Trương Tinh Phong không trở lại đại doanh của Minh quân, đồng thời cũng không lập tức trở về Tinh Phong trang viên, mà lại ở phía trên một tầng mây gần đó. Trận đấu vừa rồi quả thật đã có một chút ảnh hưởng đến hắn. Hơn nữa thân thể của hắn chỉ vừa mới dựa vào Bích lăng đan để khôi phục, bây giờ lại một một lần nữa bị thương, cho dù là vết thương nhẹ cũng phải lập tức điều trị.
Trương Tinh Phong hai tay tùy ý hoa lên, hình thành một huyễn cảnh nho nhỏ chung quanh. Hắn nhẹ nhàng ngồi xếp bằng bên trên tầng mây, cặp mắt khẽ nhắm lại, tâm thần chìm vào bên trong Tử Kim Nguyên Tôn, bắt đầu dẫn dắt hỗn độn lực khôi phục thân thể.
Bởi vì tác dụng của huyễn cảnh, cho dù có cao thủ đi ngang qua nơi này, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đám mây trắng phiêu đãng mà thôi.
Bầu trời đã bắt đầu tối dần, thời tiết dừơng như cũng bắt đầu trở nên xấu đi.
Sau khi thương thế đã hoàn toàn được chữa trị, Trương Tinh Phong mở mắt ra, từ trên không trung nhìn xuống Thái Hành Sơn bên dưới. Hắn không hiểu sao lại nghĩ đến vị Úy Trì tướng quân đầu hào khí kia, mìm cười nói:
- Úy Trì tướng quân này quả thật là một hảo hán!
Linh giác của Trương Tinh Phong hắn bắt đầu tìm kiếm. Hắn đang tưởng tượng xem Úy Trì tướng quân lúc này đang làm gì. Cùng lão bà ăn cơm? Huấn luyện sơn tặc? Hoặc là đang nói chuyện với Lý Thiên Tường?
Linh giác bắt đầu phát tản ra, tất cả nhân mã của Thái Hành Sơn đều xuất hiện trong đầu của Trương Tinh Phong. Đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
"Làm sao có thể? Thái Hành Sơn này lại có nhiều cao thủ đến như vậy!"
Lúc này Thái Hành Sơn đã hoàn toàn trong tình trạng giới nghiêm. Dưới chân núi, Minh quân vẫn còn chưa rời đi, tương tự trong ba cấp bậc quân đội của Thái Hành Sơn thì quân đội cấp bậc thứ hai đều đã tập hợp. Trương Tinh Phong được đội quân này có đến mười lăm vạn nhân.
"Mười lăm vạn cao thủ, đây là lực lượng cường đại đến cỡ nào, phỏng chừng ít nhất có thể so với sáu mươi vạn Minh quân!”
Trương Tinh Phong đối với thực lực của Thái Hành Sơn đã bắt đầu khϊếp sợ.
Đột nhiên sắc mặt của Trương Tinh Phong trở nên tối lại, càng thêm khó coi.
"Năm vạn Tiên thiên cao thủ, năm vạn Tiên thiên cao thủ! Cả thiên hạ này ai có thể tập trung nhiều Tiên thiên cao thủ đến như vậy? Cho dù là Trương gia thế gia có số lượng Tiên thiên cao thủ nhiều nhất thiên hạ cũng không quá năm ngàn. Lý gia tựa hồ cũng chỉ khoảng năm ngàn mà thôi. Phỏng chừng chỉ có gom hết Tiên thiên cao thủ trong mấy trăm vạn đại quân của Minh vương triều lại mới có thể đủ năm vạn. Năm vạn Tiên thiên cao thủ, làm sao có thể nhiều đến như vậy?"
Trương Tinh Phong quả thật rất khó tin.
Kỳ thật chuyện này cũng không kỳ quái. Thế gia phát triển Tiên thiên cao thủ đều là lén lén lút lút, một khi bị triều đình phát hiện qua mô vượt quá sự cho phép, đến lúc đó triều đình cảm thấy nguy cơ nhất định sẽ nhanh chóng diệt trừ thế gia. Tùy tiện hơn mười vạn đại quân công kích, cho dù ngươi có mấy ngàn Tiên thiên cao thủ cũng có tác dụng gì?
Tương tự, Thái Hành Sơn cả ngàn năm qua, không ai ước thúc, quang minh chính đại liều mạng huấn luyện. Phương pháp huấn luyện cũng phi thường hợp lý, hơn nữa còn có một số lượng rất lớn sơn tặc, có nhiều Tiên thiên cao thủ như vậy cũng không kỳ quái.
Trương Tinh Phong đột nhiên sinh ra một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn không dám chắc sơn tặc của Thái Hành Sơn không phải là của Lý gia. Ai mà biết được? Càng huống chi lão đại của Thái Hành Sơn là Úy Trì Công, là đệ nhất mãnh tướng thủ hạ Lý Thế Dân năm đó. Hơn nữa Lý Thiên Tường vẫn còn đang ở tại Thái Hành Sơn.
