Chuyện Tình Tristan & Iseut

Chương 7

Nhưng có cách nào che giấu được tình yêu? Tình yêu không bao giờ che giấu nổi. Khi người ta yêu, tình yêu trở thành một động lực gì phối người đang yêu. Càng cố gắng che giấu, tình yêu càng phát lộ. Từ hành vi, từ cử chỉ, từ lời nói, từ miệng cười, từ khóe mắt, hết thảy không giây phút nào không nói rằng đang yêu. Và yêu ai, người quan sát cũng dễ thấy. Tình yêu nhả những sợi tơ giăng mắc cùng khắp, chỉ riêng những người đang yêu là không nhìn thấy mà thôi.

Bọn vương tước gian xảo và quay quắt thù ghét Tristan đến độ thề thốt với nhau: nếu vua Marc không xua đuổi Tristan, bọn chúng sẽ rút về lâu đài của chúng và gây hấn với nhà vua. Nặng lời như vậy nhưng không thể thực hiện. Nếu đủ sức gây hấn với nhà vua, bọn chúng có thừa mưu xảo đã chẳng chịu nhập trong đám quần thần. Chịu làm bầy tôi, bọn chúng đã cân nhắc kỹ. Bởi không thể thực hiện lời thề thốt nặng, bọn vương tước gian xảo và quay quắt cành thù ghét Tristan hơn.

Nhưng một hôm, bọn chúng bắt gặp Tristan và Iseut đang hoan lạc trong một lùm cây. Tình yêu nung nấu, hai người này một trở nên liều lĩnh hơn. Có những bữa vua Marc tổ chức cuộc săn, Tristan hứa cùng đi với nhà vua. Tới phút cuối cùng, Tristan lén ở lại. Có người theo dõi trông thấy Tristan vào phòng Iseut. Có người khác đoán chắc đã từng trông thấy hai người, cảnh tượng như thế nào khỏi cần mô tả, cứ lấy óc tưởng tượng mà suy cũng thừa gì tiết.

Bọn vương tước thù ghét không dừng được nữa. Chúng tới trước vua Marc và nói thẳng:

“Tâu nhà vua, dù thương dù ghét chúng tôi, đó là quyền của nhà vua, nhưng chúng tôi phải nói sự thật. Sự tình đã tới mức chúng tôi không còn phải đắn đo, e ngại hậu quả sẽ đến với chúng tôi. Nhà vua hãy chọn lựa: một là còn danh dự, hai là phải xua đuổi Tristan ngay tức khắc. Tristan yêu hoàng hậu, khắp mọi người đều biết như vậy. Chúng tôi không thể chịu đựng được mãi sự ô nhục đó, trên khắp miền Cornouaille.”

Vua Marc nghe tâu trình như vậy, không biết nói sao. Nhà vua cúi đầu, suy nghĩ.

Bọn vương tước thù ghét thấy thế, bèn tiến tới:

“Tâu nhà vua, chúng tôi sẽ không chịu đựng nữa. Vì nhà vua dung túng cho hai người làm bậy. Nếu nhà vua không xua đuổi Tristan khỏi lâu đài, chúng tôi sẽ rời khỏi triều đình và kéo theo bằng hữu nữa. Nhà vua hãy chọn lựa. Quyết định của chúng tôi rõ rệt như vậy.?”

Vua Marc đáp:

“Các khanh chớ nóng nảy. Ta không tin rằng cháu ta chủ tâm bôi nhọ danh dự của ta. Các khanh là tay chân của ta, ta đâu muốn để các khanh bỏ đi. Các khanh nên nhớ, ta không khi nào để cho tự ái cá nhân làm lu lờ lý trí. Để giải quyết vụ này, các khanh khuyên ta nên làm sao.”

“Xin nhà vua cho vời Froncin. Kiến thức của y sâu rộng. Y sẽ có những khuyến cáo thích đáng.”

Chẳng bao lâu, tên lùn đã từ miền Galles trở lại.

Bạn đọc hãy nghe tên lùn gieo tai họa cho hai kẻ yêu nhau như thế nào trong bờ tai vua Marc. Froncin nói:

“Xin nhà vua hạ lệnh cho Tristan, sáng ngày mai, phải đích thân mang một phong thư của nhà vua tới cho vua Artur. Tristan ngủ trong phòng của nhà vua, khi nhận được lệnh y sẽ thao thức muốn thông báo ngay cho hoàng hậu biết. Nhà vua hãy ra khỏi phòng sau đó. Bởi Tristan say mê hoàng hậu, Tristan cần tới gần hoàng hậu để nói lời từ biệt trước khi đi. Tôi dám đoán chắc như vậy, nếu quả không đúng xin nhà vua cứ trừng trị kẻ hèn này và các vương tước đã khuyến cáo nhà vua cho vời kẻ hèn này. Nhưng nhà vua cần giữ một điều kiện: nhà vua chỉ nói cho Tristan biết ý định đưa thư cho vua Artur liền, trước khi vào giường nằm; và nhà vua hãy để mặc kẻ hèn này hành động.”

