Tổng Công Ngựa Giống

Chương 1- Nhiệm vụ 1 - Chinh phục thừa tướng đại nhân (1)

"Ưm, Lâm thiếu, cún da^ʍ còn muốn... Lỗ thịt thèm ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá..." Thiếu niên có tướng mạo ngây thơ trần trụi quỳ sấp trên giường, dạng rộng hai chân bày ra tư thế dâʍ đãиɠ, cầu xin người đàn ông đẹp trai tao nhã phía sau thỏa mãn mình.

Lâm Tịch Ngôn nhàm chán mân mê đạo cụ trên tay, cũng không thèm nhìn đến cực phẩm lẳиɠ ɭơ đủ để khiến đàn ông phát điên kia. Hắn thầm thở dài trong lòng-- nhóc con này chả có gì thú vị, tưởng là có thể dạy dỗ thêm một lát, không ngờ rằng hắn chỉ đυ. cậu hai lần mà cậu liền trở thành bộ dạng không thể tách rời đàn ông này, quá tẻ nhạt.

Hắn thuận tay nhét cây gậy mát xa khổng lồ phủ đầy gai nhỏ vào trong lỗ da^ʍ se khít của thiếu niên, quay người bước ra ngoài không thèm ngoảnh lại.

Vừa về đến nhà, hắn liền phát hiện trong phòng mình xuất hiện một vòng sáng, định tới gần kiểm tra nhưng lại bị một lực hút mạnh mẽ kéo vào.

"Hệ thống YD 1.0 vì ngài phục vụ." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.1

"Hả? Đây là đâu? Mi là ai?" Lâm Tịch Ngôn nheo mắt lại, không chút hoảng sợ ngược lại còn rất hứng thú mà hỏi.

"Tôi là hệ thống của ngài, bởi vì chỉ số ngựa giống của ký chủ ngài đáp ứng tiêu chuẩn mà hệ thống yêu cầu, nên tôi mới ở đây với ngài. Tôi sẽ giao cho ngài nhiệm vụ của hệ thống, sau khi ký chủ hoàn thành sẽ được nhận phần thưởng đó~" hệ thống tốt bụng mà giải thích.

"Thú vị đấy, thế nhiệm vụ là gì?"

"Nhiệm vụ đầu tiên của ngài chính là chinh phục thừa tướng đại nhân. Độ khó là hai sao."

Sau khi nhiệm vụ được công bố xong, Lâm Tịch Ngôn cảm thấy trước mắt chói lòa, không khỏi nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, hắn thấy mình đang ở trong một căn phòng cổ xưa, xa hoa và tinh xảo.

Mà hắn thì đang khoác trên mình long bào vàng rực, ngồi nghiêm chỉnh ở trước án thư (*) bằng gỗ tử đàn, bên cạnh hắn là một người đàn ông trẻ tuổi mặc cẩm bào trắng bạc.

(*) Án thư: Kiểu bàn thời xưa dùng để viết, xếp sách vở, bút nghiên trên đó

Chắc đây chính là thừa tướng đại nhân trong nhiệm vụ rồi. Lâm Tịch Ngôn nhếch khóe miệng, thản nhiên đánh giá đối tượng phải chinh phục lần này.

Theo như ký ức của thân thể này thì hắn rất coi trọng vị thừa tướng trẻ tuổi nho nhã đây. Thừa tướng học vấn uyên thâm, luôn có nhiều ý tưởng độc đáo trong việc dùng người và trị quốc, là cánh tay phải đắc lực của hắn. Mà chủ nhân của thân thể này là Lâm Tịch Ngôn Lâm thiếu kinh nghiệm tình trường phong phú, hắn chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra tâm tư dấu kín của thừa tướng đối với mình. Hèn gì độ khó của nhiệm vụ này thấp như vậy.

"Liễu ái Khanh, về chuyện Liêu Dương, ngươi có ý kiến gì không?" Lâm Tịch Ngôn giả bộ thản nhiên đi tới bên cạnh Liễu Mạch, khom lưng thì thầm bên tai y. Hơi thở ấm áp phả vào vành tai nhỏ xinh trắng nõn của Liễu Mạch, khiến nó ngay lập tức đỏ bừng.

