Chương 10: Sư Thúc.
Quả nhiên không nên đặt niềm tin quá nhiều vào một người như Tử Dận, Vũ Linh cũng rất hoài nghi Tử Dận làm thế nào dạy ra hai người đồ đệ đều là thiên tài nổi danh kia.
Thế giới của thiên tài, người thường như Vũ Linh thật không dám dò thấu.
Ở trên Lăng Tiêu Phong bốn tháng, Vũ Linh khắc sâu nhận biết trong miệng Tử Dận cách tẩy kinh phạt tủy được truyền thụ lâu đời là như thế nào.
Cụ thể lịch trình thì ngoại trừ mấy khóa học bắt buộc như kiến thức chung và lễ nghi sẽ có người đến dạy cho Vũ Linh ra, thì Vũ Linh phải theo các bài tập của Tử Dận.
Buổi sáng, khi gà còn chưa thức Vũ Linh đã bị Tử Dận túm dậy, là túm theo nghĩa đen, rồi nắm như nắm túi rác ném thẳng ra ngoài ngọc lâu.
Tử Dận còn rất đắc ý nói với Vũ Linh rằng, sau này mỗi ngày Vũ Linh đều phải tự thân lên xuống núi ít nhất hai lần, không được phép dùng truyền tống trận.
Nghe xong Vũ Linh vốn còn chưa tỉnh ngủ, nghe rồi càng thấy mơ hồ, hôm qua còn nói đi lên đi xuống núi như thế là kẻ ngốc, hôm nay lại nói phải tự thân vận động?
Vậy chỉ người ta cái truyền tống trận đó làm chi ?!?!
Chưa kể, Tử Dận còn thoải mái ném ra mấy bao bố, tuy nhìn chúng chỉ nhỏ bằng nắm tay, vậy mà khi ném xuống đất, Vũ Linh lại thấy mặt đất mơ hồ rung động.
Tử Dận rất vui vẻ nhìn Vũ Linh, hòa ái nói.
"Khi lên núi thì nhớ buộc mấy cái túi này lên người đấy, không được phép bỏ xuống, ta sẽ luôn nhìn đó nha~"
Vũ Linh thử cầm lên một cái bao bố, vừa cầm liền suýt gục ngã, cái bao nhỏ xíu thế này ít nhất cũng khoảng mười lăm tới hai mươi ký.
"Ngày đầu tiên làm quen thì mang theo hai bao thôi, buộc vào cổ chân là được, ba hôm sau thì tăng lên hai bao nữa buộc vào đùi, cứ thế tiếp tục, bảo đảm ngươi sẽ ngày một khỏe mạnh"
Vũ Linh: "?!?!?"
Ngài chắc là ta sẽ ngày một khỏe mạnh mà không phải ngày một chết sớm?
"Vậy nhé, ta chờ ngươi ở đỉnh núi, không đến trước hoàng hôn thì sẽ bị phạt nha~"
WTF?!? Trước không mang vật gì Vũ Linh lên đó cũng đã mất gần cả ngày, mệt đến thở như chó, giờ trên người cũng có thêm bốn mươi ký, đây chẳng khác nào chắc chắn sẽ chịu phạt
Dù muốn hay không, với da^ʍ uy của Tử Dận, Vũ Linh vẫn phải buộc hai bao bố vào chân, trên chân mấy chốc nặng đến mức nhấc lên còn chẳng nổi, nói chi đến việc leo lên núi.
Cuối cùng, Vũ Linh vẫn phải bị phạt, hình phạt mà Tử Dận cho Vũ Linh, nghĩ lại chỉ khiến Vũ Linh khóc thành một dòng sông.
Cho đến khi đã có thể thích ứng một cách thần kỳ, Vũ Linh đã có thể chạy lên núi với tám cái bao bố trên người trong vòng một buổi sáng.
Thành tựu đạt được là Vũ Linh lùn xuống hai phân, cơ bắp ngược lại mọc lên vài cục to, chân không có thể đạp gãy sừng trâu.
Vũ Linh:"..."
Khi đáp ứng yêu cầu hoàn thành leo núi trong buổi sáng của Tử Dận, thì buổi trưa Vũ Linh bị ném vào một hồ nước đen ngòm hôi thối.
Ngâm vào đó tựa như có hàng vạn con kiến bò lên từ bên trong xương cốt, ngứa ngáy vô cùng lại không thể cào phá cho thỏa thích.
