Từ lúc gặp cô Bạch Lăng Đằng bắt đầu lải nhải không ngớt, cô cũng không hiểu rốt cuộc Bạch gia nuôi người thừa kế tương lai kiểu gì mà nuôi thành một người lắm mồm. Cô đỡ trán day day hai thái dương, đôi mắt mơ màng nhìn người trước mắt đang liên tục nói về những chuyện mà theo cô chính là ngoài tầm vũ trụ.
-này tiểu băng cô biết không hôm nay cô rất xinh đẹp ấy, "giống như là tiểu tiên nữ luôn ý". Bạch Lăng Đằng cười cười, tay cầm lấy bông hồng cài lên tóc cô, đôi mắt có chút tinh nghịch cong cong, đôi môi mỏng mím chặt .
Cô nheo mắt bàn tay cầm lấy máy đánh chữ nhẹ nhàng dùng đôi bàn tay thon thả đánh từng chữ rồi đưa lên trước mặt hắn xem như câu trả lời.
-"Cảm ơn"
Nói thật Bạch Lăng Đằng cũng chẳng dám đυ.ng chạm gì nhiều đến người cô, bởi hắn biết bệnh tình của cô, nếu hắn dám khiến cô vào viện lần nữa xác định hắn sẽ xuống chầu ông bà ngay lập tức luôn, nhưng điều đó thì sao chứ miễn là không ôm, không hôn là được, quá đơn giản,...
cô từ trên lầu nhìn xuống phía dưới đại sảnh, ở đó Hiên Viên Triệt cũng vừa vặn ngước lên nhìn cô, đôi mắt khẽ chạm nhau, hắn cười hiền nhìn cô. Mái tóc bồng bềnh được vuốt lên gọn gàng chiếc sơ mi đen càng tôn lên vẻ đẹp quý phái lịch lãm của hắn. Đôi bàn tay thanh mảnh nhẹ buông thõng đôi mắt như chứa tinh quang mà lấp lánh. Cô nhìn hắn được một lúc rồi tránh mặt đi chỗ khác.
Hiên Viên Triệt cô biết hắn không có ác ý nhưng nam chính dù sao cũng là nam chính, cô là nữ phụ dù trước đây cô có tài giỏi thế nào đi chăng nữa nhưng bây giờ chính là không xứng với bất kỳ ai trong dàn hậu cung của nữ chính, bởi cô chính là nữ phụ là bước đệm quan trọng để một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm lên sàn. Nói cô mary sue cũng không sai bởi cô có thể làm nhiều việc mà người ta không làm được, lúc cô còn chưa xuyên vào đây cô đã là ứng cử viên cho chiếc ghế gia chủ, nên bắt buộc cô phải mạnh mẽ, phải biết hết tất cả mọi thứ, quan trọng là phải có hành động thanh lịch.
-Tiểu tiên nữ. Bạch Lăng Đằng thấy cô thất thần nhanh chóng lên tiếng giúp cô thoát khỏi mộng cảnh
Cô ngơ ngác nhìn hắn đôi mắt lưu ly vô hồn trống rỗng đập thẳng vào mắt hắn, khiến hắn có cảm giác rùng mình.
-...
-Cô bị sao vậy tôi thấy cô thất thần nãy giờ
cô lắc đầu ,đôi mắt khẽ rủ xuống , bàn tay mân mê chiếc vòng ngọc thạch trong hộp.
Bạch Lăng Đằng cũng không hỏi nữa, hắn im lặng nhìn cảnh náo nhiệt phía dưới đại sảnh, khách đã đến đông đủ, bữa tiệc cũng được bắt đầu được 20 phút,trên bục tiếng nhạc du dương từ chiếc đàn piano liên tục dội đến, những bản nhạc nhẹ nhàng kéo người ta vào những mộng cảnh riêng.
cánh cửa phòng lặng lẽ mở ra, Hiên Viên Triệt một thân vest đen bước vào, đôi mắt nhu tình nhìn cô.
-Tiểu Băng...em khỏe chứ.
cô nhìn hắn có chút bất đắc dĩ nhưng rồi cũng cầm máy lên giơ trước mặt hắn.
-"Không sao"
-ừ...hắn có chút phiền muộn nhìn cô đôi mắt như chứa tâm tư mà rủ xuống đôi lông mày hơi nhíu lại, bàn tay đút trong túi khẽ mân mê chiếc hộp nhỏ.
Bạch Lăng Đằng nheo mắt, đứng dậy tiến lại gần Hiên Viên Triệt một bộ dáng bất cần đời khiến cho người khác cảm thấy hắn như là một vị hoa hoa công tử.
-Sao Hiên Viên thiếu gia, vị hôn thê của tôi cũng không đến nỗi cần anh phải lo chứ.
Hiên Viên Triệt có chút khó xử nhưng rồi cũng tránh sang một bên từng bước từng bước tiến lại phía cô, lông mày có chút giãn ra.
-Tiểu Băng tôi đến để đưa em cái này.
Hiên Viên Triệt lôi từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ đen nhỏ được chạm khắc tinh xảo, đôi bàn tay to lớn thuôn dài của hắn lặng lẽ mở chiếc hộp ra. Trước mắt cô một đôi bông tai tinh xảo được làm bằng kim cương đen. Những hạt pha lê nhỏ nhắn rủ xuống khiến đôi bông tai càng trở nên đẹp đẽ.
- Chúc em hạnh phúc.
Bạch Lăng Đằng nhíu mi tiến lại phía hắn, giật lấy chiếc hộp gỗ.
-Tôi cảm ơn thay vị hôn thê của tôi nếu ko có việc gì mời anh về cho.
Hiên Viên Triệt không nói nhưng cô lại cảm thấy thứ gì đó rất khác biệt ở hắn "à hình như hắn trở nên trầm tính hơn, cảm giác rất khác lần đầu cô gặp hắn''
Hiên Viên Triệt cười, một nụ cười bi thương giống như bản thân hắn đã nhìn thấy tất cả. tương lai hay quá khứ sớm đã bị hắn nhìn thấu
-Tôi đến gặp cô ấy không phải cậu.
Bạch Lăng Đằng bực dọc, ngồi phịch trên chiếc ghế sopha gần đó, hắn không cãi lại vì hắn biết bản thân lỗ mãng rồi
Cô ngơ ngác nhìn hiên viên triệt trước mắt, đôi mắt trống rỗng mông lung .
-Em ...thôi vậy dù tôi có nói gì thì em cũng chẳng biết được.
Hiên Viên Triệt quay người hướng về phía cửa, đôi mắt nhắm lại ngẫm nghĩ gì đó rồi nói tiếp.
-Xin lỗi là tôi nợ em một đời bình an.
cô khẽ giật mình một đoạn ký ức từ sâu trong tiềm thức hiện ra.
----
-Tiểu Băng...tỉnh lại đi em tôi đến rồi.
-....
-Tiểu Băng em sao vậy mở mắt ra nhìn tôi đi chứ tại sao lại nằm bất động như vậy.
-...
-Tiểu Băng nếu em tỉnh lại tôi hứa sẽ giúp em trả thù, giúp huyết gia vực dậy được không.
-...
-Tiểu Băng anh xin em mở mắt ra đi, chúng ta sẽ lại vui vẻ anh hứa sẽ biến em thành cô dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất trên đời.
-...
-Tiểu Băng
Hiên Viên Triệt ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô vùi mặt vào hõm cổ cô khóc nức nở cầu xin, bầu trời đen kịt lặng lẽ rơi xuống những hạt mưa, cánh hoa nát vụn trôi theo dòng nước tới một nơi vô định.
-Tiểu Băng xin lỗi là tôi nợ em, nợ em một đời bình an.
-----------------
tui quay lại rồi đây nhưng tui hok phải người kia, mà dạo này s1apihd.com bị sao ý còn tình trạng như này chắc tui phải chuyển đi chỗ khác viết quá.với lại mình muốn nói là mấy trang sao chép truyện của mình chx xin phép ý mong rằng các bạn sẽ đăng sau khi mình ra chương chính thức ở s1apihd.com 3 hoặc 4 ngày .mình hok thik làm căng đâu nhưng mà dù gì cũng là truyện mình vắt óc nghĩ ra tui tủi thân á