Tôi xuống ga tàu, xách theo vali và cái l*иg chứa con Snowy. Nó đang gặm miếng thức ăn cho cú to tổ chảng mà tôi vừa nhét vào, chẳng mảy may nhìn đến bên ngoài.
Cụ Dumbledore đứng đó, với bộ áo chùng dài chấm đất
"A"Tôi thoạt kêu lên một tiếng "Cụ Dumbledore"
"Irenne, con đây rồi" Cụ tiến đến gần hơn "Theo ta"
Tôi xách mấy thứ đồ vội vã đi theo cụ, băng qua nhiều dòng người tưởng chừng vô tận. Hàng quán thì cứ thưa đi dần, cho tới lúc tôi chạm mặt với một bức tường trong hẻm tối. Mọi việc trôi qua thật là nhanh, giống như cụ Dumbledore đang cực kỳ gấp gáp
"Để xem nào..." Cụ rờ rờ mảng tưởng phẳng lì, dừng lại ở một chỗ tưởng chừng là ngẫu nhiên, rồi đặt đũa phép lên đúng chỗ đó "Gì nhỉ...một hình tam giác, và một cái lá"
Cả mảng tưởng nhỏ hẹp chỉ rộng khoảng hai mét bỗng biến thành một tấm màn. Cụ Dumbledore vén nó lên cao quá đầu tôi, vỗ vai bảo: "Vào đi"
Tôi miễn cưỡng đi vào, thấy bên trong là một đường hầm lấp lánh những vì sao, và thậm chí là có cả một hệ hành tinh trong này. Quả là một giấc mơ đối với những người thích thiên văn học như tôi. Ông đốc vào sau, tấm màn lúc trước trở thành mảng tối đen kịt.
"Cứ đi thẳng " Cụ hạ màn, khỏe khoắn theo sau.
Từ đầu đến cuối hầm chỉ mất vài phút. Thứ ở cuối là một cái bậc bằng gạch đủ cho bốn, năm người đứng , được quây quanh bởi lớp kính dày cộp.
Tôi và cụ đứng vào đó, nó tự động nâng lên như thang máy. Khung cảnh thay đổi từ tối đen như mực trở thành căn phòng bằng kim loại bóng loáng, mấy bài hát cổ điển cứ vang vọng, trên bờ tường dán quảng cáo của hãng máy khoan Grunnings.
Tôi có đi qua thang máy kiểu này vài lần, nó chỉ phổ biến ở mấy trung tâm thương mại lớn
Biển số gắn đèn led ở mạn trái chuyển từ số 13 về số 1, tiếng "ting" phát ra, cửa phòng tự động dẹp sang hai bên, hai người chính thức đến một hàng lang hoa lệ không rõ ở đâu. Tôi như con ngốc đi theo hiệu trưởng, băng qua một loạt những gian hàng đủ loại, bước ra đường lớn.
"Liver...pool ?" Tôi nhìn cái bảng to thôi rồi tổ quốc ta ơi, ngay dòng địa chỉ ghi chữ Liverpool chình ình ở góc trái "Cụ Dumbledore, thế này là như thế nào ạ ?"
"Bây giờ không phải lúc, Irenne" Cụ kéo tay tôi đi tiếp. Da của cụ nhăn-tất nhiên rồi- chai sần và hình như còn đeo nhẫn ở ngón áp út.
Có thể cụ đã lập gia đình ? Chuyện này thì có thể có, hoặc không, vì từng tuổi này mà không có lấy một người vợ (hoặc chồng) kể ra cũng khá lạ lùng. Chỉ tiếc nó hơi khó xác định một chút, vì phù thủy đeo nhẫn rất thường xuyên.
Cuối cùng thì chuyến đi đã kết thúc sau khoảng hơn một tiếng đi từ London đến Liverpool. Cách di chuyển kiểu thủ công này thậm chí còn lâu hơn cả đi tàu điện ngầm hoặc thuê một chuyến taxi- hình như cụ đang cố giữ bí mật cho chặng đường này.
Tôi và cụ chen chúc trong một chiếc bốt điện thoại ở nơi phố thị vắng vẻ, thấy phong cảnh bên ngoài đổi khác
Khung cảnh xung quanh nặng niềm hoài cổ, với căn biệt thự kiểu Pháp thanh lịch và hàng liễu rủ xanh mướt, giống như đang sống trong thế kỷ thứ mười chín. Tôi choáng ngợp nhìn quanh, chỉ là một khu rừng xen lẫn lá kim và lá rộng, biệt lập hẳn với môi trường bên ngoài
"Thưa cụ, đây là đâu ?" Tôi ngó xung quanh, cuối cùng quay ra phía hiệu trưởng.
"Trang viên Shafiq. Nhà của con" Cụ mỉm cười một cách hiền hậu.