Tắm ra xong thay vì thấy thoải mái thư thả, Vũ Linh chỉ thấy mắt mình đỏ ngòm tràn đầy tơ máu, dây gân đều nổi lên vì phải kiềm nén dữ dội.
Kiểu này như bị tra tấn hơn là đi tắm cho sạch sẽ, Vũ Linh bắt đầu đối với việc đi tắm sinh ra ám ảnh.
Buổi chiều lại bị ép vào một hang động tối om không ánh sáng, bên trong còn có những con trùng biết bay, Tử Dận đưa cho Vũ Linh một cái vợt nhỏ, bắt nàng dựa vào cảm giác mà bắt hết đám trùng đó.
Sau còn giới hạn thời gian mà số lượng đám trùng tăng lên theo cấp số nhân, cũng may đám linh trùng đó vô hại, chỉ là âm thanh chúng phát ra có thể quấy rối thính giác, khiến Vũ Linh dù có cảm âm tốt cũng rất khó khăn.
Mà khó khăn nhất là cái vợt rất nhỏ, lại rất mỏng manh, chỉ sợ quơ mạnh một cái là sẽ gãy sẽ bị rách, đám côn trùng này thì lại không bao giờ ở yên một chỗ, bay loạn xạ khắp nơi nên cực kỳ khó khăn để bắt.
Tối đến lại ngâm vào cái hồ nước màu đen kia, chưa kể còn phải uống vào một thứ hỗn hợp đặc quánh có màu tím than nhìn vô cùng kỳ dị.
Mùi vị thì chẳng khác gì mùi phân ủ, đến ruồi còn tránh xa nói gì dùng để uống, lại với ánh mắt "thân thiết tràn ngập tình yêu" của Tử Dận, Vũ Linh lấy tinh thần hy sinh uống xong thứ thuốc kinh tởm đó, thế nên mỗi đêm Vũ Linh đều ngồi bầu bạn cùng đám muỗi trong nhà xí.
Còn nhớ rõ từ khi bắt đầu, ngày đầu tiên Vũ Linh vác thân về ngọc lâu trong tình trạng thân thể rã rời, ngày thứ ba Vũ Linh tay chân mất hết cảm giác, ngày thứ năm Vũ Linh hoàn toàn tê liệt, ngày thứ mười Vũ Linh thành bùn nhão.
Tới ngày thứ hai mươi lăm, Vũ Linh chẳng biết mình còn là người không nữa, cứ tưởng mình lại trở về tháng ngày trở thành linh hồn trong suốt kia.
Sau hai tháng, Vũ Linh hoàn toàn chỉ biết lặp đi lặp lại lịch trình nhàm chán mà đau khổ kia, đến cả suy nghĩ còn chẳng còn dư lực để nghĩ ngợi.
Còn Tử Dận luôn ở một bên lải nhải bản thân hao tâm tổn trí ra sao, việc phối dược liệu cho Vũ Linh ngâm khó khăn thế nào, để không gây hại cho nàng.
Lại than thở ưu phiền khi mất thời gian bắt linh trùng cho Vũ Linh luyện tập, nói xong còn quay qua tố khổ mấy năm qua tịch mịch ưu thương, Vũ Linh nghe mà hận không thể nhào tới dùng kim may lại miệng người này.
Giờ đã hiểu tại sao trong miệng Tử Dận nói cả Băng Cơ lẫn Mộ Thần Hy đều biến thành mặt than, có sư phụ thế này, trở thành mặt tê liệt đều là do Tử Dận gϊếŧ hết tế bào tình cảm của họ mất rồi.
Vũ Linh thật sâu đồng cảm, chính nàng có mấy năm bị vây nhốt, rèn luyện được tâm tính kiên nhẫn thích ứng tịch mịch, vậy mà cũng không đủ kiên nhẫn để tiêu thụ hết vị sư tổ này.
Dù vậy đúng là nhờ Tử Dận mà thân thể Vũ Linh đã có cải thiện rõ rệt, trở nên trắng trẻo có da thịt hơn, trông khỏe mạnh hơn lúc vừa vào Lăng Tiêu Phong.
Không biết có phải Vũ Linh ảo giác hay không, mà Vũ Linh lại thấy mình trở nên vừa mắt hơn?
