Công Chính Dắt Công Phụ Chạy Trốn

Chương 18

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Khi hai người tranh chấp trở nên kịch liệt, vì tránh xảy ra phiền toái quá lớn, Diệp Ôn Vân cùng Sở Cảnh Trừng quyết định di dời trận địa.

Diệp Thần dùng nụ cười ôn nhu thuận tay từ chỗ chị gái thu ngân khu trang phục mượn được một cái ghế lại đó, lưu lại chị gái đã bị sắc đẹp biến thành mê muội.

Hai người chiến đấu có thể nói càng ngày càng kịch liệt, hơn nữa dần dần hướng tới lĩnh vực mà Diệp Thần không hiểu, anh liền đơn giản đem cuốn sổ mang trên người lấy ra tới, chuẩn bị đọc bình luận của đại gia.

Từ sau khi cảm thấy đặt ở trên xe cũng không thuận tiện lắm, anh bắt đầu mang nó theo bên mình.

"Ban đầu tui cho rằng Diệp Ôn Vân lại là một người theo đuổi Sở Cảnh Trừng, hiện tại ngẫm lại, là tui quá thiên chân".(thành thật, ngốc nghếch?)

"Không biết có phải tui bị ảo giác hay không, cảm giác hai người đối thoại có mùi trà xanh".

"Lầu trên, này không phải ảo giác của mình bà".

"Kiến thức mở rộng, câu thoại kỳ quái gia tăng rồi".

……

"Diệp thiếu vì sao không ngăn cản một chút?"

"Có thể là muốn mở rộng tầm mắt, nhập vai một chút, nếu là tui, tui cũng không đành lòng quấy rầy bọn họ".

"Emmmm lầu trên nói có cũng có lý".

"Cảm thấy Sở Cảnh Trừng giờ đã trở thành người đảm đương nhân tố gây cười".

……

"Có chút muốn chèo một thuyền mới, huynh khống đệ đệ cùng đệ khống ca ca, a a a ngọt ngây người".

"Không! Cp tà giáo mới là thật sự!"

"Nếu không hai ngươi đánh một trận?"

Diệp Thần một bên lật trang, một bên đem hạt dưa cắn xong trong tay (lại là chị gái thu ngân nhiệt tình cung cấp) ném vào thùng rác, vỗ vỗ tay đứng lên.

Hai người chiến tranh cũng đã kết thúc, Diệp Ôn Vân win.

Khóe miệng Diệp Ôn Vân kéo dài, nhìn bóng dáng Sở Cảnh Trừng ảm đạm rời đi, tự hào lực chiến của chính mình. (không sát lắm)

Hắn vừa định hướng Diệp ca cầu khích lệ, lại nhớ đến Sở Cảnh Trừng không phải người anh hắn thích sao?

Hắn như vậy…… Có phải quá mức kiêu ngạo hay không.

Giây tiếp theo, liền nhìn thấy người vừa rồi còn đang xem chiến đi về phía hắn, Diệp Ôn Vân yên lặng mà túm túm mũ xuống, cái trán lưu lại một giọt mồ hôi lạnh.

Diệp Thần nhìn biểu tình lo lắng này của Diệp Ôn Vân, vỗ vỗ bờ vai em trai, "Đi thôi".

Diệp Ôn Vân liếc liếc mắt nhìn anh một cái, thanh âm chột dạ mà gọi một tiếng: "Anh?"

Diệp Thần quay đầu, xoa xoa đầu chó em trai nhà mình: "Không phải còn muốn đi mua đồ ăn vặt sao?"

Diệp Ôn Vân: "Được rồi".

Giao giới giữa không trung và mặt đất bắt đầu nhuộm bởi sắc chiều ráng hồng, lúc mặt trời muốn rời khỏi sân khấu ban ngày, hai người rốt cuộc lái xe về đến nhà.

