đi ngang qua cổng lớn.
Tống Thanh Thư nhìn đội ngũ đón dâu kéo dài mênh mông cuồn cuộn, tân lang thắt hoa đỏ cưỡi ngựa đi phía trước, đằng sau kiệu hoa màu đỏ đi theo, tua treo trên mái kiệu theo động tác lắc lư, hỉ nhạc diễn tấu, không khí cực kì náo nhiệt.
Y nhìn tân lang thỏa thuê đắc ý tươi cười, cũng nhịn không được cảm thấy vui mừng.
Sự chú ý của Trương Vô Kỵ một mực đặt trên người y, thấy y cười, ánh mắt cũng lộ ra thần sắc dịu dàng. Ánh mắt hắn lúc này đã hoàn toàn rút đi nét trẻ con, không ngừng đảo qua góc nghiêng khuôn mặt thiếu niên kia, trở nên ý tứ sâu xa lên, nắm chặt tay Tống Thanh Thư, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay y, nói khẽ: "Thanh Thư, ngươi có muốn thành thân với ta không?"
Tống Thanh Thư mở to hai mắt, vội vàng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không ai chú ý đến họ mới thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi sao có thể nói lời này ở đây?"
"Nơi này không có người quen, còn sợ bị người khác nghe thấy sao?" Trương Vô Kỵ đúng lý hợp tình nói, "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi có muốn thành thân với ta không? Bất luận là gả hay là cưới ta đều vui lòng."
"Ngươi sao đột nhiên nói cái này?" Tống Thanh Thư đỏ mặt, ậm ừ một hồi, mới nói: "Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, đâu thể chỉ ta đồng ý là xong?"
Tức là còn chưa muốn! Trương Vô Kỵ có hơi thất vọng.
Tống Thanh Thư trong lòng có chút bối rối, quay người đi về phòng.
Trương Vô Kỵ đi theo y vào sân, vừa bước qua ngạch cửa đã giữ chặt cổ tay y kéo vào lòng ôm lấy.
"Ngươi làm gì thế?"
"Ngươi không đồng ý thành thân với ta, có gì đền bù cho ta không?" Trương Vô Kỵ cằm đè lên vai y, nhẹ giọng nói khẽ.
Tống Thanh Thư nghe vậy, quay đầu hôn lên mặt hắn một cái. Trương Vô Kỵ không đợi y rút về, giữ chặt cằm y, cùng y trao đổi nụ hôn lâu dài.
Một hôn kết thúc, hơi thở hai người đều có chút bất ổn.
Tống Thanh Thư dựa trên vai Trương Vô Kỵ một hồi, bỗng nhiên đẩy hắn ra chạy về phòng, đóng cửa lại, còn thuận tay cài then cửa.
Trương Vô Kỵ cũng không phải tâm huyết dâng trào hỏi một câu đó, bắt đầu từ ngày đó, hắn vô cùng chấp nhất lôi kéo Tống Thanh Thư dây dưa, mỗi ngày đều hỏi y vấn đề này, chăm chỉ kiên nhẫn không ngừng.
Tống Thanh Thư bị hắn cầu mong mềm lòng, gần như ngoan ngoãn phục tùng hắn, nhưng vẫn không chịu gật đầu, làm Trương Vô Kỵ có chút bất đắc dĩ.
Đi thêm mấy ngày, liền đến Tô Châu.
Hai người tìm một quán rượu nổi danh ăn uống thỏa thích, sau đó ra bờ sông tản bộ, đến khi sắc trời dần muộn. Trương Vô Kỵ mang theo Tống Thanh Thư đến một tòa nhà, đẩy cửa vào, trong viện cảnh trí tinh xảo, mỗi bước một cảnh, bước dời cảnh đổi, đã đạt đến tinh hoa của lâm viên Tô Châu. Mùa vừa lúc, trăm hoa đua nở, lúc này đã chạng vạng tối, nếu là ban ngày sẽ càng thêm mỹ lệ.
"Tòa nhà này là của Thiên Ưng Giáo, đã cho ta." Trương Vô Kỵ nói: "Thanh Thư, chúng ta mấy ngày nữa cứ ở lại đây, ban ngày du ngoạn danh lam thắng cảnh, ban đêm cầm tay dạo phố, ngươi đồng ý không?"
Tống Thanh Thư đương nhiên đồng ý.
Hai người vào phòng ngủ, Tống Thanh Thư khẽ giật mình.
Trong phòng ngủ, đệm giường, màn, hoa tươi trên bàn trên kệ đều là màu đỏ rực rỡ, vô cùng diễm lệ, có chút giống...
"Trang trí như vậy, có giống hỉ phòng không?" Trương Vô Kỵ cười nói, "Sau này khi chúng ta thành thân, cũng bài trì như vậy được không?"
Tống Thanh Thư nhìn hắn một cái: "Không cần nhiều hoa như vậy, mùi quá nồng, ta ban đêm ngủ không ngon."
"Ta nhất định chuẩn bị kỹ càng." Trương Vô Kỵ mấy ngày liền năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng cũng cạy được một góc, đương nhiên không gì không theo, nói: "Vậy nên... là khi nào?"
Tống Thanh Thư lại không đáp ứng: "Hiện tại không được."
"Vậy lúc nào thì có thể?" Trương Vô Kỵ không để cho y lấp liếʍ qua, "Cho ta một câu trả lời rõ ràng, đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị."
"Cút ra!" Tống Thanh Thư cảm thấy hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, chần chờ một hồi, vẫn là nói: "Thành thân là đại sự, bất luận thế nào, ta vẫn phải để cha ta biết trước đã."
Vậy đúng là rất khó, Trương Vô Kỵ cũng không có gì chắc chắn.
"Nếu Tống đại bá không đồng ý, ngươi sẽ không bên ta sao?"
Tống Thanh Thư cũng không quá xác định, bằng không cũng sẽ không một mực do dự không quyết như vậy: "Không chỉ ta, còn có ngươi. Dù Ngũ sư thúc đã qua đời, nhưng Kim Mao Sư Vương thì sao? Nhà ngoại công ngươi thì sao?"
"Đến lúc đó nói với bọn họ một tiếng, đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì không đồng ý, quyết định của ta sẽ không thay đổi." Trương Vô Kỵ nói, "Họ cũng không có thể làm gì được ta."
Trương Vô Kỵ nếu đã khư khư cố chấp, quả thật ai cũng không thể ngăn cản được hắn, Tống Thanh Thư có chút ngưỡng mộ nghĩ.
"Ngươi chỉ cần nói với một câu trả lời rõ ràng." Trương Vô Kỵ nói, "Còn lại giao cho ta là được."
Tống Thanh Thư khẽ gật gật đầu.
"Ngươi đây là đồng ý rồi?"
"Phải!" Tống Thanh Thư đỏ mặt, "Ngươi không vui thì thôi!"
"Ta làm sao có thể không vui!" Trương Vô Kỵ ôm lấy eo y, hai người cùng ngã xuống giường: "Ta là quá vui sướиɠ, muốn nghe ngươi chính miệng nói đồng ý thành thân với ta."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Đại khái là động phòng rồi đó!!!!
Còn cụ thể thể nào thì... mới độc giả phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình nhé! (tại khúc đó mất rồi!) ლ(╹◡╹ლ)