Bỏ qua mấy bài tập của Tử Dận, thì có lẽ là do ăn uống no đủ, còn ở nơi có linh khí dày đặc tẩm bổ, nên xem có cải thiện.
Lăng Tiêu Phong quả thật chỉ có Tử Dận cùng Vũ Linh, ngay cả một tỳ nữ cũng không có, còn nam chủ kia cũng chẳng thấy đâu, Vũ Linh không hỏi nhưng Tử Dận vẫn nói, là ra ngoài lịch lãm, Vũ Linh thầm mừng.
Nơi này tuy vắng vẻ ít người, nhưng phong cảnh rất đẹp, Vũ Linh còn chiết một nhánh hoa đào ở động phủ Tử Dận về trồng
Lúc đó Tử Dận còn nói đây là thượng phẩm huyết lệ đào, cánh hoa đỏ như máu lại tựa như nước mắt nên có tên gọi là thế, nghe rằng từng có một cuộc bi tình phía sau cái tên này.
Hôm nay Tử Dận đặc biệt thả Vũ Linh một ngày nghỉ, nhưng vẫn kêu nàng đi lên động phủ tìm mình, thắt xong hai bím tóc Vũ Linh đi ra ngọc lâu, đóng lại cấm chế Vũ Linh bước vào truyền tống trận.
Truyền tống đến đỉnh núi, Vũ Linh xúc động cấm chế, lát sau cấm chế mở ra một lối đi, bước vào bên trong Vũ Linh liền thấy dưới đào lâm nở rộ có hai mỹ nam một trắng một đen đang ngồi thưởng trà, khung cảnh đẹp tới mù mắt chó, đáng tiếc, Vũ Linh là người không là chó.
"Tiểu Vũ, đến đây"
Tử Dận ngẩn đầu, vẫy tay ngoắc Vũ Linh, từ hôm đó Tử Dận luôn gọi Vũ Linh là Tiểu Vũ, có nàng có nói thế nào cũng không chịu đổi, bất đắc dĩ đành tùy ý hắn muốn gọi gì thì gọi.
"Sư tổ"
Vũ Linh đi tới, theo chỉ dạy lễ phép hành lễ chào hỏi, dù Tử Dận luôn than rằng lễ nghi phiền phức, bình thường chỉ cần chào một tiếng là được không cần hành lễ, nhưng đây có người ngoài, không thể qua loa.
"Đây là tiểu sư thúc của con-Mộ Thần Hy, như ta đã nói vì hắn vừa từ bên ngoài lịch lãm trở về, nên bây giờ hai người mới có thể gặp mặt"
Tử Dận tay chỉ về nam nhân ngồi cạnh mình, ngoài gương mặt không lời nào là diễn tả hết kia, đập vào mắt Vũ Linh là người này mặc trang phục đen từ đầu đến chân, cứ như đang mặc đồ tang.
Chợt tầm mắt của Vũ Linh đối diện với người đó, một cảm giác rét lạnh chạy dọc sống lưng.
"Vũ Linh ra mắt sư thúc"
Vũ Linh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, theo phép tắc cúi đầu hành lễ, trong đầu lại thầm nghĩ, ánh mắt thật đáng sợ, không hổ danh là nam chủ.
"Ân"
Trên đầu truyền tới trong trẻo lạnh lùng thanh âm, Vũ Linh khẽ cau mi, âm thanh này có chút quen tai, nhưng thật sự là lần đầu nghe thấy.
"Tiểu Vũ, ta sắp bế quan một đoạn thời gian, giờ ta sẽ để Thần Hy chỉ dạy cho con, có gì cứ tìm hắn, sư thúc con cũng là biến dị linh căn, nếu gặp khó khăn thì hỏi hắn là tốt nhất."
"Có Thần Hy xem chừng ta cũng an tâm bế quan. Được rồi, mọi chuyện cũng đã giao phó xong, giờ ta có thể bế quan rồi."
"Chờ đã sư tổ, ngài định bế quan bao lâu"
Vũ Linh vội vã hỏi, tại sao lại nhanh như thế bế quan rồi, Vũ Linh cảm thấy rất bất ngờ, vì trước giờ không có nghe Tử Dận nói gì cả, nay bất chợt nói bế quan liền bế quan, ai lại tùy tiện như thế chứ?!