Liễu Mạch run lên không ngừng, thân thể ngây ngô của y làm sao chịu được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn thì thản nhiên nhưng kỹ xảo thì cao siêu như vậy, y chỉ cảm thấy từ vành tai đến cổ bỏng rát một cách kì lạ, cơn khát bất thình lình kéo đến khiến đầu lưỡi đỏ mọng vô thức duỗi ra nhẹ nhàng liếʍ đôi môi mềm mại xinh đẹp.

"Hưm, Hoàng thượng. Thần..." Hoàng thượng vừa hỏi mình cái gì vậy? Nóng quá... Không nhớ nổi... À... Đúng rồi, Liêu Dương... Liêu Dương...

Vị Quân vương phía sau hình như không ý thức được khoảng cách giữa hai người quá gần, nhưng Liễu Mạch có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ l*иg ngực nóng bỏng của đối phương, thân thể y càng ngày càng nóng, hai chân cũng đã mềm nhũn sắp đứng không nổi, nhưng Hoàng thượng đang hỏi mình...

Liễu Mạch đầu óc choáng váng vịn hai tay lên án thư chống đỡ thân thể mềm mại của mình mà thở dốc, dùng đầu óc mụ mị của mình cố gắng đưa ra một câu trả lời: "Thần cho rằng... Hô... Liêu Dương, phong tục tập quán Liêu Dương... Giản dị... Nhưng đất đai, ưʍ... Cằn cỗi... nên..."

"Nên làm sao? Khuôn mặt của Ái khanh sao đỏ vậy, khó chịu chỗ nào à? Để trẫm xem thử." Lâm Tịch Ngôn nắm lấy cánh tay tiểu thừa tướng xoay người y lại, một tay đỡ lấy thắt lưng y còn một tay thì không ngừng mò mẫm sờ soạng l*иg ngực gầy gò kia.

Liễu Mạch chỉ cảm thấy tay hắn sờ tới đâu, nơi đó như bị lửa đốt, vừa nóng vừa ngứa, y ngả người về phía sau muốn chạy trốn, cuối cùng lại bị thân thể nặng trịch đè lên bàn sách.

"Không ổn, sao ngay cả thân thể của thừa tướng cũng đỏ ửng hết cả lên, chẳng lẽ là bị cảm lạnh?" Lâm Tịch Ngôn vạch vạt áo của Liễu Mạch ra không chút lưu tình, lộ ra l*иg ngực ửng hồng và đầṳ ѵú đã sớm cứng ngắc dựng đứng. Nhìn y dễ dàng động tình khi bị trêu chọc như vậy, Lâm Tịch Ngôn cười xấu xa, đầu ngón tay búng nhẹ vào núʍ ѵú non mềm kia.

"Á!" Liễu Mạch bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người run lên bần bật, đôi chân thon dài không được tự nhiên mà vặn vẹo -- phản ứng vừa quen thuộc vừa xấu hổ. Mỗi lần nằm trên giường vào đêm khuya, nhớ tới vị đế vương đẹp trai cao quý này, thân thể y đều sẽ nổi lên phản ứng dị thường như vậy.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng... Á, thần... Ô ưʍ... ưʍ... ha..." Liễu Mạch không nói nên lời, đầu óc đã hoàn toàn mất đi lý trí, mở rộng thân thể, khẽ ưỡn ngực lên mặc cho vị đế vương trẻ tuổi kia chơi đùa.

"Thoải mái không? Nói một chút về vấn đề quản lý của Liêu Dương đi, nếu nói đúng, trẫm sẽ cho ngươi nhiều hơn nữa, được không?" Ngón tay Lâm Tịch Ngôn vẽ vòng tròn quanh quầng vυ' phấn hồng, ác ý không thèm quan tâm đến núʍ ѵú càng ngày càng cứng ngắc của y.

Muốn... Muốn nhiều hơn nữa... Nơi đó... Liêu Dương, a... Quản lý, Liêu Dương... Làm sao đây... Không nhớ ra... Liễu Mạch vội vàng bức ép mình suy nghĩ, nhưng lại không nhớ nổi được cái gì, vì muốn được đế vương vuốt ve y chỉ có thể cắn răng mở miệng nói: "A... A ha, Liêu Dương... nên... cắt giảm, ưʍ... tô thuế... Khuyến khích, khuyến khích phát triển nông nghiệp... Á... Hoàng thượng, Hoàng thượng..." Không chịu nổi nữa, ngứa quá đi... Liễu Mạch vặn vẹo cơ thể theo bản năng đưa núʍ ѵú vào trong tay Lâm Tịch Ngôn, đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ lẳиɠ ɭơ tràn đầy khát vọng.

