Moi Hạt Chuối

Chương 3

“Thích ăn quả đào, dị ứng với thuốc giảm đau ? Xuy, thật hay giả vậy?”

“Là thật sự.”

Ngồi ở trong xe, dáng ngồi của Rina đoan chính nhìn nam nhân đối diện , ưỡn ngực ngẩng đầu, đầṳ ѵú phấn nộn ở trong không khí giống như mứt bọc đường , đỏ tươi mê người.

Hắn buông tư liệu trong tay xuống, lấy ly rượu vang đỏ được đặt ở bên cạnh, đem một ngụm cuối cùng rót vào trong miệng, hầu kết di động trên dưới .

“Tôi nói em này, đã nghe lời như vậy còn bị đưa vào nơi như thế này, nhìn dáng vẻ này của em, chủ nhân đối với em yêu cầu rất cao sao?.”

“Vâng, chủ nhân yêu cầu tôi phải học được cách làm hắn cảm thấy mỹ mãn mới thôi.”

“Vậy sao?”

Sắc mặt hắn mang theo ý cười, cong lưng, quần tây cùng áo sơmi vì động tác này của hắn mà căng lên là lộ vòng eo rắn chắc của hắn , cánh tay chống ở trên đùi, dán sát tầm mắt để nhìn kỹ cô đội mắt thuần tịnh của cô, dáng người cao lớn che khuất dáng người nhỏ xinh , tọa thành một hình tượng hoàn toàn đối lập.

“Mặt cùng dáng người đều không tồi, tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, người này từ trước đến nay đều yêu cầu nghiêm khắc, cũng sẽ không vì em lớn lên xinh đẹp còn là vị thành niên, sẽ nương tay thương hại em .”

Cô gật đầu, ánh mắt ngây thơ vô hại, tiếng nói thanh triệt mềm mại hỏi: “Ngài là người dạy dỗ tôi sao?”

“A, xem như vậy đi.”

Nam nhân dựa về phía sau, quần đen bao lấy chân dài, lười biếng mà vắt chéo, vải dệt cọ xát phát ra thanh sột sột soạt soạt, cánh tay tùy tính dừng ở chỗ tựa lưng , thần sắc không rõ nghiêng đầu nhìn cô.

“Tôi họ Chu.”

“Chu lão sư.”

Thái độ ngoan ngoãn , làm khóe miệng Chu Bắc Dịch nhiều hơn vài phần mỉm cười.

Maybach màu đen dài ngừng ở một khu nhà to lớn ,nơi này bị phong bế bốn phía cửa chính nằm ở phía Nam, nơi này trong phạm vi trăm dặm bị vài toà núi lớn vờn quanh, toàn bộ đều là địa bàn trường học , cách trường học hơn 30 km có trạm kiểm soát chặn lại, sau đó mỗi km sẽ có một nhân viên tuần tra giám sát.

Không phải xe đưa đón học sinh quen thuộc tiến vào, thì căn bản sẽ không có cơ hội đi vào nơi này.

【 Viện Tính nô 】 thông thường cũng được gọi là 【 Viện ngục giam 】.

Tiến vào nơi này, không chỉ là những tính nô của những hào môn muốn đưa vào dạy dỗ , còn có rất nhiều người chủ đưa nô ɭệ tiến vào học tập.

Người xuống xe. Cửa sắt màu đen , từ xa có thể thấy trong sân thể dục không có một bóng người , Rina đứng ở trước cửa lớn, nhìn cửa sắt chậm rãi bị kéo ra sang hai bên sườn , xung quanh là vách tường cao 3 mét cùng hàng rào điện cảm ứng .

Chu Bắc Dịch từ eo trung rút ra một cây gậy màu đen , ấn chốt mở, đem thước dạy học co duỗi được kéo dài ra, hướng về cẳng chân gầy yếu hung hăng nhấn lên.

“Quỳ xuống.”

Đầu gối xanh tím --thình thịch-- một tiếng dừng ở trên mặt đất xi măng , hắn lười nhác rũ mắt liếc nhìn cô một cái: “Bò cho tốt đi với tôi.”

“Vâng.”

Thiếu nữ đem đôi tay chống lên mặt đất, tóc dài rơi chạm xuống đất, bộ ngực rũ xuống, sống lưng mềm mại thẳng tắp, nhìn về phía trước , vặn mông bò đi vo cùng có tiết tấu , hai tay tự nhiên nắm lại thành đấm, nhìn độ cung cùng dáng vẻ này thì hẳn đã trải qua huấn luyện.

Động tác bò động thập phần có tiết tấu, tìm không ra điểm sai lầm.

Thực hoàn mỹ.

Cửa văn phòng bị dùng sức đá văng, một nam sinh mang theo lửa giận đi vào , ăn áo khoác màu xám có mũ, đôi tay cắm vào túi ở trước bụng , sắc mặt khó coi tới cực hạn.

“Gia đang ngủ đó! Mẹ nó! Một cú điện thoại của anh trực tiếp đem gia đánh thức, gia phải nói dùng anh bao nhiêu lần nữa là gia bị mất ngủ!”

Chu Bắc Dịch nhàn nhã mà ngồi ở trên ghế da thổi trà nóng, phảng phất như không nghe thấy lời hắn nói.

“Nhạ, cộng sự của cậu ngày mai chính thức nhập học, vừa lúc không phải cậu cũng đang thiếu một người cộng sự sao, vậy hai người ghép thành một đôi đi.”

“Ha?”

Hòa Uyên nhếch khóe miệng nheo mắt lại , biểu tình như muốn gϊếŧ người,nghiêng đầu nhìn qua, mới phát hiện nơi này từ khi nào đã có một thiếu nữ đang quỳ , là kiểu quỳ ngồi ở trên cẳng chân mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng ánh mắt thanh triệt , da trắng kiều nộn, miệng còn hôi sữa.

“Cộng sự?”

Hắn đi qua, nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ ương ngạnh ngạo mạn: “Để tôi làm với trẻ vị thành niên? Thân thể này lão tử dùng một chân cũng có thể dẫm chết.”

Nói xong, hắn liền nâng mang giày thể thao màu trắng lên, hướng về phía đầu cô trực tiếp diẫm xuống, dẫm lên mặt cô nghiền áp: “Chính là cô a, làm hại lão tử đang ngủ say bị đánh thức!”

Gương mặt xinh đẹp lại thanh thuần không có bất cứ lực công kích nào bị hắn dẫm đến biến hình, vẫn không nhúc nhích, một tiếng cũng không rêni, quỳ rạp trên mặt đất tùy ý hắn dẫm.

Nam nhân uống trà cũng không ngăn cản, cười cười, thuận miệng nói: “Đem người dẫm chết cậu sẽ không còn cộng sự.”

Động tác Hòa Uyên dừng lại, nhướng mi, nhìn nữ hài nhi dưới chân không rên một tiếng : “Vậy mà lại không rên một tiếng , thực sự thú vị, cô ta có địa vị gì?”

“Chủ nhân cô ấy đưa đến huấn luyện, chờ lát nữa tôi sẽ đem nhiệm vụ huấn luyện của cô ấy cho cậu nhìn một chút, làm cộng sự thì phải giám sát cô ấy thật tốt.”

“Nói gì vậy, tôi có nói đồng ý sao?”

“Hừ, vô nghĩa.”