Tên lùn Froncin tỏ ra lắm mưu xảo trá. Nó ghé tiệm của chú hàng bánh, hỏi mua một gói bột cất trong bọc. Nào ai biết được Froncin sẽ hành động ra sao.

Đêm đến, sau khi nhà vua đã dùng bữa tối. Tristan chuẩn bị đi ngủ. Vua Marc bèn bảo cháu:

“Này Tristan, sáng sớm mai cháu sẽ đi Garduel, cháu sẽ tới chào vua Artur và đệ trình phong thư này của ta gởi. Cháu chỉ ở lại đó một ngày rồi trở về liền.”

Tristan đáp:

“Xin tuân lệnh.”

“Cháu nhớ sáng mai khởi hành thật sớm nghe.”

Sáng mai ra đi thật sớm, đó là điều làm cho Tristan bối rối. Giữa giường của Tristan và giường của nhà vua cách nhau chừng bề dài một ngọn giáo. Tristan cảm thấy ước muốn điên cuồng nói nói với hoàng hậu mấy lời trước khi đi. Ý muốn nung nấu trong lòng. Tristan trở nên liều lĩnh, quên hết mọi thận trọng thường lệ. Nếu nhà vua bắt gặp Tristan tới bên giường, phen này tránh sao khỏi tội. Nhưng ước muốn lấn át cả suy xét.

Tên lùn Froncin đêm đó cũng lén vào phòng nhà vua, núp dưới gầm giường. Túi bột được lấy ra. Tên lùn rắc bột trên sàn, giữa giường của nhà vua và giường của Tristan. Nếu một trong hai kẻ tình nhân tới gặp nhau vết chân sẽ in rõ trên vết bột, không thể chối cãi.

Nhưng may mắn sao, bởi thao thức không ngủ. Tristan chợt trong thấy tên lùn đang rắc bột. Đời nào kẻ tình nhân, tuy đang cuồng say, có thể mắc bẫy dễ dàng. Tristan sẽ có cách tránh khỏi bẫy đã giương lên.

Ngày hôm trước, Tristan vào rừng sâu săn thú. Một con heo rừng rất lớn, quá cuồng dại vì bị săn đuổi bở bầy chó đã vùng lên khi Tristan tiến lại gần sắp phóng ngọn giáo. Tristan bị nanh con heo húc bị thương nơi chân. Sức heo mạnh lại thêm nộ khí, vết thương quá sâu, ra nhiều máu và mãi không lành. Tai hại cho Tristan do vụ đó.

Nửa đêm, nhà vua trở dậy đi ra ngoài, tên lùn cũng theo ra. Trong phòng tối thui, Tristan bèn ngồi dậy trên giường. Biết trước cái bẫy đã giương dưới chân, Tristan đứng trên giường, vận sức, co cẳng nhảy từ giường mình qua giường của nhà vua. Bị động mạnh, vết thương lại chảy máu. Vết thương làm lấm lem tấm khăn trải giường mà Tristan không hay.

Bên ngoài, tên lùn ngắm vành trăng biết rõ cặp tình nhân đang hội ngộ trong phòng. Tên lùn mừng rơn. Mừng đến run rẫy, nó vốn thù ghét hết thảy những chàng tai có bộ vó tốt và níu được hạnh phúc trong tay, hai điều mà nó không sao có được. Tên lùn tự nhủ:

“Cứ đem ta mà treo cổ, nếu nhảy vào không bắt gặp hai đứa với nhau.”

Nghe tiếng bước chân nhà vua trở vào Tristan vội ngồi dậy, nhảy một bước đã nằm gọn trong giường mình. Nhưng có những giọt máu rớt trên lớp bột trắng dưới sàn.

Nhà vua không trở vào một mình, theo sau có tên lùn tay cầm cây đèn và bốn vương tước gian xảo và quay quắt.

Tristan làm bộ ngủ say, cố tình cất tiếng ngáy to nữa. Trong phòng chỉ có Tristan với Iseut và Perinis nằm dưới chân giường ngủ say.

Nhà vua khám phá thấy những giọt máu đỏ trên lớp bột trắng. Nhà vua lại khám phá thấy tấm trải giường lem vết máu. Lũ vương tước gian xảo và quay quắt vội nắm lấy Tristan và hoàng hậu. Chúng nói lời hăm dọa và chửi mắng hai người, hẹn sẽ đưa ra xử tội đích đáng. Mọi người khám phá thấy vết thương nơi chân Tristan.

Nhà vua tức giận nói:

“Đây là bằng chứng không thể chối cãi. Không còn lý do gì có thể viện ra để bào chữa được. Sáng mai hai người sẽ bị xử tội.”

Tristan la lên với vua Marc:

“Đội ơn nhà vua, nhân danh Thượng Đế thấu hiểu nỗi thống khổ của kẻ si mê, xin nhà vua đoái thương.”

Lũ vương tước cũng la lên:

“Nhà vua còn danh dự bảo vệ, nhà vua phải trả hận cho xứng đáng.”