"Chậc, Ái Khanh cũng quá qua loa rồi đó, vυ' nứиɠ muốn được chơi như vậy sao? Thật không ngờ, phi tử dâʍ đãиɠ nhất hậu cung của trẫm còn chưa có đói khát bằng Ái khanh đâu..." Lâm Tịch Ngôn thốt ra từng lời nhục nhã y, mà tay hắn lại một lần nữa nắm lấy núʍ ѵú nhỏ xinh, thuần thục ngắt nhéo chơi đùa.

"Hoàng thượng, ô... Hoàng thượng... Thần... Á... Thần..." Một bàn tay vói vào giữa cặp đùi y, nhẹ nhàng tách hai chân đang chụm lại một chỗ ra, cách qυầи ɭóŧ chạm vào nơi riêng tư bí mật, nhưng y hoàn toàn không muốn phản kháng hay là trốn tránh gì cả, ngược lại còn không biết liêm sỉ mà tự giác dang rộng chân ra, dùng cánh mông múp cọ cọ lấy lòng bàn tay kia.

Lâm Tịch Ngôn nhìn y quần áo xộc xệch nằm trên án thư, lộ ra biểu tình thất thần, thậm chí khóe miệng còn chảy ra nước miếng, thì hắn liền biết vị thừa tướng này có lẽ đã nhịn quá lâu, lúc này mới hoàn toàn mất đi năng lực kiểm soát bản thân, cả người toát ra hơi thở thiếu cᏂị©Ꮒ.

Nghĩ tới đây, Lâm Tịch Ngôn cũng không nương tay nữa, trực tiếp lột áo khoác ngoài và áσ ɭóŧ của Liễu Mạch trải lên án thư lạnh lẽo.

"Ái Khanh, nơi này cứng ngắc rồi, muốn bắn không?"

"Ô... muốn, muốn... Cầu hoàng thượng cho thần, cho thần... Bắn a... ưʍ..." Hai tay y còn bị vướng trong ống tay áo chưa được cởi ra hoàn toàn nên không thể nhúc nhích được, chỉ có thể lắp bắp vụng về cầu xin hắn vuốt ve.

Cũng may Lâm Tịch Ngôn nhớ đây là lần đầu của y, cố ý để cho hắn hưởng thụ, trực tiếp tụt qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm xuống khuỷu chân y, nhìn ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ xinh xắn bật ra, hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo cái đầu khấc đỏ hỏn một cách thích thú.

Nhưng Liễu Mạch lại hét lên một tiếng giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn, eo thon vặn vẹo, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ run rẩy hai cái như thể bị điện giật, rất nhanh liền bắn tinh.

"A... A... Hô... a ha... Hoàng thượng, thần... Thần..." Đế vương mà y thầm mến hơn mười năm thế mà lại chạm vào bộ phận bẩn thỉu đáng xấu hổ của mình, thậm chí giờ còn bị chất lỏng bẩn tưởi mà mình bắn ra dây bẩn, đây là chuyện dù có nằm mơ y cũng không dám tưởng tượng! Lửa nóng càng lúc càng cháy bùng lên thiêu đốt toàn thân Liễu Mạch không cách nào bình ổn lại được, mà chỗ riêng tư không thể nhìn thấy lại càng không biết xấu hổ mấp máy, từ từ ứa ra từng dải nước da^ʍ nhầy nhụa.

"Chậc, xuất tinh rồi sao lại càng da^ʍ hơn lúc đầu thế? Ngay cả c̠úc̠ Ꮒσα cũng ra nước... Thật sự là đĩ thỏa, xem ra hơn mười năm trẫm lại không trọng dụng nhân tài, sớm biết thừa tướng lẳиɠ ɭơ dâʍ ɭσạи như vậy chắc chắn sẽ ban cho ngươi thân phận cung nô (1), ban ngày vì trẫm mà bày mưu tính kế, buổi tối trằn trọc hầu hạ, mới coi như là vật tẫn kỳ dụng (2), thừa tướng thấy sao?"

