Hello các bạn, lại là Tồ đây, vì cảm thấy tiếc nuối ở kết truyện trước, đồng thời tác giả Nhĩ Bá Bá đã xác nhận qua hai người về chung một nhà tất nhiên là vui vẻ hạnh phúc với nhau tới cuối đời, dựa vào lẽ đó mình đem những cảm xúc quá dạt dào đối với hai bạn trẻ Lục Cửu - Sài Đông Đông viết thêm một vài ngoại truyện để vẽ nên một cái kết viên mãn hơn. Tất nhiên, nếu không có ngoại truyện thì nó cũng không ảnh hưởng gì đến sự thật là hai người ấy đã đoàn viên với nhau.
Đây chỉ là sự thể hiện niềm yêu thích của mình đối với cặp đôi nên viết thêm để cái kết được trọn vẹn hơn trong lòng mình mà thôi.
Đối với các độc giả chỉ thích nguyên tác thì có thể bỏ qua ngoại truyện này không cần đọc, không hề ảnh hưởng gì tới nhau cả.
Chú ý: Không đọc cũng không ảnh hưởng gì tới nguyên tác, vì đây chỉ là fanfic mà thôi~
Ngoại truyện 1: Trở về
Lục Cửu bất động nín thở lắng nghe tiếng động truyền đến từ phía cửa, cậu không nhận thức được lúc này tim mình rốt cuộc đang đập điên cuồng hay đang đứng nhịp.
Sài Đông Đông chậm rãi bước về phía Lục Cửu, đối phương đã rơi nước mắt tự khi nào, cậu hận tôi mà? Tôi đau khổ cậu phải thấy sung sướиɠ mới đúng chứ?
"Sài Đông Đông?" Giọng nói Lục Cửu phát ra từ tiếng nghẹn đang đè nén.
"Ừm."
Sài Đông Đông ngồi xuống phần sofa bên cạnh Lục Cửu, lặng lẽ nhìn dáng vẻ thiếu niên anh tuấn nhưng đã tiều tuỵ đi rất nhiều ấy rất lâu.
Trên tay Lục Cửu còn nhiều vết thương đỏ ửng chưa kịp lành, có nơi băng bó vụng về đến đáng thương. Trái tim Sài Đông Đông đau nhói. Nếu như giữa hai người là một cuộc đánh cược, thì cậu thấy lúc này cậu đã thua rồi, cậu đầu hàng rồi.
Bàn tay ấy chầm chậm giơ lên về phía cậu, những ngón tay thon dài xanh xao nhẹ nhàng lần tìm trong không trung rồi chạm lên gương mặt cậu.
Sài Đông Đông vẫn không lên tiếng, cậu vẫn cố gắng muốn tìm kiếm thứ gì đó trên gương mặt của đối phương. Không ngờ, thứ cậu tìm kiếm được, là nước mắt nóng hổi của Lục Cửu.
Tay cậu không nhịn được chạm lên khoé mắt Lục Cửu, nước mắt thấm vào đầu ngón tay cậu.
Lục Cửu hơi hé miệng, dường như đang nói: "Xin lỗi."
Lục Cửu cất giọng như một đứa trẻ đang hối lỗi xin ba mẹ đừng giận nữa: "Cậu đừng giận nữa có được không, đừng bỏ rơi tôi nữa, có được không, Sài Đông Đông."
Sài Đông Đông vẫn kiên trì giữ im lặng, Lục Cửu nói yêu cậu, nhưng cậu không thể hiểu được, cậu rất muốn hiểu, rốt cuộc Tiểu Cửu xem cậu là gì.
Lục Cửu nghiêng người về phía Sài ĐôngĐông. Cậu ấy vùi đầu vào hõm vai Cậu, tham lam tìm lấy mùi vị và hơi ấm quen thuộc trước đây.
Lục Cửu vòng tay ra sau lưng Sài Đông Đông kéo cậu vào lòng mình, đồng thời cậu ấy vô cùng thấy thiếu thốn mà vùi đầu hít lấy hít để mùi trên người đối phương. Nước mắt nóng hổi thấm lên cổ áo Sài Đông Đông.
"Sài Đông Đông. Tôi sẽ chết, tôi sẽ chết nếu không có cậu."
"Sài Đông Đông. Chúng ta mãi mãi ở bên cạnh nhau có được không? Cậu là tốt nhất, cậu đã hứa với tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, cậu sẽ làm được mà có đúng không?"
Sài Đông Đông cảm nhận được cơ thể Lục Cửu run rẩy lên từng cơn, bàn tay Lục Cửu lạnh đến đáng sợ, Sài Đông Đông hiểu ra được, Lục Cửu đang sợ hãi.