Nhưng Tristan cúi đầu trước mặt nhà vua, nói tiếp:

“Tâu nhà vua, đối với kẻ hèn này tội chết đã cầm chắc. Không còn lý do nào có thể viện ra để bào chữa. Kẻ hèn này xin chịu tội với nhà vua. Bởi có tội với nhà vua, cho nên đối với lũ gian xả và quay quắt kia ta đã không động thủ. Nếu không tôn kính sự hiện diện của nhà vua, làm sao lũ các ngươi động tới mình ta được. Tâu nhà vua, đối với kẻ hèn này xin nhà vua thẳng tay hành tội. Nhưng đối với hoàng hậu, xin nhà vua mở lượng khoan dung. Bao nhiêu tội lỗi đều do nơi kẻ hèn này mà ra.”

Cúi đầu trước mặt nhà vua một lần nữa, Tristan quay ra la lớn với lũ vương tước:

“Có ai ở trong triều đình dám nói chắc với trước đám đông đã từng bắt gặp ta cùng với hoàng hậu, kẻ đó hãy cùng ta giao đấu, vũ khí trên tay.”

Một lần nữa, Tristan còn quay lại với nhà vua:

“Xin nhà vua tha tội cho hoàng hậu.”

Lũ vương tước gian xảo và quay quắt lẳng lặng trói chặt Tristan và hoàng hậu. Nhà vua cũng lặng thinh không nói.

Nếu Tristan biết trước như vậy, biết nhà vua không chịu cho mình minh oan bằng vũ khí, mặt đối mặt với những kẻ đã buộc tội mình không bằng chứng rõ rệt kèm theo lời nói, nếu Tristan biết trước như vậy đã không để cho bị trói. Nếu biết sẽ không được cầm gươm gia đấu với kẻ hại mình, Tristan đã không ngần ngại, dù trước mặt nhà vua, gϊếŧ cả bốn kẻ thù địch cùng với tên lùn mưu xảo!

Tin đồn vang dậy rất mau khắp đô thị: Tristan và hoàng hậu bị nhà vua bắt gặp, nhà vua quyết định xử tội chết cả hai người. Người giàu cũng như người nghèo đều khóc. Họ nói với nhau:

“Khốn nạn! Chúng ta sẽ khóc tới hết nước mắt! Hỡi hiệp sĩ cao quý Tristan, hiệp sĩ đã bị bắt vì có kẻ bội phản. Còn hoàng hậu ngay thẳng, danh giá, có bao giờ trên đời này còn có được một công chúa khả dĩ so sánh nổi! Hỡi tên lùn ác đức, kỳ công của mi như thế đó ư? Có ai cầm nổi cây gươm ở trên đời này mà trông thấy mi không nhân danh Thượng Đế đâm cho mi một nhát, cho mi sớm về với quỷ sứ Lucifer! Hỡi Tristan quý mến, nếu hiệp sĩ bị gϊếŧ đó là tang chung cho hết thảy chúng tôi. Khi Morholt tới đây đòi bắt con cái chúng tôi đem đi làm tôi mọi, có bọn vương tước gian xảo và quay quắt nào dám đứng ra vác gươm bảo vệ con cái chúng tôi đâu. Riêng có hiệp sĩ, một mình hiệp sĩ đứng ra giao đấu và hạ sát Morholt. Không bao giờ chúng tôi chịu để cho hiệp sĩ phải chết.”

Tiếng la, tiếng khóc nổi lên, lọt tới bên trong lâu đài. Nhưng nhà vua tức giận, không một vương tước nào dám lên tiếng xin giúp.

Tảng sáng, nhà vua hạ lệnh cho đào một cái hố rộng, bên trên chất đầy những cành nho và gai nhọn. Mõ loan truyền tập hợp dân chúng miền Cornouaille.

Khi đám đông kéo tới, tiếng ồn ào vang dội. Không một ai hay tin mà không tỏ ra buồn lòng, riêng có tên lùn Froncin trong lâu đài Tintagel là vui mừng. Nhà vua loan báo cho dân chúng biết sẽ thiêu sống vợ và cháu trên hỏa đài. Dân chúng già trẻ, trai gái, giàu nghèo, đồng thanh:

“Hỡi nhà vua, làm vậy là nhà vua sẽ mang tội! Hãy đưa hai người phạm tội ra xử án! Hỡi nhà vua, hãy tha thứ cho hai người.”

Nhà vua khăng khăng với cơn giận không hề nguôi:

“Nhân danh Thượng Đế khai sáng ra loài người, ta muốn hai kẻ phạm tội phải chết trên hỏa đài.”

Lệnh bắt đầu nhúm lửa được ban ra. Cùng lệnh dẫn Tristan tới trước. Mấy vị vương tước đặc biệt tới phòng giam, lãnh Tristan đưa tới hỏa đài. Tristan bị trói hai tay. Còn sỉ nhục nào hơn? Tristan có than khóc cũng vô ích. Iseut nổi giận la lên:

“Khốn nạn thay những kẻ đã trói tay hiệp sĩ Tristan! Thà cứ gϊếŧ ta để cứu sống Tristan, ta cũng cam lòng!”