(1) Cung nô (宫奴): Là người phục vụ trong cung, ám chỉ hoạn quan (thái giám)

(2) Vật tẫn kỳ dụng: tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất, triệt để nhất, không lãng phí cái nào

Liễu Mạch vốn đang đắm chìm trong dư âm cao trào đầu óc choáng váng, lúc này bị lời nói thô tục chưa từng nghe qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể không khống chế được mà run rẩy mạnh hơn, y há miệng muốn nói chuyện nhưng nước miếng lại tuôn ra trước, y không nhận thức được mình đang chảy dãi, mê loạn đáp: "Ô ưm, thần... a... Thần để cho... để cho... ưʍ... Hoàng thượng, a... Sai sử..."

"Ngoan quá, vậy trẫm sẽ ban thưởng một chút cho Ái Khanh dâʍ đãиɠ nhé. Mở rộng chân ra!" Lâm Tịch Ngôn lật người y lại, để cho y nằm sấp trên án thư, cặp mông cong vểnh bởi vì tư thế này mà lộ ra hoàn toàn. Không ngờ thân thể đĩ thừa tướng rất gầy yếu nhưng mông lại vừa trắng vừa tròn, ngọt nước ngon miệng. Hắn ngứa tay vỗ mạnh một cái, quả nhiên xúc cảm cực tốt, bờ mông sóng sánh lắc lư trông rất thích mắt.

Liễu Mạch bất thình lình bị tét mông, tưởng mình dạng chân chưa đủ rộng nên y lại cố gắng tách ra hai bên thêm một chút, lộ ra bộ phận riêng tư ẩn giấu trong khe mông chật hẹp. Lúc này nơi đó đã đói khát lắm rồi, hé mở một lỗ nhỏ, từ đó trào ra dịch ruột da^ʍ dật làm những nếp gấp xinh đẹp ướt sũng. Ngón tay Lâm Tịch Ngôn đè lại cái miệng nhỏ màu nâu nhạt kia, nhẹ nhàng đút vào một đốt ngón tay, thừa tướng dưới thân lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ da^ʍ ngọt, bản thân đã tưởng tượng nhiều lần cái viễn cảnh c̠úc̠ Ꮒσα một ngụm nuốt chửng dị vật.

"Cú© Ꮒσα ái khanh vẫn còn thèm ăn đúng không, đói lả rồi chứ gì? Muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ lớn của trẫm không? Ngoan, nói cho trẫm biết."

Giọng điệu dụ dỗ khiến người ta mê mẩn, Liễu Mạch mờ mịt nhìn xuống đất, trong đầu chỉ còn lại có một ý nghĩ: Ngoan... Ngoan... Nói cho trẫm... Điều ngươi muốn nhất...

"...... Muốn... Thần muốn ăn... Hoàng thượng... Ô, Hoàng thượng... A..." Y nhắm mắt lại, thân thể càng ngày càng nóng, càng ngày càng trống rỗng ngứa ngáy, y rốt cục khuất phục dưới sự da^ʍ ngứa không thể chịu nổi này mà thốt lên du͙© vọиɠ chôn sâu trong lòng: "Côи ŧɧịt̠ lớn! Thần muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Hoàng thượng!"

"Nơi nào muốn ăn, nói cho rõ ràng, cung nô của trẫm phải học cách ăn nói khéo léo, nếu không sẽ không được thưởng."

"A... a a... Cú© Ꮒσα nô thần muốn ăn, muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của Hoàng thượng! Cầu hoàng thượng thưởng cho nô thần ăn ©ôи ŧɧịt̠ lớn! Cú© Ꮒσα nô thần ngứa quá không chịu nổi nữa... Xin hoàng thượng thương xót nô thần, nô thần sẽ ngoan mà..." Liễu Mạch đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận cung nô, y dán áp ngực sát xuống án thư, nâng lên cặp mông múp mẩy mượt mà, vô sư tự thông (*) không ngừng lắc lư bờ mông mẩy lấy lòng đế vương trẻ tuổi.

(*) vô sư tự thông: không cần thầy dạy mà vẫn tự hiểu được

"Được rồi, trẫm quả nhiên không nhìn lầm người, đĩ thừa tướng của trẫm là cung nô ngoan ngoãn nhất, thưởng cho ngươi." Lâm Tịch Ngôn khen ngợi vỗ vỗ mông y, cởi bỏ đai lưng, chôn dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nóng bỏng của mình vào trong cơ thể Liễu Mạch.