Khi một con người nhắm mắt hay mở mắt cũng đều là màn đen, không biết được bước chân kế tiếp mình sẽ gặp phải điều gì, cũng đều cảm thấy sợ hãi, cảm thấy mất an toàn.
Lục Cửu cho rằng chỉ cần cậu vẫn còn thấy áy náy hối lỗi, chỉ cần cậu ấy không tha thứ cho cậu, thì cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu ấy.
Lục Cửu chỉ là một thiếu niên sống trong bóng tối bằng sự sợ hãi và luôn khẩn cầu một sự an toàn dành cho chính mình mà thôi.
Lục Cửu đã đúng, cậu không thể rời xa cậu ấy được, nhưng nguyên nhân không phải như vậy, không phải hoàn toàn là sự áy náy...
Bởi vì nếu chỉ đơn thuần là sự áy náy dằn vặt, cậu sẽ không đau khổ như bây giờ. Cậu muốn biết, trong lòng Lục Cửu cậu là gì.
Những vết thương trên tay Lục Cửu vì động tác ôm ghì lấy Sài Đông Đông quá mạnh mà lại rướm máu, nhưng cậu không quan tâm, Sài Đông Đông đã quay lại rồi, Sài Đông Đông đã quay về với cậu rồi, cậu sẽ không để Sài Đông Đông rời đi nữa đâu, trừ phi cậu chết đi, nếu không hai người sẽ không bao giờ xa nhau nữa đâu. Nếu Sài Đông Đông không bên cạnh cậu, thì có khác gì với chết đi chứ.
Sài Đông Đông vòng hai tay mình ôm lấy Lục Cửu, vừa ôm vừa dỗ dành thiếu niên đang run rẩy trong lòng mình, không biết từ khi nào mà khóe mắt cậu cũng đã ướt đẫm.
"Tiểu Cửu."
"Cậu đừng bỏ rơi tôi nữa có được không Sài Đông Đông."
"Tôi rất sợ, tôi rất sợ, tôi là một tên mù, nhưng, nhưng từ khi cậu bỏ đi, tôi lại như mù thêm một lần nữa, Sài Đông Đông, cậu không thể bỏ rơi tôi nữa, tôi sẽ chết, thật sự sẽ chết, Sài Đông Đông..."
Lần đầu tiên trong gần hai mươi năm qua cậu nghe thấy tiếng bộc bạch thành thật nhất trong sợ hãi của Lục Cửu, Sài Đông Đông như hiểu ra, lại như chẳng hiểu lắm. Nhưng cũng chẳng sao nữa, cứ vậy đi, cậu không thể nào tiếp tục nhìn Lục Cửu hành hạ chính mình như vậy nữa, cũng giống như Lục Cửu nói, cậu ấy không thể sống thiếu cậu, hai người cần phải đồng hành với nhau để đi hết cõi đời này.
Tay Sài Đông Đông luồn vào mái tóc dài rối bời của Lục Cửu, cậu hơi nghiêng đầu qua, hôn lên tai Lục Cửu. Lục Cửu giống như cảm nhận được lời hồi đáp tích cực, cậu ấy vươn tay lên ôm lấy mặt Sài Đông Đông, mạnh mẽ hôn trúng sống mũi Sài Đông Đông, sau đó men theo chóp mũi tìm đến đôi môi cậu.
Lục Cửu tham lam hút cạn hơi thở của Sài Đông Đông, hai đôi môi mềm quấn lấy nhau rất ăn ý, họ đang tìm lấy cảm giác an toàn thuộc về chính mình. Sài Đông Đông chủ động hé miệng ra để Lục Cửu xâm nhập vào trong, cậu đưa lưỡi mình ra cuốn lấy lưỡi đối phương đáp lại nhiệt tình. Khi hơi thở đôi bên gần như cạn kiệt mới dứt ra, Lục Cửu lưu luyến mυ'ŧ ấy môi dưới của Sài Đông Đông không muốn rời.
Sài Đông Đông cũng thấy ấm ức, cũng thấy tủi thân, cũng thấy đau khổ, nhưng khi đứng trước thiếu niên đang ngơ ngác tìm lấy hơi ấm của cậu, cậu dường như trở nên mạnh mẽ lên rất nhiều, nếu phải lấy một ví dụ, thì cậu giống như một con sói đứng lên bảo vệ cho con sói đầu đàn đang bị thương của mình.
Sài Đông Đông vỗ về theo nhịp lên lưng Lục Cửu rất lâu, lúc này Lục Cửu đã đẩy cậu ngã nằm xuống sofa và nằm sấp lên vùi mặt vào hõm cổ cậu hít lấy mùi vị trên người cậu. Thỉnh thoảng cố ý gặm mυ'ŧ lên cổ cậu để lại những dấu hôn rất đậm.
"Sài Đông Đông, tôi rất nhớ cậu."