Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 70: Mộ Dung Liên Tuyết (1)

- Mà bây giờ Đại Hiên hoàng triều mặt ngoài vẫn bình ổn, nếu không có chuyện lớn phát sinh chí ít trong vòng năm năm không có cải biến quá nhiều. Mà điện hạ ở bên trong Yến Dương phủ cũng không quá cần Phụng Tiên phụ tá!

- Lữ Bố đi Trấn Quốc phủ lợi hơn xa tệ!

Lý Chính biết!

Trần Cung cũng biết!

Lữ Bố cũng biết!

Lữ Bố bây giờ mới bị dày vò lớn nhất. Nhưng vì trung tâm đối với chủ công, hắn mới không có trực tiếp gϊếŧ Phương Tư Vũ, mà viết thư để chủ công lựa chọn cho mình!

Lý Chính đột nhiên cười một tiếng, nhìn Trần Cung lúc này mặt mũi tràn đầy phức tạp.

- Có nên để Phụng Tiên đi Trấn Quốc phủ hay không!

Trần Cung cúi đầu, nói khẽ:

- Đi!

Lý Chính tiếp tục lại hỏi:

- Phụng Tiên muốn đi sao>!

Trần Cung tiếp tục cúi đầu nói:

- Nếu chủ công cần Phụng Tiên đi! Phụng Tiên tất sẽ đi!

Lý Chính cười lắc đầu:

- Trong lòng Phụng Tiên tuyệt đối cực kỳ không muốn đi, thậm chí hắn có thể coi như không có chuyện gì phát sinh, nhưng hắn vẫn viết thư cho bản vương để bản vương lựa chọn!

- Ngươi nói! Lữ Bố trung thành bản vương như vậy, sao bản vương có thể cô phụ Phụng Tiên đây!

Lý Chính kiên định nói.

Trần Cung đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Chính, trong lòng nóng lên.

Trần Cung sao có thể không hiểu Lý Chính.

Trần Cung càng hiểu Lữ Bố Lữ Phụng Tiên, tại thời đại sĩ tộc thiên hạ kia, khi đó nhà nghèo sao có thể ra mặt, bao nhiêu sĩ tộc khinh thường tử đệ hàn môn (nhà nghèo)! Bên trong đấu tranh chính trị người ăn người kia, rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ!

Một nam nhân sinh ở trong dân tộc Du Mục, khi còn bé không có tiếp thu hệ thống chính trị giáo dục, tất cả kinh nghiệm chính trị của hắn hoàn toàn đến từ việc làm quan binh thủ hạ của Đinh Nguyên. Nhưng lúc đấy, hắn càng nhiều dựa vào võ dũng của mình, nếu chỉ dùng lời nói không thì không được. Đột nhiên, hắn bước vào loạn thế, bước lên sân khấu loạn thế, hắn chỉ có thể dựa vào võ dũng của hắn. Thật ra khi mọi người lên án hắn là chỉ sự phản bội của hắn, cho dù hắn gϊếŧ Đổng Tặc là chính nghĩa.

Thế lực cũ bị tư tưởng Nho gia độc hại— — Viên Thiệu, Viên Thuật, Trương Mạc mấy người tránh hắn như rắn rết. Thế nhưng loạn thế vốn không có có chú ý nhiều như vậy, bất cứ chuyện gì đều phải lấy lợi ích chính trị cuối cùng xuất phát. Theo một góc độ này mà nói, Lữ Bố chỉ lựa chọn làm chuyện phù hợp nhất với lợi ích của hắn. Từ một chút này mà nói, Lưu Bị và Tào Tháo thật ra là một loại người với Lữ Bố: Bọn họ vứt bỏ hết thảy lễ nghi phức tạp cùng khái niệm đạo nghĩa, truy cầu là thiên hạ của mình.

Mà Lưu Tào là kiêu hùng, bọn họ làm những chuyện bẩn thỉu đều đánh lấy chính nghĩa ngụy trang, mà Lữ Bố thì quá thành thật, sau đó mọi người đem đầu mâu nhắm ngay hắn. Thật ra điều hắn làm sai duy nhất là hắn không đủ dối trá!