Trương Tinh Phong đột nhiên trong mắt phát ra quang mang kì dị: "Nếu như các ngươi đã có thực lực cường đại như thế, vậy thì......”
Trương Tinh Phong trong nháy mắt biến mất khỏi tầng mây.
......
Mây đen càng lúc càng dày đặc, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy một chút áp lực. Những người có kinh nghiệm đều biết trời sắp đổ mưa.
"Oanh"
Theo một tiếng sấm rền vang, mưa đột nhiên trút xuống, càng ngày càng lớn. Cả Thái Hành Sơn đều như được thanh tẩy dưới nước mưa.
Bên trong đại trại Thái Hành Sơn.
- Úy Trì công công, người cùng với Trương Tinh Phong kia......
Lý Thiên Tường muốn nói lại thôi.
Úy Trì Công mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Lý Thiên Tường nói:
- Thiên Tường, ngươi cũng biết ta và đại ca, nhị ca bọn họ đã có giao tình ngàn năm. Đối với ngươi, có một số việc ta nhất định phải nói. Trương Tinh Phong người này ngươi tốt nhất là không nên đắc tội. Ta cảm giác được thực lực của hắn so với biểu hiện còn mạnh hơn!
Lý Thiên Tường trong mắt đột nhiên hiên lên vẻ thâm trầm thống khổ, chậm rãi nói:
- Đắc tội, ha ha...... Từ khi có hắn, tất cả mọi thứ thuộc về ta đều bị hắn cướp đi!
Úy Trì Công chăm chú nghe Lý Thiên Tường nói. Đối với chuyện của Lý Thiên Tường và Trương Tinh Phong hắn quả thật không hiểu rõ lắm.
- Năm ấy khi hắn tám tuổi công lực đã đạt đến cảnh giới kinh khủng. Trong buổi khảo hạch tốt nghiệp, hắn đã biểu hiện ra thực lực của Tam phẩm, nhưng bây giờ ta mới biết hắn lúc đó vẫn còn giữ lại thực lực. Ta từ nhỏ luôn cho rằng mình là thiên tài, không ai có thể bằng được, nhưng ta đã sai rồi, hắn thậm chí mạnh hơn ta rất nhiều!
Lý Thiên Tường thở dài một hơi, như phải gom hết dũng khí mới có thể nói ra:
- Nhưng đây cũng phông phải và vấn đề quan trọng nhất, chủ yếu chính là Nhu thể tử của ta. Úy Trì công công, người không biết đâu, ta từ nhỏ khi lần đầu tiên gặp nàng, đã bị nàng hấp dẫn. Có lẽ bởi vì ta hiểu chuyện rất sớm, nên đã cho rằng Nhu nhất định phải là thê tử của mình. Nhưng lại là hắn, mặc dù hắn chỉ gặp mặt Nhu có vài lần, như lại phát sinh một loại cảm tình mà có lẽ chính bọn họ cũng không biết!
- Nhưng mà sau đó, hắn biến mất, biến mất mười năm. Ta cuối cùng cũng đã thuyết phục Vũ Văn gia chủ đồng ý gả Nhu cho ta, Nhu cũng đã đồng ý. Nhưng vào ngày đề thân hắn bỗng nhiên lại xuất hiện, đem theo bảo vật "Phong Cầu Hoàng" vô giá làm sính lễ. Nhưng hắn vẫn thất bại, đáng hận chính là hắn bỗng nhiên lại nổi điên, đánh bại cả hai vị Lão tổ tông, khiến cho uy ngiêm của Lý gia ta rơi xuống ngàn trượng!
- Đại ca và nhị ca!
Úy Trì Công đột nhiên sắc mặt biến đổi. Đối với hai vị huynh trưởng, hắn đã có cảm tình thân thiết cả ngàn năm. Hắ quả thật không ngờ sẽ có chuyện như vậy.
”Hài tử khiêm nhường và lễ phép kia lại động thủ với đại ca và nhị ca!"
Úy Trì Công có chút khó tin.
- Đây cũng chưa tính là gì. Nhu vẫn trở thành thê tử của ta, nhưng trong ngày đại hôn nàng lại thổ huyết, từ đó về sau nàng bệnh nằm một chỗ trên giường. Nàng từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, tố chất rất kém, bệnh này lại không thể chữa được. Ta chẳng phân biệt ngày đêm ở bên cạnh chiếu cố nàng. Nhưng có một đêm, Nhu bỗng nhiên ở trong mộng lại gọi tên người khác!
Hơi thở của Lý Thiên Tường trở nên dồn dập. Úy Trì Công cũng đã đoán được là ai.
- Chính là "Trương tinh phong"!
