Moi Hạt Chuối

Chương 50

Lần đó ở trong văn phòng hắn , cô cũng đã thần phục dưới căn côn ŧᏂịŧ này, giờ phút này thật sự muốn nếm thử tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra của hắn sẽ là dạng hương vị gì , ngậm lấy bắt đầu dùng sức liếʍ mυ'ŧ.

Nếu có thể bắn ở trong miệng cô, cô nhất định sẽ chậm rãi nhấm nháp nuốt xuống.

Nhưng mà đến cuối cùng hắn lại tưới vào tao bức cô, nhưng đã đến như vậy cũng vẫn không chịu để cô nhấm nháp, ngay cả quyền lợi liếʍ sạch căn dươиɠ ѵậŧ kia cũng không có.

Dây lưng từ trên mắt rút ra, mang lại vào trên eo hắn, hắn từ trên cao nhìn xuống quan sát cô: “Tôi đã nói rồi, em không tư cách nếm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, nếu em thật sự can đảm dám đem tình dịch từ trong bức moi ra ăn, tôi sẽ đem miệng của em đánh rách.”

Rina nuốt nước miếng, cúi đầu: “Sẽ không, Chu lão sư.”

Tuy nói trong đầu cô đích xác có chợt lóe qua mục đích này, nhưng cô thực nghe lời.

Chu Bắc Dịch rời đi đóng cửa lại, không nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, vì thế hướng về phía hai bên sườn hành lang nhìn nhìn.

“Anh dùng lý do gì mà đem Hòa Uyên đuổi đi được vậy?”

Tưởng Tự Trạc gôm cánh tay ở trước ngực, dựa vào trên vách tường, lười biếng mà ngước mắt nhìn hắn một cái.

“Anh làm sao biết là tôi đem nó đuổi đi?”

“Hừ, anh trai cùng em trai cắm vào cùng một nữ nhân, nếu để cậu ta biết, phỏng chừng có thể tức giận điên rồi.”

Biểu tình Tưởng Tự Trạc làm như không vui trừng mắt hắn, nhưng sâu trong hai tròng mắt ôn nhuận vẫn không hiện lên chút cảm xúc gì, bề ngoài vẫn là dáng vẻ cố chấp đáng sợ không có gì thay đổi, Chu Bắc Dịch nhún vai.

“Nhưng mà hôm nay thật đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt, cây vạn tuế trăm năm thế mà lại có thể nở hoa, nếu để em trai anh biết, vẻ mặt hắn sẽ như thế nào nhỉ?”

Hắn vặn vẹo cổ đứng thẳng thân thể, các khớp xướng phát ra tiếng cọ xát khanh khách, mắt lạnh nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặ.

Hắn đột nhiên nâng tay lên , bóp chặt cổ Chu Bắc Dịch, ấn người lên trên vách tường phía sau.

Con ngươi ôn nhuận của Tưởng Tự Trạc lạnh như hàn băng, cảnh cáo hắn: “Anh đã biết rồi, tôi chưa bao giờ ăn chay, tôi cũng không phải rất thích kiểu người thích tố giác.”

Chiều cao hai người không phân cao thấp, nếu hắn thật sự động tay thì giờ phút này người trước mặt đang bóp chặt cổ hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, nhưng nếu hai người gây chuyện chỉ vì chút chuyện nhỏ này thì thực đúng là buồn cười.

Mắt hẹp dài của Chu Bắc Dịch nhẹ nhàng nheo lại, cười cười nói: “Tôi biết, cho nên tôi cái gì cũng sẽ không nói, vào đi thôi, tao bức bên trong còn đang hư không đó.”

Cửa mở ra.

Một tia ánh sáng từ sau lưng chiếu vào, cửa một lần nữa bị khép lại.

Lần này người tiến vào cô không biết là ai, có thể là Hòa Uyên, tiếng bước chân nghe không giống Chu Bắc Dịch, rồi lại nhiều hơn một phần trầm ổn, không phải tiếng bước chân quen thuộc của Hòa Uyên .

Thời điểm cô đang cân nhắc, đột nhiên bị một chân đá nằm bò xuống trên mặt đất, mông nặng nề rơi xuống, một chân này đá xuống như muốn đá chết cô, toàn bộ phần ngươi trước đều nhào xuống trên mặt đất lạnh lẽo, cái trán cũng mình đập mạnh xuống sàn.

Đang muốn muốn mở to mắt, lại bị một tiếng gầm lên dọa cho sợ hãi.

“Đem mắt nhắm lại!”

Thanh âm rất có từ tính, lại có dấu hiệu tức giận, tiếng khàn khàn từ trong cổ họng rống ra,âm điệu trầm thấp mang theo bạo nộ.

Trong lúc này cô nhất thời không biết đây là thanh âm của ai, có lẽ là thanh âm của một người đàn ông xa lạ trước nay chưa từng nghe qua. Làm cô sợ tới mức nhắm mắt lại, hai chân nhấc lên bày ra tư thế quỳ ngoan ngoãn, một lần nữa đem mông chu lên đối diện với hắn.

Đôi bàn tay to vuốt ve ở trên cái môn vuốt ve từ kẽ mông hướng lên trên òng eo, chỉ cần một tay là có thể bao lấy vòng eo non mịn, nhẹ nhàng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, cái mông yêu kiều dẩu cao lên, tư thế thực phù hợp với tâm ý hắn .

Tưởng Tự Trạc đánh giá thoa huyệt trước mặt , bên trong còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông khác bắn vào đang chảy ra , theo âm đế chảy xuống trên trên mặt đất tích thành một bãi.

Ánh mắt hắn càng ngày càng tối lại, đôi tay dời đến lưng quần, cởi bỏ dây kéo quần.