Nhiệt huyết trong lòng Trần Cung dâng trào, cúi người bái nói:

- Đa tạ chủ công!

Lý Chính nhìn về phía tinh không,

- Ta vẫn luôn cảm thấy ta rất cô độc khi đi vào trên thế giới này!

- Mặc dù sinh tồn ở đây nhiều năm, nhưng luôn luôn còn một chút ngăn cách với thế giới!

- Nhưng từ khi các ngươi đến, phát hiện chúng ta là người của một thế giới, các ngươi mới là người thân nhất của ta, các ngươi mới là người mà ta tín nhiệm nhất, các ngươi mới là thứ mà ta cậy vào ở cái thế giới này...

- Công Đài! Giúp bản vương viết phong thư cho Phụng Tiên!

- Ba ngày sau bản vương tự mình tiếp Phụng Tiên trở về!

- Vâng, chủ công!

Ánh mắt Trần Cung mang theo ý cười nói.

Đêm đã khuya, Lữ Bố lúc này còn chưa ngủ ý đã cầm tin Trần Cung viết, Lữ Bố nhìn thư còn chưa mở phong, trái tim trong lòng ngực nhảy lên kịch liệt!

Mở phong thư, khi nhìn thấy một câu trên thư, nhất thời đứng đến, mắt hổ ửng đỏ. Lữ Bố lưng hùm vai gấu đi ra khỏi phòng, hướng về phương hướng Tần Vương phủ cúi người thật lâu!

Sáng ngày thứ hai, sau khi Phương Lâm đi đến trước mặt Lang Chủ báo cáo tình huống ra ngoài, đột nhiên phát hiện Lang Chủ trước mắt giống như như trước kia, hình như hôm nay Lang Chủ rất hưng phấn, còn mang theo một chút khẩn trương!

Phương Lâm lắc đầu, là mình quá khẩn trương, liếc nhìn bóng người như Thần Ma kia, làm sao có thể sẽ khẩn trương!

Ngay tại thời điểm bọn người Tần Lâm Quân quan sát Hắc Lang trại, đột nhiên phát hiện một vị thống lĩnh rất quen thuộc. Tần Liệt hô nhỏ một tiếng:

- Là Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không phải thủ hạ của Tần Vương sao?

Bọn họ trông thấy Tiêu Chiến đang huấn luyện một trăm người hắn thống lĩnh. Khi Tiêu Chiến trông thấy đám người Tần Lâm Quân, trong lòng hơi hồi hộp một chút, gặp được! Bị phát hiện! Ta không nên đi ra huấn luyện, nhưng nếu như mình không có huấn luyện chẳng phải càng kỳ quái!

Chỉ nhìn thấy bọn người Tần Lâm Quân chậm rãi đi tới. Tiêu Chiến trông thấy bọn họ đi tới chỉ có thể kiên trì tiến lên, nhẹ giọng chào hỏi:

- Gặp qua vương phi!

Tần Lâm Quân có chút kỳ quái nhìn lấy hắn:

- Ngươi là Tiêu Chiến, ngươi không phải đầu nhập vào Tần Vương sao! Sao lại tới nơi này!

Tiêu Chiến cười khổ nói:

- Vương phi, bởi vì Tần Vương không cần ta làm chuyện gì, nhưng ta ở Tần Vương phủ không có gì có thể trợ giúp Tần Vương điện hạ, ta cũng không có mặt mũi ở nơi đó. Cho nên cáo biệt điện hạ, chỉ có thể đến Hắc Lang trại! Đợi về sau ta có cơ hội mới báo đáp Tần Vương điện hạ!

Bọn người Tần Liệt nhẹ gật đầu nguyên lai là như thế. Lúc này Tần Lâm Quân nhíu mày nhớ tới lời Lữ Bố nói trước đó:

Xem ở trên mặt mũi Tần Vương? Vì sao lại xem ở trên mặt mũi Tần Vương Lý Chính, ta không tin một tuyệt thế võ tướng sẽ để ý một vương gia như thế. Chẳng lẽ Tần Vương Lý Chính đã sớm biết Lang Chủ Hắc Lang trại là người như thế nào, cho nên phái Tiêu Chiến trước tới tiếp xúc, muốn thu phục hắn.