Còn nữa, còn tự ý ném Vũ Linh cho ôn thần, à không, nam chủ đại nhân kia, Vũ Linh còn chưa chuẩn bị tinh thần đâu--
"Cái này ta cũng không nắm chắc, dù sao cũng sẽ không lâu, cũng khoảng ba bốn mươi năm gì thôi"
Tử Dận suy tư một chút mới trả lời.
Vũ Linh: Muốn nửa đời người mà lại nói không lâu?
Tử Dận cho rằng Vũ Linh luyến tiếc mình, liền vỗ đầu Vũ Linh, mỉm cười nói:
"Yên tâm đi nha đầu, Thần Hy sẽ thay ta tiếp tục dạy dỗ con, tên mặt than đó nhìn không đáng tin nhưng rất có trách nhiệm, tất nhiên thua ta, haha"
Vũ Linh:"..." người không đáng tin mới là ngài đấy.
"Ở ta xuất quan phía trước phải cố gắng chăm chỉ tu luyện, ít nhất phải đạt trúc cơ trong vòng mười năm, bốn mươi năm đạt kim đan, trăm năm trong vòng đạt nguyên anh."
"Nếu vì nhớ thương ta mà không đạt đúng mục tiêu ta đặt ra, vậy thì khi xuất quan ta sẽ phạt nga~"
Tử Dận mặt cười như hoa nói.
"Sư tổ...ngài vẫn là mau đi vào bế quan đi."
Vũ Linh khóe miệng co rút, bệnh tự của sư tổ lại tái phát, trắng mắt nói.
Đã có kiến thức về thế giới này, nên Vũ Linh biết, cho dù Vũ Linh có là thượng phẩm biến dị băng linh căn, tu vi cũng không thể tăng nhanh như yêu cầu của Tử Dận được, trừ khi đi đường tắt.
Quyển tiểu này không giống mấy quyển tiểu thuyết đại trà, qua hai ba năm mà tu vi tăng vèo vèo như leo thang máy, giống như nhét cả họng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Phải biết từ trăm tuổi trở xuống có thể kết đan, năm trăm tuổi nguyên anh đã là thiên tài, nào giống như tiểu thuyết khác ghi chưa tới hai mươi kết đan, năm mươi tuổi đã đạt nguyên anh, trăm hai trăm tuổi thì đã độ kiếp.
Như thế cũng quá ảo đi, tu tiên từ kim đan trở đi đã là tu tâm lĩnh ngộ đạo vận, nếu tấn thăng tu vi quá mau mà tâm tính không theo kịp, hậu quả chính là tẩu hỏa nhập ma hoặc thần trí bị tổn thương, thậm chí có thể bạo thể mà chết, do đạo tâm không theo kịp tu vi dẫn đến mất khống chế.
Chính nam chủ Mộ Thần Hy thiên tư ngời ngời cũng đến hai mươi tuổi trúc cơ, bốn mươi tám tuổi kết đan, như vậy cũng được xem là thiên tài đứng đầu tuổi trẻ không ai sánh bằng ở tu chân giới.
Nay Tử Dận đặt cho Vũ Linh mục tiêu to lớn như thế, chẳng khác nào bắt Vũ Linh phải nối gót theo vị nam chủ là đệ nhất thiên tài ngàn năm có một đây đang đứng bên cạnh đây sao?
Nghe thôi đã thấy không thực tế, Vũ Linh tự nhận mình chỉ là người qua đường, không dám so với mặt trời sáng lòe lòe như nam chủ.
Cho nên sư tổ à, ngài vẫn là nên đi vào bế quan đột phá đại thừa đi, đừng tai họa cho Vũ Linh, mạng nhỏ khó lắm mới có lại, Vũ Linh còn chưa muốn nhận vé khứ hồi.
"Thần Hy, ta đưa nha đầu này cho ngươi, chờ nàng rèn luyện thân thể xong hãy đưa thứ đó để nàng tự mình chọn, mọi việc sau này ngươi xem mà quyết định."
Tử Dận vỗ vai Mộ Thần Hy, hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc giao phó, lúc này mới thật ra dáng trưởng bối.
"Đã hiểu"
Mộ Thần Hy gật đầu, Tử Dận thấy vậy mới thả tâm, thật sợ tên đồ đệ này vứt luôn Vũ Linh không lo, mặc nàng tự sinh tự diệt.
Ai khác Tử Dận không biết, chứ nếu là Mộ Thần Hy, Tử Dận dám chắc là hắn không nói ra, thì tên đệ tử này đến cả sự tồn tại Vũ Linh còn chẳng màng đến.
