Thập Niên 90: Nhân Sinh Đỉnh Phong - Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 37: Mua Tiền Cổ

Tôn Siêu: “Tôi sẽ trở về suy ngẫm lại biện pháp, hai chú cháu cũng có thể thử đi mượn xem sao. Diêm đại ca đã nói muộn nhất là thứ tư phải có câu trả lời cho anh ta, cho nên buổi tối thứ ba hai người hãy tới tìm tôi. Nếu thật sự không được thì tôi sẽ cho vay trước, xong rồi trả lại cho tôi là được.”

Trên thực tế Trần Gia Hân cũng không thấy vui vẻ gì khi làm như vậy, vì rốt cuộc việc dùng bất động sản của Tôn Siêu để thế chấp khẳng định là quá dựa vào anh ta. Một khi có mâu thuẫn thì phía nhà cô khẳng định không có quyền lên tiếng với một chút tiền đầu tư của bên mình.

Chỉ là hiện thực tàn khốc như vậy, không có tiền thì sẽ không có tư cách nói chuyện.

Tôn Siêu là người tốt nhưng người tốt cũng sẽ có thể thay đổi vì tiền.

Trần Gia Hân tuổi đời kiếp trước không lâu, nhưng trên cơ bản những đạo lý như này thì cô đều hiểu, làm người thì cũng không thể chỉ dựa vào người khác được.

Trần Gia Hân suy ngẫm lại thật kỹ xem còn có chiêu số gì có thể tránh vay tiền không.

Thật ra trong tay cô còn có một chút tem, nhưng thời gian này tuyệt đối không phải là thời điểm bán tem tốt nhất. Hiện tại bán đi chỉ được 1 vạn đến 2 vạn, nhưng về sau 10 vạn đến 20 vạn đều mua không được chúng nữa.

Thập niên 90 có cách kiếm tiền nhanh nhất chính là đi buôn đồ cổ, và thứ hai là làm tài xế xe taxi.

Cái trước là cách dễ dàng nhất, nhưng yêu cầu sự can đảm và cẩn trọng, mà còn phải có kiến thức về đồ cổ.

Cái sau thì nhất định cần có tiền vốn mới có thể vận hành, mà thời gian cũng không kịp nữa.

Suy nghĩ cả đêm nhưng Trần Gia Hân đều nghĩ không ra chủ ý đáng tin cậy, cuối cùng cô chỉ có thể chuyển ánh mắt về hướng chợ đồ cổ.

Nói thật tại chợ đồ cổ sẽ rất dễ bị lỗ, muốn mượn cách này để phát tài thường thường là kết cục lỗ sạch vốn.

Chỗ tốt duy nhất là thời buổi này người chơi đồ cổ cũng không nhiều lắm. Nếu có vận khí tốt thì cũng không phải là không thể kiếm tiền.

Trần Gia Hân đối với đồ sứ tranh chữ cũng không am hiểu, mà cô chỉ có chút ít hiểu biết về tiền cổ mà thôi.

Tương đối mà nói tiền cổ sẽ có giá trị không cao, nên những người mới nhập môn đều có thể chơi một chút. Nhưng nếu vận khí tốt mà tìm được tiền cổ hi hữu và có thể tổ hợp thành một bộ, như vậy giá trị sẽ rất lớn.

Cùng Diêm Minh Lễ ước hẹn vào ngày thứ tư, nói như vậy cô cần phải trước ngày thứ ba kiếm ra một số tiền.

Nhà máy thép đã ký xuống hợp đồng, hơn nữa cũng đã đặt tiền cọc mua cái nhà máy đá bên cạnh, cho nên bên cô cần phải chuẩn bị ít nhất hai vạn nguyên.

Nhưng thời buổi này, một chút tiền cũng đều có thể bức tử cả một người hảo hán.

Trần Gia Hân vào giữa trưa ngày thứ hai liền lấy cớ với mẹ mình rằng cô muốn đi đến nhà bà nội một chuyến và buổi tối mới về.

Mẹ Trần Gia Hân hỏi cô đến nhà bà nội làm gì, nhưng cô có bị đánh chết thì cũng không nói. Nếu không phải bận việc bán quán thì mẹ cô khẳng định sẽ đi theo cô.

Sau tiết học thứ ba vào buổi chiều, Trần Gia Hân đi tìm thầy chủ nhiệm để xin nghỉ học, cô nói muốn đến nhà bà nội một chuyến.

Bởi vì tiết tự học buổi tối đều là chính mình tự làm bài tập, và thầy chủ nhiệm cảm thấy Trần Gia Hân ngày thường rất tự giác học tập, cho nên ông cũng không làm khó cô mà trực tiếp ký giấy cho cô nghỉ học.

Không kịp cùng Vệ Trung nói chuyện, Trần Gia Hân liền chạy ra ngoài và nhanh như chớp liền không thấy người đâu.

Trạm xe bus công cộng ngay tại cổng trường có thể trực tiếp chở cô đến chợ đồ cổ.

Nửa giờ sau, Trần Gia Hân ăn mặc đồng phục học sinh cõng theo cặp sách và đã bắt đầu tìm kiếm tại các quầy hàng tiền cổ.

Tiền cổ thật sự có giá cả không cao, chỉ mười nguyên là có thể mua được cả một bao lớn.

Trần Gia Hân ỷ vào chính mình là một cô bé và miệng mồm lại ngọt, cho nên cô chỉ dùng 7 nguyên để có thể mua được 200 đồng xu tiền cổ.

Trần Gia Hân một phen càn quét đã tiêu hết 50 nguyên và chỉ thừa lại 8 nguyên. Cô còn phải để dành tiền đi xe bus và còn muốn đến nhà bà nội một chuyến, để miễn cho cha mẹ cô cảm thấy nghi ngờ.

Có chủ quán hỏi Trần Gia Hân mua nhiều đồng xu tiền cổ như vậy để làm gì, cô liền nói là muốn học làm quả cầu bằng đồng xu và trang trí phòng ốc.

Hai điều này đều yêu cầu đồng xu làm chính, cho nên chủ quán cũng không hỏi nhiều. Rốt cuộc mấy đồng xu này đều bị kiểm tra qua một lần, nếu như có chút xịn xò thì đều sẽ không đóng gói bán ra.

Ba mươi đến bốn mươi đồng xu tiền cổ này có ít nhất là mười ký, Trần Gia Hân để chúng ở trong cặp sách mà ép tới bả vai cô đều đau.

Trần Gia Hân cũng không có quá tham công tiếc việc, cho nên cô liền ngồi lên xe bus và trực tiếp đến nhà bà nội.