Ở trên đường hai người lại tìm cái quán ăn để dùng bữa, chờ tới khi về đến biệt thự đã 7 giờ tối, Diệp Ôn Vân vừa về đến nhà đã ưu tiên đem tất cả đồ ăn vặt mua được đều dọn vào trong phòng của chính mình.

Lần này xem ra là không có thời gian ăn, vậy lần sau trở về lại ăn đi.

Ngẫm lại được nằm trên giường một bên gặm khoai lát một tay chơi game, quá đã.

Diệp Thần ngồi trên sô pha trong phòng khách bộn rộn, sau khi hoàn thành công việc vốn định mở TV xem một chút, lại trùng hợp Diệp Ôn Vân từ trên lầu bước xuống, liền dứt khoát lựa chọn bật cùng nhau xem.

Diệp Thần: "Lịch trình lúc sau có sắp xếp gì không?"

Diệp Ôn Vân: "Trước tiên thì về công ty Sâm Thiên xem xét tình huống đi, người đại diện cũng giúp em nhận lời kịch bản phim tiếp theo, tuần sau sẽ đi thử vai, nghe nói nam chính đã quyết định là Thẩm Nguyệt".

Diệp Thần: "Thẩm Nguyệt sao".

Thẩm Nguyệt chính là vị vai chính công thứ tư, cũng là người cuối cùng, trước mắt mặc kệ là trong tiểu thuyết đã có ghi lại, hay vẫn là trong hiện thực, tin tức biết được về hắn đều rất ít.

Nếu Diệp Ôn Vân có thể cùng Thẩm Nguyệt tiếp xúc, đối với anh mà nói cũng thuận tiện hơn nhiều.

Diệp Ôn Vân: "Đúng vậy, đỉnh lưu trong nước, tên gọi liền đại biểu ratings, bao giờ em mới có thể trở thành siêu sao như vậy a, ài".

Diệp Thần: "Kiếp sau đi".

Diệp Ôn Vân: "Anh…… Anh lại nói như vậy em thật sự sẽ khóc".

Diệp Thần: "Chờ anh có thời gian, đi phim trường thăm em một chuyến vậy". Đi tìm hiểu một chút thông tin cơ bản của Thẩm Nguyệt.

Diệp · ngốc nghếch · Ôn Vân: "Anh trai!" Quả nhiên anh vẫn yêu em nhất!

...

Ngày hôm sau, Diệp Ôn Vân sáng sớm đã bị người đưa trở lại công ty, Diệp Thần cũng bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Khi đến Diệp thị, Cố Duyên gọi tới một lần, nói rằng hắn phải đi, Diệp Thần vốn tưởng Cố Duyên lại muốn tiếp tục nhắc nhở anh một chút, mong anh nhớ quan tâm Cố Cẩn nhiều hơn, vừa định nói hắn yên tâm, liền nghe được Cố Duyên hỏi lại một câu:

"Ngày hôm đó Cố Cẩn có phải đã tới tìm tôi hay không?"

Sợ bản thân chưa nói rõ ràng, Cố Duyên lại nói: "Chính là ngày anh tới Cố thị".

Diệp Thần dừng một chút, ngày hôm đó gặp được Cố Cẩn, anh xác thật cũng không hỏi đối phương tới làm gì, bất quá ngẫm lại cậu ấy cũng không cần quản lý Cố thị, tám phần cũng chính là tới tìm Cố Duyên, "Đúng vậy, làm sao vậy?"

Cố Duyên xoa xoa cái trán, có chút bất đắc dĩ, "Ngày đó Cố Cẩn hẳn là có việc, kết quả hai chúng ta đang bàn hợp đồng, nên em ấy liền đi luôn, sau đó buổi tối cũng không trở về".

Ngày đó hắn ở công ty mở họp, đem những dự án sau khi hắn đi nước ngoài sắp xếp ổn thỏa, công việc có khá nhiều hắn làm việc liên tục đến gần rạng sáng 1 giờ mới về nhà.