Vũ Linh lại nghe như cha vợ đang giao phó cô dâu cho chú rễ, phi, nàng mới không là cô dâu, Mộ Thần Hy mà là chú rễ thì nàng nhất định sẽ bị Lưu Thẩm Nhã xách dao đuổi gϊếŧ.
Có câu miệng quạ đen thì không phun ra lời hay ý tốt, thật không ngờ câu nói đùa này của Vũ Linh lại nhất ngữ thành sấm.
Đợi đến lúc thật bị Lưu Thẩm Nhã đuổi gϊếŧ, tuy không là do nam chủ, nhưng Vũ Linh vẫn thấy mình miệng cũng quá linh đi.
"Đi thôi, ta phải đóng lại động phủ bế quan"
Tử Dận nói xong, xoa xoa đầu Vũ Linh, thấy nàng ôm đầu bất mãn trợn mắt xem mình, mới cười to hướng bên trong bước đi.
Không biết có phải Vũ Linh ảo giác hay không, nàng cảm thấy gần đây sư tổ hình như đang bị thương nặng, mặc dù hắn tỏ ra như thường chẳng có gì khác lạ.
Khó hiểu là Tử Dận luôn ở cạnh nàng không rời đi đau, vậy thì làm sao có thể bị thương đây? Chắc là Vũ Linh suy nghĩ nhiều.
Nhìn Tử Dận biến mất sau cánh cửa, nói không tiếc là nói dối, Vũ Linh thật sự đã có thấy buồn bã mất mát, Tử Dận là người bầu bạn Vũ Linh lâu nhất từ khi có được thân thể.
Mấy tháng qua tuy ngắn ngủi lại một lời khó nói, mệt mỏi rã rời tới mức oán trời trách đất nguyền rủa khắp nơi, nhưng quả thật cũng thấy rất vui vẻ ấm áp.
Tử Dận đối Vũ Linh rất tốt rất chân thành, giờ nhìn bóng lưng Tử Dận trong lòng Vũ Linh có chút không nỡ, chờ Tử Dận lần nữa đi ra, thật không biết đến khi nào mới gặp.
"Đừng nhìn, đi thôi"
Mộ Thần Hy chắn ngang tầm nhìn của Vũ Linh, vì thân cao chênh lệch, nên ánh mắt của Mộ Thần Hy nhìn xuống, thật có chút áp lực với Vũ Linh.
"Ah, vâng"
Tạm bỏ qua cảm giác không nỡ, Vũ Linh tập trung tinh thần cao độ mà chuẩn bị đối phó với nam chủ, sau đó theo sau đi ra ngoài.
Chờ Vũ Linh cùng Mộ Thần Hy vừa đi ra, trận pháp cấm chế liền phong bế lại, từ đây muốn vào đều không được trừ khi Tử Dận tự mở ra.
Vũ Linh lén ngước nhìn nam chủ đại nhân đang đứng bên cạnh mình, hiện tại Vũ Linh mới tám tuổi nên chỉ có thể đứng ngang tầm eo của Mộ Thần Hy, người này cao cũng khoảng mét chín đi, thật sự rất cao.
Đây chính là nam chủ, cũng là sư thúc của Vũ Linh, sau này trở đi bản thân Vũ Linh còn phải nhờ người này chỉ dạy, nghĩ lại thật muốn khóc.
Sư tổ à, ngài chờ thêm vài năm mới bế quan cũng không muộn, tại sao lại bế quan lúc này, nàng không muốn ở cùng nam chủ chút nào!!!!!
"Đi thôi"
Mộ Thần Hy mở miệng, xoay người đi trước.
Do dự một lúc Vũ Linh vẫn là đi theo, cơ mà nhìn đến Mộ Thần Hy bước vào truyền tống trận Vũ Linh mới ngừng lại không vào.
Truyền tống trận này đi thông nơi ở của Mộ Thần Hy và Vũ Linh, chỉ cần thay đổi một chút là có thể chuyển đến nơi cần đến, Vũ Linh tất nhiên không thể đi tới động phủ của Mộ Thần Hy, cho nên phải chờ Mộ Thần Hy sử dụng xong truyền tống trận mới đến lượt nàng.
Mộ Thần Hy thấy Vũ Linh cứ đứng im tại chỗ không có ý định bước vào, mi nhíu lại.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau