Định Chế Lão Công

Chương 16: Cảnh phục dụ hoặc, cảnh sát soái ca có hai căn Ꮯôn Ŧhịt̠

Chuyện đầu tiên mà hắn làm khi tỉnh dậy vào buổi sáng, chính là vội vàng mở app "Định chế lão công", nhìn thấy bảng tiến độ của bác sĩ Quách toàn bộ đều đã biến thành màu đỏ, Giang Tinh Vũ liền nhẹ nhõm mà thở ra một hơi, nếu như lão công cùng với gian phu cùng nhau vây công hắn, tình huống ấy hắn thật sự không thể làm gì được.

Bất quá, nhớ đến hai cái soái ca có khuôn mặt đẹp đẽ cùng với dáng người hoàn mỹ Quách Kiến Huy và Lục Hồng Kiệt, trong lòng Giang Tinh Vũ không thể kìm nén mà cảm thấy có chút tiếc nuối, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Bác sĩ Quách lúc mặc áo khoác trắng của bác sĩ vô cùng mê người, bên ngoài có bộ dáng cấm dục nhưng mà trong xương cốt lại vô cùng sắc ma hư hỏng, Giang Tinh Vũ nhớ đến hắn bị đùa bỡn ở trong phòng khám của bệnh viện đến mất khống chế không nhịn được mà triều xuy, thân thể liền nhịn không được mà khô nóng một trận, hắn nghĩ thầm nếu có thể ở chung với bác sĩ Quách hai ngày nữa, nói không còn có thể mở khoá được nhiều tư thế giữa bác sĩ cùng bệnh nhân, ngẫm lại thôi liền cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đáng tiếc là hắn đã không còn cơ hội này.

Còn có nam thần Lục Hồng Kiệt của hắn, quả thực vô cùng đẹp trai a, thời điểm làʍ t̠ìиɦ giọng nói trầm thấp đầy xấu xa làm hắn không còn sức chống cự, thanh âm dễ nghe đến lỗ tai muốn mang thai luôn a, đặc biệt là côn ŧᏂịŧ to lớn thô lỗ mà đè hắn ở trên tường thao, một bên ở bên tai hắn dùng giọng nói trầm thấp nói ra những câu sắc tình, không được, chỉ là nghĩ đến thôi liền cảm thấy dục hoả đốt người.

Giang Tinh Vũ lắc lắc đầu, làm chính mình không tiếp tục miên man suy nghĩ, vô luận là bác sĩ Quách, vẫn là nam thần, đều đã là chuyện quá khứ, dù có lưu luyến như thế nào cũng không có biện pháp gì.

Sau khi rửa mặt xong, Giang Tinh Vũ liền đến căn tin của trường học để ăn sáng, buổi sáng hôm nay đến tiết thứ hai mới đến giờ hắn vào lớp, cho nên không cần vội vàng, có thể chậm rì rì mà uống sữa đậu nành, ăn một cái bánh bao nhân trứng sữa, lại ăn thêm một phần sủi cảo mới vừa nấu xong, một bên từ từ ăn, một bên cầm điện thoại lướt Weibo, liền phát hiện một cái đề tài đang đứng đầu bảng hot search về Lục Hồng Kiệt.

"Lục Hồng Kiệt chơi đại bài."

Làm đỉnh lưu minh tinh có nhiều người biết đến, lên hot search đối với Lục Hồng Kiệt mà nói giống như việc ăn cơm thường ngày vậy, nhưng mà cùng với những minh tinh đỉnh lưu khác lại không giống nhau, trừ bỏ giá trị nhan sắc của bản thân ở ngoài, thực lực của bản thân hắn cũng là điều khiến mọi người khâm phục, vô luận là làm ca sĩ, vẫn là một người diễn viên, tác phẩm của hắn từ trước tới nay đều được giới phê bình khen ngợi lại vô cùng ăn khách, danh tiếng của hắn trong mắt mọi người luôn được đánh giá là không tồi, trừ bỏ đôi khi truyền ra một ít tai tiếng ở bên ngoài, hình tượng của Lục Hồng Kiệt trước nay vô cùng chính diện, chẳng sợ thường xuyên có anti-fan cố ý bôi nhọ, nhưng mà cũng có rất nhiều người chịu lên tiếng vì hắn, rất ít khi xuất hiện cái loại tình huống lên hot search mà phải bị mắng như vậy.

Giang Tinh Vũ nhìn thấy bài viết về cái đề tài "Lục Hồng Kiệt chơi đại bài" này, thực mau liền hiểu rõ được ngọn nguồn của sự việc, nguyên nhân gây ra sự việc này là do Lục Hồng Kiệt tối hôm qua khi thu hình một cái gameshow, bởi vì nhốt mình trong phòng trang điểm chậm chạp không chịu xuất hiện, làm cho những minh tinh khách quý có mặt tại địa điểm ghi hình cùng với toàn bộ nhân viên công tác đợi gần nửa tiếng đồng hồ, sau khi xuất hiện, trong quá trình tiếp tục quay hình cũng thể hiện ra biểu tình thất thần, mất hồn mất vía, không thể hiện được một chút tích cực gì cả, đầu tiên là đến trễ, tiếp theo là làm việc không chuyên nghiệp, lập tức hai cái tội danh này liền đổ lên đầu Lục Hồng Kiệt.

Các bài báo này không hẹn mà cùng để một câu dẫn đầu tiên là "Theo như lời nói của một nhân viên công tác", tiết mục còn chưa công chiếu, Lục Hồng Kiệt biểu hiện như thế nào, mọi người cũng chưa biết được, chỉ là một người không biết thật hay không " Nhân viên công tác" này, làm cho fans của Lục Hồng Kiệt không thể tin được, sôi nổi mà bình luận đính chính lại vì idol của mình, mà anti-fan nghe thấy tin tức cũng sôi nổi hoạt động, đối với Lục Hồng Kiệt liền bắt đầu tấn công mãnh liệt, một bên bảo vệ, một bên thì công kích, fans với anti-fan chiến đấu đến nồng nặc mùi khói súng.

Giang Tinh Vũ nhìn thấy nam thần của mình bị công kích, liền bất chấp tất cả, lập tức bắt đầu phản kích lại anti-fan, giận dữ mà gõ vào bàn phím, còn chưa kịp gửi đi, đột nhiên trước mặt liền xuất hiện hai cái thân ảnh, Giang Tinh Vũ ngước mắt lên liền thấy được, lập tức liền cảm thấy sữa đậu nành sáng hôm nay vô cùng khó uống, bánh bao nhân trứng sữa cũng không thể ăn, hai người trước mặt này thế nhưng là tên tra nam bạn trai cũ kia, còn có vị tiểu tam học đệ âm hồn bất tán, nhìn thấy thôi là hết muốn ăn uống gì.

Giang Tinh Vũ lười phải phản ứng bọn họ, mắt trợn trắng, bĩu môi, rũ đôi mắt xuống nhìn vào điện thoại, tiếp tục đánh nhau cùng với anti-fan.

Chu Văn Bân nhìn thấy Giang Tinh Vũ đối với bọn họ nhìn như không thấy, bộ dáng trợn trắng mắt ghét bỏ phảng phất giống như nhìn thấy rác rưởi vậy, tức khắc mặt của hắn liền vô cùng khó coi, dùng sức gõ vào mặt bàn, ngữ khí không vui nói: "Này, Giang Tinh Vũ!"

Giang Tinh Vũ xem bọn hắn như không khí, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn phản ứng lại.

Chu Văn Bân gặp phải đối đãi lãnh cảm như vậy, cảm thấy Giang Tinh Vũ là cố ý không cho bọn họ mặt mũi, lập tức nổi trận lôi đình, học đệ tiểu tam ở một bên còn thêm dầu vào lửa nói: "Văn Bân ca, ngươi nhìn hắn xem, ngày hôm qua hắn cũng đối xử với ta như thế, nhìn thấy ta lại làm như không thấy được, hoàn toàn không đem ta để vào mắt."

Giang Tinh Vũ cuối cùng cũng bố thí cho hắn một ánh mắt, cười lạnh nói: "Lời nói này cũng thật là buồn cười, đôi mắt này ở trên thân thể của ta, ta muốn xem ai liền xem, các ngươi quản được sao? Nói tiếp, ta vì cái gì cần phải để các ngươi vào mắt mình? Tra nam cùng tiểu tam, lão tử nhìn nhiều một chút đều ngại ô uế đôi mắt của chính mình!"

Tiểu tam học đệ vừa giận vừa tức, hắn không chính diện đối mặt với Giang Tinh Vũ, ngược lại giữ chặt lấy cánh tay của Chu Văn Bân, dùng ngữ khí đáng thương đến sắp khóc mà nói: "Văn Bân ca, ngươi nghe hắn nói xem vô cùng khó nghe a, ngày hôm qua hắn cũng mắng ta như thế, lúc này ngươi đã có thể tin lời nói của ta đi."

Chu Văn Bân ôn nhu mà trấn an tiểu tam học đệ vài câu, ngay sau đó nhíu mày, lạnh lùng nhìn Giang Tinh Vũ mà trách cứ: "Tinh Vũ, ngươi nói chuyện quá khó nghe, từ lúc nào mà ngươi lại biến thành như vậy? Ngươi vẫn là Giang Tinh Vũ mà lúc trước ta quen biết sao?"

Giang Tinh Vũ cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: "Vậy thật đúng là ngượng ngùng a, ta đối với tra nam cùng tiểu tam không thể nói ra lời gì dễ nghe được, người nào đó không biết tốt xấu, một hai phải chính mình tìm đến cửa để nghe mắng, thật là hạ tiện?"

"Ngươi... ..." Chu Văn Bân tức giận đến mức cắn răng, đen mặt trầm giọng nói: "Hôm nay chúng ta đến đây không phải muốn cãi nhau với ngươi, ngươi là cố ý khiến cho ta cảm thấy ngột ngạt, ta sẽ không giống ngươi mà so đo tính toán. Nhưng mà tối hôm qua ngươi đem Hàm Hàm đẩy xuống đất, còn tát hắn một bạt tai, ngươi làm chuyện này thật quá đáng, ngươi cần phải xin lỗi hắn."

Hàm Hàm? Giang Tinh Vũ ngây ngốc vài giây, mới phản ứng lại đây là tên của học đệ tiểu tam này, hắn trầm mặc một chút, chợt cười ha hả hai tiếng, phảng phất nghe thấy được chuyện chê cười hoang đường nhất trên thế giới này: "Chu Tra Nam, là ai nói với ngươi, ta đẩy tên tiểu tình nhân này của ngươi xuống dưới đất, còn tát hắn một bạt tai?"

Hắn vừa nói một bên còn dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về phía học đệ tiểu tam, học đệ tiểu tam liền trưng ra bộ dáng kinh hoảng sợ hãi, cúi đầu cắn môi, phảng phất giống như đã chịu ủy khuất gì đó vô cùng to lớn.

Chu Văn Bân chịu đựng tức giận mà quát lớn nói: "Giang Tinh Vũ, ngươi đã đánh người còn không dám thừa nhận sao? Tối hôm qua Hàm Hàm tìm ngươi nói rõ mọi việc, lúc sau trở về đôi mắt liền đỏ, ta nhìn thấy hắn không bình thường lắm, liền hỏi hắn có chuyện gì, ban đầu hắn không muốn nói, là dưới sự ép hỏi của ta, hắn mới nói rõ tình hình thực tế cho ta nghe, ngươi không chỉ đẩy hắn, thế nhưng còn động thủ đánh vào mặt hắn!"

Giang Tinh Vũ nhướng mày nhìn tiểu tam học đệ giả bộ nhu nhược tựa như một con chim cút, trong lòng liền dâng lên bốn chữ: "Tâm Cơ Kỹ Nữ!"

Quãng đời mà hắn sống đến ngày hôm nay, cuối cũng cũng đã cảm nhận được cái gì gọi là "Trã đũa", quả thực vô sỉ đến không có giới hạn mà, làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Giang Tinh Vũ nhìn ánh mắt như xem tên hề nhảy nhót mà nhìn học đệ tiểu tam, cười như không cười nói: "Kỹ nữ chính là kỹ nữ, thật là làm ta có thêm kiến thức, cái gì gọi là đổi trắng thay đen, bàn luận thị phi, ta hôm nay cuối cùng kiến thức được đến rồi. Tâm cơ kỹ nữ, nói dối gạt người có phải sung sướиɠ lắm hay không? Xúi giục bạn trai của ngươi đến đây tìm ta phiền toái, trong lòng của ngươi nhất định vô cùng cảm thấy hả hê đi? Ha hả!"

"Ta không có, ta không có nói dối." Học đệ tiểu tam bộ dáng muốn khóc, trốn ở sau lưng Chu Văn Bân mà run bần bật, phảng phất gặp phải cực đại kinh hách.

Chu Văn Bân không chút suy nghĩ liền vì bạn trai của mình mà xuất đầu, chỉ vào Giang Tinh Vũ tức giận mắng: "Ngày hôm qua ngươi đánh Hàm Hàm, hôm nay thế nhưng còn dám mắng hắn ở ngay trước mặt ta, từ lúc nào mà tâm địa của ngươi trở nên độc ác đến như vậy? Ta biết trong lòng ngươi hận ta, nhưng mà ngươi muốn tức giận cái gì cứ hướng về ta mà tới, ngươi khi dễ hắn làm cái gì? Ta với ngươi đã chia tay, cũng đã không còn yêu ngươi, ngươi có thể hay không không cần lại tiếp tục vô cớ gây rối!?"

Đúng là chuyện hoang đường nhất thiên hạ này, Giang Tinh Vũ bị chọc tức đến cười ra tiếng, hắn ném bánh bao nhân trứng sữa trong tay xuống, hùng hổ mà đứng lên tức giận mắng trả lại: "Chu tra nam, sau khi ngươi nɠɵạı ŧìиɧ đầu óc cũng bị heo ăn rồi hay sao? Ngươi cũng không nhìn lại xem gương mặt đầy plastic kia của tiểu tình nhân ngươi, sửa đến gần giống như quỷ vậy, lão tử nếu như mà tát 1 cái vào mặt hắn, bảo đảm khuôn mặt này của hắn sẽ không còn nguyên vẹn, ngươi cho rằng gương mặt này của hắn còn có thể bình thường như hiện tại sao? Ngươi cũng không cần ở đó mà tự mình đa tình, cho rằng lão tử đối với ngươi cái gì mà nhớ mãi không quên, ta nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại ở trong mắt của ta đến rác rưởi còn không bằng, tiểu tình nhân của ngươi đem ngươi câu dẫn đi từ bên người của ta, ta vô cùng chân thành mà cảm ơn hắn! Gian phu da^ʍ phụ có thể hay không có chút biết xấu hổ, không cần suốt ngày xuất hiện để ghê tởm người khác, ghê tởm đến mức lão tử đều không nuốt nỗi thức ăn nữa!"

Chu Văn Bân tức giận đến cả người phát run, môi giật giật, mặt trợn trắng lên, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo: "Ngươi mẹ nó im miệng cho lão tử!"

Hắn phẫn nộ đến đánh mất lý trí, nhào lên mà dùng sức nắm lấy cổ áo Giang Tinh Vũ, tay nắm chặt thành nắm tay mà trực tiếp hướng xuống trên mặt hắn, Giang Tinh Vũ dùng sức giãy giụa, nhưng mà hắn không có sức lực đánh lại Chu Văn Bân, mắt thấy nắm tay sắp chạm vào mặt hắn, hắn căn bản là không thể tránh được, theo bản năng mà nhắm hai mắt lại.

Phịch một tiếng, sau đó liền truyền đến một tiếng hét thảm thiết, lòng còn sợ hãi Giang Tinh Vũ liền mở mắt ra, phát hiện nắm tay đáng sợ kia không có dừng lại trên mặt hắn, mà tên tra nam Chu Văn Bân kia đang che cái mũi lại nằm trên mặt đất lăn lộn kêu thảm thiết.

Giang Tinh Vũ không biết ở trong nháy mắt ngắn ngủi kia rốt cuộc đã xảy ra việc gì, vẻ mặt hắn phát ngốc mà nhìn về phía sau, ngoài ý muốn thấy được một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Thế nhưng là Mạnh Chí Viễn!

Mạnh Chí Viễn thế nhưng sẽ đối với hắn mà làm ra loại việc anh hùng cứu mỹ nhân này, Giang Tinh Vũ là trăm triệu lần cũng không nghĩ tới được sẽ xảy ra việc như vậy, bởi vì lần làʍ t̠ìиɦ lúc trước, Mạnh Chí Viễn đã chịu đả kích vô cùng lớn, lúc đó ở trong ký túc xá còn có hành động muốn lập tức đem hắn ăn tươi nuốt sống, hiện tại nhìn thấy hắn bị đánh, chẳng lẽ không phải nên ở bên cạnh nhìn xem vỗ tay ăn mừng sao? Vì cái gì sẽ ra tay mà cứu hắn?

Giang Tinh Vũ trăm tiệu lần cũng không nghĩ ra được, sắc mặt Mạnh Chí Viễn có chút âm trầm, ngữ khí hung dữ mà đối với hắn nói: "Ngươi có bị ngốc hay không a? Ngây ngốc đứng tại chỗ cho hắn đánh, ngươi không biết tránh đi sao?"

Giang Tinh Vũ muốn nói chính mình căn bản không thể tránh được, vừa mới chuẩn bị mở miệng ra phản bác, học đệ tiểu tam ở đối diện lại đột nhiên làm khó dễ, cầm lấy ly sữa đậu nành trên bàn tạt qua phía hắn đang đứng: "Các ngươi thật quá đáng, như thế nào có thể động thủ đánh người!"

Giang Tinh Vũ lại một lần nữa không thể né được, mắt thấy sữa đậu nành lập tức tạt thẳng vào người hắn, nhưng mà Mạnh Chí Viễn lại nhanh chóng phản ứng lại, tiến lên trước một bước mà che trước người hắn, lại một lần nữa mà thể hiện màn anh hùng cứu mỹ nhân, Giang Tinh Vũ không có bị dính sữa đậu nành, nhưng mà bộ đồng phục bóng rổ trên người Mạnh Chí Viễn lại hưởng trọn tất cả, đặc biệt là vị trí đũng quần, ướt thành một mảng lớn, thoạt nhìn giống như đái dầm ở trong quần vậy.

Tức giận lập tức vọt tới đỉnh đầu, Giang Tinh Vũ rốt cuộc hết biện pháp để tiếp tục nhẫn nại, bước nhanh tiến về phía trước, hung hăng mà tát một cái vào má của học đệ tiểu tam.

Học đệ tiểu tam thảm thiết mà kêu lên một tiếng, che lại má trái bị đánh, ánh mắt ngoan độc mà trừng mắt nhìn Giang Tinh Vũ: "Ngươi cũng dám đánh ta?!"

Giang Tinh Vũ lại giơ bàn tay lên một lần nữa, hướng xuống tát thêm 1 cái vào má phải của hắn: "Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, lão tử chính là đánh ngươi! Ngày hôm qua ta đã cảnh cáo ngươi, lão tử là không muốn làm dơ tay mới không đến thu thập các ngươi, ngươi thật nghĩ rằng là lão tử rất dễ khi dễ phải không?"

Lần xung đột này đã trở thành sự kiện ẩu đả đánh nhau, kinh động đến lãnh đạo của trường học, bốn người liền bị đưa đến Phòng Giáo Vụ để hỏi chuyện, giáo sư lãnh đạo đối với bọn họ tiến hành hoà giải, nhưng mà Chu Văn Bân cùng với học đệ tiểu tam nói cái gì cũng không muốn hoà giải, bọn họ một cái mũi chảy máu, một cái mặt sưng phù, kiên quyết muốn báo cảnh sát, tố cáo Giang Tinh Vũ cùng Mạnh Chí Viễn là cố ý đối với bọn họ tiến hành bạo lực.

Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát thực mau liền đến trường, đưa bốn người cùng đến sở cảnh sát, Chu Văn Bân cùng với tiểu tam học đệ được đưa đến bệnh viện để kiểm tra thương tích, mà Giang Tinh Vũ cùng Mạnh Chí Viễn là trực tiếp bị mang về sở cảnh sát để lấy lời khai.

Ngồi ở sở cảnh sát, Giang Tinh Vũ nhìn đến Mạnh Chí Viễn bị sữa đậu nành làm cho cả người ướt đẫm, trong lòng liền có chút áy náy, nói: "Thật ngượng ngùng, chuyện này vốn dĩ không có quan hệ gì với ngươi, đều là do ta, liên lụy ngươi bị đưa đến sở cảnh sát này uống trà a."

Mạnh Chí Viễn khuôn mặt cứng đờ, thần sắc có chút mất tự nhiên, quay mặt đi không nhìn đến Giang Tinh Vũ, nói: "Không có quan hệ gì với ngươi, là đối phương động tay trước."

Một viên cảnh sát thân hình cao lớn đi đến, nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, thanh âm lạnh như băng nói: "Sở cảnh sát không phải là địa phương để các ngươi đến uống trà, nói đi, vì cái gì động thủ đánh người?"

Người cảnh sát phụ trách lấy lời khai liền kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện bọn họ, thời khắc Giang Tinh Vũ nhìn thấy hắn, cầm lòng không đậu mà đôi mắt lập tức sáng ngời.

Vị cảnh sát đại ca này lớn lên vô cùng đẹp trai, thoạt nhìn tầm 27-28 tuổi, khuôn mặt cấm dục ít khi nói cười, vẻ đẹp trai này còn lộ ra một chút chính chắn, cảnh phục trên người vô cùng ngăn nắp, ngay ngay ngắn ngắn, cảnh phục vừa người đem dáng người hoàn mỹ của hắn lộ ra ngoài, vai rộng eo gầy, ngực rắn chắc, thoạt nhìn cơ thể vô cùng rắn chắc.

Giang Tinh Vũ đối với cảnh phục luôn có một loại ảo tưởng, thời điểm tuổi dậy thì hắn từng muốn tìm một cái bạn trai làm cảnh sát, sau đó bạn trai sẽ mặc cảnh phục mà làm mấy chuyện cảm thấy thẹn đối với hắn.

Tiểu da^ʍ huyệt dâʍ đãиɠ cầm lòng không đậu mà bắt đầu ngứa ngáy, chậm rãi chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ra, Giang Tinh Vũ cảm thấy động dục ở trong sở cảnh sát là một điều không nên, nhưng mà bản thân hắn lại không thể khống chế được a, trước mắt là một đại soái ca mặc cảnh phục, cả người đều toát ra hormone nồng đậm của giống đực, quả thực giống như xuân dược đối với hắn vậy, làm cho Giang Tinh Vũ cầm lòng không đậu mà hưng phấn.

Giang Tinh Vũ còn không có biện pháp đối với cơ thể dâʍ ɭσạи này của mình, dù có phỉ nhổ khinh bỉ chính mình như thế nào, hắn vẫn không thể khống chế được ham muốn làʍ t̠ìиɦ cùng với nam nhân này.

Đột nhiên liền nảy ra một kế sách, Giang Tinh Vũ lấy điện thoại từ trong túi quần ra, hỏi vị cảnh sát ở đối diện: "Cảnh sát đại ca, điện thoại của ta nãy giờ luôn run lên, có thể là người nhà của ta có việc gì tìm ta, ta có thể hay không trả lời tin nhắn Wechat cho bọn hắn một chút?"

Soái ca cảnh sát mặt vô biểu tình nói: "Ngươi tùy tiện! Các ngươi vẫn chưa bị quản chế, tự do về thân thể còn không có bị hạn chế."

Giang Tinh Vũ nói cảm ơn, cầm lấy điện thoại mở app "Định chế lão công", đem camera nhắm thẳng vào mặt của cảnh sát soái ca, thành công mà chụp được một tấm hình rõ ràng của cảnh sát, lập tức liền xuất hiện bảng tư liệu của nhân vật.

Tư liệu của nhân vật:

Họ tên: Tưởng Tuấn Hạo

Giới tính: Nam

Tuổi: 28

Chiều cao: 1 mét 89

Cân nặng: 82kg

Tình trạng hôn nhân: Ly hôn, độc thân.

Nhìn đến hai chữ " Ly Hôn", Giang Tinh Vũ liền có chút do dự, hai chữ này có ý nghĩa Tưởng Tuấn Hạo là thẳng nam, bất quá quá trình do dự chỉ giằng co không đến nữa phút liền biến mất, thẳng nam liền thẳng nam, chỉ cần độc thân là được, Giang Tinh Vũ đều có thể chấp nhận.

Tiếp tục đến bước tiếp theo, "Giả thiết nhân vật" màn hình giao diện liền hiện ra 13 cái giả thiết, các giả thiết càng ngày càng ít đi, Giang Tinh Vũ cũng không rõ đây là chuyện gì, phỏng chừng cùng với tính cách của từng nhân vật có quan hệ với trình độ phong phú đi, bất quá hiện tại hắn không có thời gian để kỹ càng tỉ mỉ mà nghiên cứu, Giang Tinh Vũ đại khái nhìn lướt qua, chọn đại hai cái giả thiết, một cái là "Nam nhân cấm dục một tháng thật đáng sợ", một cái khác còn lại là " Sức chiến đấu một đỉnh hai của lão công".

Tiếp tục đến bước kế tiếp tiến vào giao diện của "Giả thuyết cốt truyện", Giang Tinh Vũ chỉ nhìn thấy dòng đầu tiên " Lão công cùng với nam nhân bình thường không giống nhau", màn hình điện thoại đột nhiên liền biến thành màu đen, hắn ấn vào nút nguồn để mở máy, liền phát hiện điện thoại thế nhưng hết pin rồi! Sau đó trong giây lát hắn liền nhớ tới, tối hôm qua chính mình bởi vì quá mệt mỏi, đã quên sạc điện thoại.

Ở thời điểm vô cùng mấu chốt này thế nhưng lại hết pin, Giang Tinh Vũ quả thực muốn tức chết.

Giang Tinh Vũ khóc không ra nước mắt, đang ảo não, cái chân ở dưới bàn đột nhiên bị ai đó chạm vào, tức khắc Giang Tinh Vũ liền ngẩn người, theo bản năng mà nhìn về phía Tưởng Tuấn Hạo ở đối diện, chỉ thấy lông mày của cảnh sát soái ca hơi giật giật, tựa hồ như là ra hiệu cho hắn, mà cái chân ở phía dưới bàn cũng vuốt ve cẳng chân của hắn.

Giang Tinh Vũ lập tức phản ứng lại, trong lòng liền phun tào một tiếng, nghĩ thầm chuyện này vô cùng không đúng a, hắn căn bản là không kết thúc, chẳng lẽ điện thoại đột nhiên hết pin nên hệ thống đã tự động hoàn thành?

Chính là giả thuyết cốt truyện hắn chỉ mới nhìn được một câu a, lần trước cùng bác sĩ Quách cũng là như thế, hiện tại bị kịch lại tái diễn, thật không biết nên nói hắn xui xẻo hay là vận khí quá tốt.

Không kịp suy nghĩ xong, Giang Tinh Vũ có loại cảm giác sắp đến đường cùng được lại đột nhiên tìm thấy hy vọng, hắn nuốt nuốt nước miêng, đối với Tưởng Tuấn Hạo, nói: "Cảnh sát đại ca, ta có chút mắc tiểu, muốn đi toilet, có thể hay không?"

Tưởng Tuấn Hạo trực tiếp đứng lên, mặt vô biểu tình nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi."

Giang Tinh Vũ ngoan ngoãn mà đi theo Tưởng Tuấn Hạo đến toilet, toilet không có người, Tưởng Tuấn Hạo đột nhiên nắm lấy tay Giang Tinh Vũ, lôi kéo hắn vào một phòng WC ở tận cùng bên trong.

Trái tim Giang Tinh Vũ kinh hoàng mà đập thình thịch, nam nhân dùng sức ôm hắn, bàn tay to rộng hữu lực mà xoa nắn hai cánh mông của hắn, cúc huyệt lập tức không kìm chế được mà bắt đầu ướŧ áŧ, Giang Tinh Vũ nghe thấy mùi hương trên người của nam nhân, tâm thần lập tức nhộn nhạo, nhìn không được vặn vẹo thân thể mà đi cọ vào thân thể của nam nhân, Tưởng Tuấn Hạo vỗ vỗ mông hắn, thanh âm trầm thấp từ yết hầu mà nói ở bên tai hắn: "Tiểu tao hoá, như thế nào không ngoan ngoãn ở trong trường học tập, thế nhưng lại cùng người khác đánh nhau đến mức phải đến sở cảnh sát! Ngươi thành thật một chút cho ta, không được lộn xộn. Nói, ngươi có phải cố ý hay không? Có phải là cố ý đem chính mình làm cho bị bắt đến sở cảnh sát để lão công thao tiểu tao bức này của ngươi?"

Cảnh sát soái ca đũng quần đã phồng lên, Giang Tinh Vũ cảm giác rõ ràng được đại dươиɠ ѵậŧ ngạnh cứng rắn đang đỉnh vào hắn, hô hấp liền có chút dồn dập, hưng phấn mà duỗi tay đi sờ vào giữa háng Tưởng Tuấn Hạo, phi thường thô to phi thường ngạnh, nhưng mà lại giống như thô có chút quá mức.......

Giang Tinh Vũ trong lòng liền nảy lên một tia nghi hoặc, mà Tưởng Tuấn Hạo cũng bị hắn gợi lên dục hoả, cắn cắn vành tai hắn, nói: "Thật là một cái tiểu da^ʍ phụ, liền như thế muốn đại dươиɠ ѵậŧ của lão công? Lão công chính là đã nhịn hơn một tháng, trước dùng cái miệng nhỏ này của ngươi làm cho lão công sung sướиɠ, đem đại dươиɠ ѵậŧ của lão công lấy ra, dùng đầu lưỡi mà hảo hảo liếʍ láp cho lão công."

Giang Tinh Vũ tâm ngứa khó nhịn mà quỳ xuống, ngón tay khẽ run mà kéo khóa quần của nam nhân xuống, cấp cho nam nhân mặc đồng phục cảnh sát này liếʍ dươиɠ ѵậŧ, đây là nguyện vọng ước mơ tha thiết của hắn, hôm nay cuối cùng cũng đã thực hiện được.

Giang Tinh Vũ khó nhịn hưng phấn, đem côn ŧᏂịŧ từ trong quần của nam nhân kéo ra tới, nhưng mà, trong nháy mắt nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của cảnh sát soái ca, Giang Tinh Vũ liền lập tức ngây dại.

Cảnh sát đại ca này thế nhưng có tới hai căn dươиɠ ѵậŧ??!!

Hai căn côn ŧᏂịŧ vừa thô vừa tráng, nổi đầy gân xanh, ở trong tay của Giang Tinh Vũ mà toả ra nhiệt độ nóng bỏng, hai viên đại qυყ đầυ cực đại diễu võ dương oai với hắn, Giang Tinh Vũ ngây ngốc nhìn, đầu trống rỗng.

#Edit: Orla Phạm

#Mọi người yêu thích truyện có thể đề cử cho truyện để mình có động lực edit tiếp nha. 💜💜