Trong nhà đèn không bật, hắn còn tưởng rằng em trai đã ngủ, kết quả em ấy căn bản không trở về.

Diệp Thần nhíu mày, anh còn tưởng rằng Cố Cẩn là tìm Cố Duyên xong sau đó mới xuống lầu.

Nhưng nếu sau khi Cố Cẩn cùng anh tách ra lại không đi tìm Cố Duyên, nghĩ đến chắc cũng không phải chuyện gì to tát, hẳn là đợi về nhà cũng có thể nói chuyện này, ngày đó cậu ấy không nhắn tin thông báo cũng có khả năng vì tiện đường mới tới công ty một chuyến.

Nhớ lại ngày hôm đó cảm xúc u ám bao trùm khắp người Cố Cẩn, anh mím môi, "Có lưu lại lời nhắn gì đó không?"

Cố Duyên xoa xoa giữa mày:

"Ngay từ đầu vốn dĩ tôi cho rằng em ấy lại đi theo những tên hồ bằng cẩu hữu đó chơi, kết quả ngày hôm sau cũng không trở về, tôi bên này gấp đến nỗi kém chút nữa đã phái người đi ra ngoài tìm, vậy mà buổi chiều mới có điện thoại gọi đến nói đang ở bờ biển".

Diệp Thần thay đổi tay cầm điện thoại, thân thể ngả về sau, tựa lưng vào ghế ngồi.

Trong không khí mang theo hơi nước đặc trưng buổi sáng, gió nhẹ thổi, có thể cảm nhận được trong đó chứa đựng ướŧ áŧ.

Biển rộng à.

Biển rộng có thể là xinh đẹp động lòng người, tràn ngập sắc thái cảnh đẹp lãng mạn, cũng có thể là những cơn gió cuốn lên sóng biển to lớn, như cự thú đem người cắn nuốt hầu như không còn.

Anh nhắm mắt, nói: "Đem địa chỉ gửi cho tôi đi".

Bên kia điện thoại yết hầu Cố Duyên như bị nắm thật chặt, nhất thời không có âm thanh.

Ở thời điểm biết được chuyện này, sau khi hắn cúp điện thoại của em trai, liền ngồi ở trên sô pha phát ngốc.

Hắn không có khả năng đem hành trình định trước hủy bỏ, nếu hắn thật sự có thể, người đầu tư nước ngoài ở bên kia đại dương cũng không thể luôn chờ đợi hắn, hắn đã không phải ở cái tuổi chỉ cần dựa niềm yêu thích của bản thân để làm việc.

Hiện tại phía sau hắn là toàn bộ Cố thị.

Hắn cảm thấy em trai có thể tự mình chăm sóc tốt, ban đầu lúc hắn không quy định thời gian buổi tối Cố Cẩn phải về nhà, chẳng phải cũng không phát sinh chuyện gì sao?

Nhưng lại rất muốn mắng Cố Cẩn, hỏi em ấy vì sao không thể nói trước một chút, hỏi em ấy vì cái gì cũng phải làm thế ở thời điểm hắn sắp đi.

Cuối cùng, ngón tay ở trên bàn phím tới tới lui lui, số di động nhập nhập xóa xóa, kết quả cũng không có gọi điện cho em trai.

Ngẫm nghĩ, có thể là hắn đã quá lo lắng.

Nghĩ như vậy, khi lấy lại tinh thần, trên màn hình di động đã biểu hiện nghe máy, người trò chuyện là Diệp Thần.

Hồi ức kết thúc, bàn tay cầm điện thoại của Cố Duyên thêm lực siết chặt.

Hắn biết đối phương cùng hắn giống nhau, sau lưng cũng chống đỡ Diệp thị. Đối phương cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc em trai hắn nhiều như vậy.

Cố Duyên đứng lên, nhìn ra cửa sổ sát đất thật lớn trong văn phòng.

Ngoài cửa sổ thiên thanh khí lãng, vạn dặm không mây.