Lý Thiên Tường vẻ mặt cực kỳ thống khổ. Thê tử mà mình khổ tâm chiếu cố, nhưng trong mộng nàng lại gọi tên người khác.
Úy Trì Công chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Thiên Tường, an ủi địa vỗ lên vai của hắn.
Lý Thiên Tường khống chế tâm tình của mình, đột nhiên vẻ mặt biến thanh hung dữ:
- Khiến cho ta điên cuồng, chính là sau khi Nhu mất đi, Trương Tinh Phong lại quang minh chính đại cướp đi di thể của nàng. Lão tổ tông bọn họ vì muốn ngăn cản, đều bị hắn đả thương. Cho đến bây giờ di thể của Nhu vẫn còn đang ở tại Tinh Phong trang viên!
Lý Thiên Tường khuôn mặt đầu nước mắt nhìn Úy Trì Công nói:
- Úy Trì công công, người nói đi, di thể của thê tử cũng bỗng nhiên bị cướp đi, khuất nhục này lớn đến như thế nào. Ta không gϊếŧ hắn làm sao có thể làm người! Làm sao có thể sống trên đời! Làm sao......
Lý Thiên Tường không kềm chế được gục vào lòng Úy Trì Công bật khóc.
Tâm tình của Úy Trì Công cũng rất phức tạp, nhẹ nhàng vỗ vào lưng an ủi Lý Thiên Tường. Sau khi nghe xong, hắn cuối cùng đã hiểu rõ tất cả.
"Hai hài tử đều người khổ mệnh. Một người là tình nhân thật tâm yêu nhau bị cướp đi, thương tâm tóc bạc. Một người là thê tử lãi đi yế người khác, thậm chí di thể cũng bị cướp đi, còn mình lại chỉ có thể đứng nhìn tất cả!"
Úy Trì Công đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài. Làm sao đây? Trợ giúp Thiên Tường đối phó với Trương Tinh Phong sao? Trương Tinh Phong tình thương tóc bạc, quan trọng nhất là người mà nữ tử này yêu chính là Trương Tinh Phong.
Không giúp Thiên Tường? Thiên Tường công phu mặc dù rất cao, nhưng vẫn còn một khoảng cách rất lớn so với Trương Tinh Phong. Đây không phải là để cho Thiên Tường chịu chết sao? Tự mình ra tay? Tự mình có thể động thủ với Trương Tinh Phong được sao?
Úy Trì Công cả đời chính nghĩa, không hề phân biệt công hay tư. Lúc này hắn đối diện với hai vấn đề khó khăn, có lẽ cũng có một chút tư tâm.
- Thiên Tường!
Úy Trì Công nhẹ nhàng vỗ vào lưng an ủi Lý Thiên Tường trong lòng đang đau khổ.
Lý Thiên Tường trong nháy mắt liền vận công làm bốc hơi nước mắt, ngẩng đầu nhìn Úy Trì công công tôn kính. Khi hắn chứng kiến Úy Trì công công và Trương Tinh Phong sau khi chiến đấu lại cười nói giống như bằng hữu, thì hắn biết tất cả đã phát sinh biến hóa. Không có cách nào, hắn quyết định đem tất cả nói cho Úy Trì công công biết. Đồng thời, hắn cũng đem tất cả nỗi thống khổ trong lòng khóc hết ra ngoài, hắn muốn dùng cảm tình để đả động Úy Trì Công.
Mặc dù Lý Thiên Tường vừa rồi là cố ý, nhưng đó cũng chính là những lời nói chôn dấu trong lòng hắn đã lâu. Tất cả đều phản ánh chân thật nội tâm của hắn, không hề có chút nào giả dối.
Tương tự, khi đem tất cả những gì chôn dấu trong lòng nói hết ra, hắn cũng cảm thấy tâm lý thoải mái hơn nhiều. Hắn nhìn Úy Trì Công, hắn biết Úy Trì Công đã quyết định. Hắn hiểu rất rõ con người của Úy Trì Công, cho nên hắn cảm thấy lo lắng.
- Thiên Tường, hai hài tử các ngươi......
Úy Trì Công không còn khí phách hào hùng như khi xưa, thanh âm có vẻ cực kỳ cảm thán.
- Được rồi, tất cả mọi chuyện các ngươi hãy tự mình giải quyết đi!
Lý Thiên Tường trong lòng chấn động. Thất bại rồi sao, Úy Trì công công không giúp mình?
- Công lực của ngươi so với Trương Tinh Phong vẫn còn kém hơn rất nhiều. Ba mươi vạn sơn tặc của Thái Hành Sơn giao cho ngươi đấy. Ta sẽ cùng với hai bà bà của ngươi đến sống phía sau núi!
Úy Trì Công rời khỏi phòng, chỉ để lại Lý Thiên Tường sắc mặt vẫn còn khó tin.