Shafiq ? Là cái gia tộc mà Theodore và cụ Ollivander nhắc đến ? Có lẽ tôi có quan hệ huyết thống với gia tộc đó ? Hậu duệ ? Thân nhân ? Họ hàng ?
"Con là hậu duệ của Shafiq. Một trăm phần trăm" Cụ như đọc được tâm trí của tôi, chắp tay sau lưng rồi đi vào tòa nhà lớn "Eileen Shafiq, Eileen Irenne Shafiq. Đó mới là cách người ta gọi tên con"
Quả thực là không thể tin được, đó là lý do vì sao gia tộc này xuất hiện trong cuộc đời của tôi mọt cách thật đặc biệt ?
"Hai người Cygnius Shafiq và Elise Prince-Shafiq là hai trong ba hậu duệ cuối cùng của Shafiq, và tất nhiên con là người thứ ba. Họ đã chết vào mười bốn năm trước, vào đúng đêm Halloween, cùng với vợ chồng Potter, nhưng hung thủ không phải là Voldermort, bởi hắn còn đang bận tính toán với Harry. Con đã được một thành viên của hội Thiên Nhãn cứu sống và đưa đến cho ông bà con. Ta vốn đã định nói điều này cho con vào hai năm trước, nhưng chỉ sợ rằng..." Cụ đưa tôi đi ngang dọc khắp các hành lang trải thảm đỏ. Bên ngoài đã sắp tối.
"Sợ gì ạ ?" Tôi định thần lại, rồi hỏi. Mọi thông tin như nước trong đập lâu ngày tràn ra, căn bản không thể tiếp nhận trong chốc lát
"Lúc đó tinh thần con quá suy sụp, ta nghĩ rằng nếu nói ra thì nhân cách của con nhiều khả năng sẽ bị chính lời nói đó nhào nặn thành một tâm trí đầy thù hằn- hoặc là u uất tới mức tự kết liễu bản thân" Cụ ho khụ khụ mấy cái "Nhưng giờ ta cho phép mình được nói ra sự thật với con, vì bản thân ta cảm thấy con đã đủ trưởng thành, cũng như là Voldermort đã chuyển mục tiêu sang Harry."
Tôi đến chảy mồ hôi với vị hiệu trưởng. Hội Thiên Nhãn là gì ? Kẻ cố gϊếŧ tôi là ai ? Ông bà tôi vì sao mà mất tích ? Nếu cụ nói vậy tức là Voldermort vẫn còn sống ? Tất cả những câu hỏi đó hiện lên suốt quãng đường dọc hành lang trống vắng mà không có sự giải thích của cụ, khiến trong lòng tôi trở nên bức bối đến lạ.
Cuối cùng, tôi dừng lại ở một căn phòng hội nghị, với ánh trăng tràn qua ô cửa sổ rộng lớn.
Thật kinh ngạc khi thấy ông Bộ Trưởng Cornelius Fudge ở đó, cùng hai người phụ nữ, một người đàn ông trùm khăn kiểu Ba Tư và cuối cùng lại vị, một Âu một Á
"Bà Olympe và bà Jones" Cụ Dumbledore lần lượt tiến tới hôn tay người phụ nữ cao lớn , như một lời chào. Tất cả những người còn lại đều được cụ dành tặng những cái ôm và bắt tay đậm tình bạn bè chí cốt
"Cô Shafiq, mời ngồi" Ông bộ trưởng chìa tay về phía cái ghế trống cuối cùng. Tôi thả đồ xuống sau ghế, rồi đặt tay lên bàn chờ cụ Dumbledore giải thích.
"Như mọi người đã biết thì đây là cô Shafiq" Thay vào đó, ông bộ trưởng lại giới thiệu thay cụ Dumbledore "Cô ấy vừa trở về từ Hogwarts, và mới chỉ biết về chúng ta được vài phút, vì vậy nên cần giải thích cho cô ấy một chút chứ ?"
"Tất nhiên rồi" Vị người châu Á trả lời
Special crack #3
Tôi bỏ tấm gạch chắn trên cửa hầm , để cái bậc đưa mình lên mặt đất. Giờ thì đang ở trong rừng nhiệt đới, nóng nực và ẩm ướt.
"Hình như có gì đó sai sai" Cụ Dumbledore theo sau, vẻ mặt cực kỳ hoang mang "Đúng ra là phải ở Liverpool chứ ?"
Tôi đáp lại bằng ánh mắt hoang mang hơn.
"Đ*t m* mày ! " Lùm cây bên cạnh đột ngột phát ra âm thanh là lạ, không phải là tiếng Anh, mà là một ngôn ngữ lạ hoắc nào đó.
"Cần tăng dân số Merlin" Cụ vuốt mặt. "Sang nhầm địa đạo "Cur Tree" rồi..."