Cướp Lấy Em Dâu Làm Lão Bà

Chương 6: Cao Tinh Thần chán ghét

Editor: Tĩnh Khuynh

Lương Thu vì trải qua chuyện kinh sợ, ngày hôm qua phá thân cô không hề trải qua một chút kɧoáı ©ảʍ nào, hôm nay lần đầu tiên cô được trải nghiệm loại tình ái sâu sắc và kỹ lưỡng như thế này.

Đôi mắt cô ê ẩm sưng lại trống rỗng nhìn lên mái nhà, lúc này cảm nhận được mọi cảm giác.

"Aa... không... ân..." Ngoài miệng nói không cần, nhưng có một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng, tại nội tâm chỗ sâu kia, thanh âm kỳ quái nói với chính mình, muốn, cô muốn, cô muốn loại cảm giác vô hạn này khuây khoả xung kích!

Trong lòng tức khắc sinh ra mâu thuẫn thật lớn. Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Cô không nên như thế này, cô là bạn gái của Cao Minh Lỗi, giờ cô đang lên giường với người đàn ông khác, trong lòng cư nhiên lại có cảm giác vui sướиɠ, người đàn ông này là anh trai của Cao Minh Lỗi.

Cô không thể làm điều này!

Nghe thấy tiếng thút thít, Cao Tinh Thần lại tăng tốc, "Cứ như vậy hưởng thụ? Thực sảng khoái sao?"

Cô xấu hổ ngậm chặt miệng lại, nhưng bị tốc độ nhanh chóng của Cao Tinh Thần đánh bật, và từ bên trong bật ra với một tiếng rêи ɾỉ đầy du͙© vọиɠ và tinh tế "Ân...a.... ngô..."

Cao Tinh Thần thoả mãn, vô luận là thân thể hay là tinh thần, hắn chưa bao giờ sướиɠ như vậy, khả năng chính là giống như hắn nói vừa rồi, bọn họ có quan hệ cấm kỵ, nên mới càng cảm thấy thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Đột nhiên hắn nảy ra ý nghĩ không muốn trả cô lại cho Cao Minh Lỗi!

Hắn đem sức lực cố gắng thao làm, mồ hôi nhễ nhại, dường như phát điên mà cấp tốc thọc vào rút ra, như là phát tiết, như là huỷ diệt!

Lương Thu không thể chịu nỗi tốc độ này, làm cho tiếng kêu của cô càng thêm bén nhọn và cũng càng lãng "A a a...."

Cô giống một chiếc thuyền con phiêu bạc ở trên mặt biển, lang bạt kỳ hồ, lắc lư không ngừng, đột nhiên một con sóng lớn ngập trời đem cô lêи đỉиɦ, cả người cơ bắp căng thẳng, toàn thân đều run rẩy, chờ làn sóng lớn này lắng xuống, cô liền ngất đi......

Quá kịch liệt, cô không thể chịu nỗi.

Cao Tinh Thần cũng bắn, hơi nhếch hàm lên, thở hổn hển, không ngờ tối hôm qua hắn lại bị ba cô lẳиɠ ɭơ kia bóp chết đạo hạnh như vậy, hiện tại bắn được cái gì, mấy ngày nay hắn phải ăn ngon một chút để bồi bổ tốt.

Nhìn Lương Thu đã trợn mắt ngất đi, hắn thấp giọng chửi rủa, "Đ*! Phải không? Cô ngất bao lâu rồi? Như vậy là không được thao nữa?" Còn chưa chết sao?

Sau khi nghỉ ngơi, hắn mệt mỏi đem huynh đệ của mình rút ra, đã mềm nhũn rồi nhưng vẫn đút vào được, có thể thấy được cô khít khao như thế nào, còn phải nói, cô tiểu bức đẹp mắt hơn nhiều so với ba kĩ nữ kia, hồng hào mềm mại, hơi sưng đỏ một chút và còn se khít như vậy, còn trinh thế này có khác.

Cao Tinh Thần là một tên cặn bã tàn nhẫn, khi xong việc thì không còn quan tâm đến Lương Thu nữa, sau khi tắm rửa xong, hắn tìm cho Lương Thu một tấm khăn và ném lên người cô. Hắn không quan tâm đến cô nữa, rồi tiếp tục uống bia, ăn hải sản, xem tivi, tâm tình cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Lương Thu không ngờ rằng cô sẽ ngủ đến tận buổi tối, cô không tỉnh dậy cho đến khi điện thoại di động của Cao Tinh Thần đổ chuông, khi nghe hắn gọi, cô nghe thấy hắn nói "Được rồi, ngày mai tao qua tìm mày" và sau đó cúp điện thoại.

Cao Tinh Thần cũng phát hiện ra cô đã tỉnh, cũng không vội còng tay cô lại, ước chừng với thực lực hiện tại cô cũng không thể vượt qua ngưỡng cửa, hắn chỉ quay đầu lại liếc cô một cái, "Còn có thể ngủ, tôi còn tưởng cô thật sự bị tôi thao chết!" Đây là suy nghĩ thật sự của hắn, cô không hề tỉnh lại, hắn còn xem cô có thở không.

Không ngờ vừa tỉnh dậy đã bị lời nói của người đàn ông lăng mạ, Lương Thu chật vật ngồi dậy, đầy oán hận nhìn hắn.

Cô rất mệt mỏi, cơ thể rã rời và rất đói.

"Trừng tôi một lần nữa, tôi liền đem tròng mắt cô ra ngâm rượu!" Cao Tinh Thần trừng mắt hù doạ cô.

Lương Thu nghĩ rằng trước khi ngất đi, tên khốn kiếp này lại cưỡиɠ ɧϊếp cô, không kìm được oán hận đối với hắn, cũng không sợ hắn nổi điên nên nhặt một bộ quần áo bên hông ném về phía hắn. chửi rủa: "Cao Tinh Thần, đồ khốn nạn! Tại sao anh không chết đi!"

Nhớ hôm qua Cao Minh Lỗi đã gọi hắn bằng cái tên này.

Quần áo đập vào người Cao Tinh Thần, hắn không có tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Cô còn biết tên tôi sao?"

Sau khi sảng khoái trên cô xong, tâm trạng tự nhiên tốt lên. Người phụ nữ của Cao Minh Lỗi, ở dưới háng hắn bị thao đến ngất xỉu, ngẫm lại đều có kɧoáı ©ảʍ trả thù.

LNhìn cảnh xuân chợt bị bại lộ của cô, "Tôi cũng biết tên của cô, Lương Thu, tôi cũng biết số đo 3 vòng và độ sâu của cô." Giọng điệu nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô như thiêu đốt.

Lương Thu phát hiện ra cô đã bị lộ, cô vội vàng lấy khăn che người lại, "Khi nào thì anh thả tôi ra!" Nếu ở lại với hắn lần nữa cô sẽ phát điên mất.

Cô bị trói ở đây một ngày một đêm và một buổi chiều, không ai có thể liên lạc được với cô, mẹ cô khẳng định đã gấp muốn chết. Khi nào thì Cao Minh Lỗi đến cứu cô đây?

"Xem tâm tình của tôi đã!" Cao Minh Lỗi tiếp tục uống bia xem TV, hắn uống bia này từ giữa trưa uống đến buổi tối.

"Anh chừng nào thì tâm tình tốt?" Cô bỗng nhiên hỏi một câu ngu ngốc, hỏi cái vấn đề vừa ngu ngốc vừa ngây thơ.

"Vậy liền nhìn cô hầu hạ tôi như thế nào thôi, đừng hơi một tí liền để cho tôi thao ngất đi, liền xem như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn." Hắn nhàn nhàm chán cùng cô cãi cọ, kỳ thật hắn cũng đang chờ Cao Minh Lỗi tin tức bên kia, cũng thật là, cô dâu của mình bị người đoạt đi một ngày một đêm, hắn thế mà liền cái rắm đều không thả, có phải là nam nhân không?

Nghe hắn miệng đầy lời nói thô tục, Lương Thu một ngụm máu đen kẹt tại yết hầu, nam nhân này nói chuyện thật muốn ăn đòn, cô không hỏi cái này nữa.

Cô cắn cắn môi, có chút khó khăn nói: "Uy, tôi đói, có gì ăn hay không?" Cô thật đã nhanh đói muốn điên.

Cao Tinh Thần quay đầu xem cô một chút, cười nhạo một tiếng, "Chờ lấy!" Rồi mới quay người đi ra phòng.

Hắn ở nhà mở ra, lật ra một cái màn thầu hôm trước ăn thừa, ngửi ngửi còn không có xấu, lại tìm ra hai cái trứng gà, làm một cái bánh bao đinh trứng tráng.

Làm xong xới một bát, bộp một tiếng hướng trên mặt bàn vừa để xuống, "Tới ăn!"

Lương Thu duỗi cái đầu nhìn một chút, nuốt ngụm nước miếng, cô thật cực đói, thật sự nếu không ăn, cô rất có thể lại ngất đi, mà lại lần này là bị đói đến.

"Nhanh lên, đừng để tôi lại nói lần thứ hai!" Cao Tinh Thần phiền nhất là người khác lề mà lề mề.

Cô đem cái chăn bọc lấy thân, nhỏ giọng nói: "Có thể hay không đem quần áo ném cho tôi?" Vừa rồi cô đem ném ra kia, hiện tại lại không có quần áo thay, cũng không thể bọc chăn ăn cơm đi.

"Cứ khỏa thân đi, tôi cũng không phải chưa nhìn thấy cô khỏa thân!" Lúc này Cao Tinh Thần đang có tâm trạng tốt và muốn trêu chọc cô, vì vậy anh đã ném chiếc áo phông cho cô.

Lương Thu liếc hắn một cái, mặc quần áo rồi đi ăn, cô ngấu nghiến ăn, Cao Tinh Thần vui vẻ nhìn, trêu chọc: "Ăn ngon không?"

Trước khi cô kịp phản ứng, Cao Tinh Thần đã nói lại "Bây giờ để cho cô ăn phân, cô cũng sẽ cảm thấy ngon miệng!"

Cô nghẹn đến mức suýt chút nữa thở không ra hơi, cô thật muốn hảo đánh hắn!

Cuối cùng cũng no rồi, Lương Thu lại lau miệng, lần nữa phản đối: "Tôi muốn rời khỏi đây!"

Lần này đến lượt Cao Tinh Thần nghẹn, "Mẹ nó, cô có phải là bạch nhãn lang không?"

"Anh đã cưỡиɠ ɧϊếp tôi trước và hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi. Anh có biết đây là phạm pháp không?" Cô toàn lực cùng hắn khiêu chiến, hắn còn có mặt mũi nào cho rằng cô là bạch nhãn lang?

Cao Tinh Thần không nghĩ rằng như vậy, hắn khịt mũi lạnh lùng. Hắn ghét người khác nói rằng hắn cái này vi phạm pháp luật, cái kia vi phạm pháp luật. Nhưng hắn không tức giận. Thay vào đó, hắn móc điện thoại của mình ra và mở album, cho cô xem một số ảnh chụp.