Cố Duyên cười, cất tiếng nói, mang theo chút khàn khàn: "Cảm ơn".

Ân tình lần này hắn nhớ kỹ.

Ngay sau đó nói ra một chuỗi địa chỉ.

Sau khi bên kia điện thoại không còn tiếng vang, Diệp Thần nhắm mắt, tự hỏi về địa phương Cố Duyên cung cấp.

Thành phố B – Biển Thế Kỷ.

Thành phố B gần biển, thời tiết một năm bốn mùa như xuân, cho nên có rất nhiều địa điểm trứ danh có thể du lịch thám hiểm, biển Thế Kỷ chính là một trong số đó.

Mỗi ngày lượng người đến biển Thế Kỷ đều rất lớn, trên bờ cát thường thường vô cùng náo nhiệt, Cố Cẩn tới nơi đó đơn thuần là muốn đi chơi thôi sao?

Bờ biển xác thật có rất nhiều hạng mục trò chơi để thử, bơi lội, lướt sóng, lặn xuống nước.

Nhưng Diệp Thần cứ cảm thấy không đúng lắm, suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra, quyết định vẫn là đến lúc đó lại tính.

Anh gọi thư ký Kỳ Ngọc đang làm việc bên ngoài vào.

Dù sao anh cũng không yên tâm về trạng thái tinh thần của Cố Cẩn, tốt nhất vẫn là tự mình đi xem tương đối chắc chắn, phòng ngừa xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Kỳ Ngọc nghe được âm thanh, đứng lên, sửa sang lại quần áo, gõ ba tiếng tiêu chuẩn rồi đẩy cửa tiến vào văn phòng, bình tĩnh nói: "Diệp tổng".

Diệp Thần đem địa chỉ viết trên tờ giấy cho hắn, "Tôi muốn đi nơi này, cậu hãy nhanh chóng sắp xếp lịch trình thích hợp".

Kỳ Ngọc đỡ đỡ mắt kính, không hỏi ông chủ có chuyện gì mà đột nhiên muốn đi du lịch, chỉ đem địa điểm ghi tạc trong lòng, yên lặng suy nghĩ lộ tuyến đi lại ngắn nhất, "Vâng".

Diệp Thần: "Nhiều nhất là một tuần tôi sẽ trở về".

Nếu nhiều quá sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc an bài những kế hoạch sau này, còn nếu như Cố Cẩn vẫn không muốn quay về, thì đánh ngất rồi mang lên máy bay vậy. (Ổng bắt cóc con nhà người ta luôn ⊙.☉)

Diệp Thần: "Nếu có công việc cứ trực tiếp gửi tới máy tính của tôi. Hội nghị trực tiếp đều tận lực đổi thành hội nghị trực tuyến, nếu không đổi được thì đẩy lùi lại hôm khác".

Kỳ Ngọc: "Được, Diệp tổng".

Nhớ đến còn có chuyện điều tra Đỗ Hành, Diệp Thần vừa định mở miệng nhắc nhở Kỳ Ngọc, liền nghe được đối phương nói:

"Việc điều tra Đỗ tổng sẽ nhanh có kết quả, Diệp tổng không cần lo lắng".

Diệp Thần bị nghẹn một chút, gật gật đầu cho hắn đi ra ngoài.

Thư ký trưởng thành a, bắt đầu học được cách cướp lời nói, Diệp Thần không ngăn được nghĩ muốn phát ra một tiếng cảm thán của người cha già.

Kỳ Ngọc xoay người đi ra ngoài, bóng dáng phá lệ cao lớn.

Dùng dầu gội phòng rụng tóc bản siêu mạnh xong hôm nay tôi siêu cấp lóe sáng!

Editor: Kiều Linh Nhi: Cảm ơn bạn Hạo Tường Nghiêm đã đề cử cho truyện. Tui sẽ cố gắng dịch truyện hơn (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