Thập Niên 90: Nhân Sinh Đỉnh Phong - Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 14: Thi Học Kỳ

Vải băng bó trên cánh tay trái của Trần Gia Hân đã được gỡ bỏ, nhưng vết bầm tím và sưng tấy vẫn còn rất rõ ràng. Bác sĩ đã dặn dò không được dùng sức, và phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn.

Khi thầy giáo Mã đi giám sát sớm vào buổi sáng và nhìn thấy Trần Gia Hân đang ngồi học, ông liền mỉm cười và bảo lớp trưởng tuần này không cần sắp xếp cho cô trực nhật.

“Ồ, tuần trước thầy giáo Mã đã đến thăm Trần Gia Hân, nghe nói bạn ấy bị thương không phải là do bạo lực gia đình.”

“Cắt! Còn không phải vậy thì là gì? Các cậu nhìn cánh tay của bạn ấy xem, nếu không có ai đánh thì sao có thể bị thương nặng như vậy được?”

Hai bạn học nữ bên cạnh lớp trưởng bắt đầu ghé tai vào nhau nói nhỏ, nhưng khi bọn họ nhìn thấy lớp trưởng nhìn qua với đôi mắt lạnh lùng, bọn họ đột nhiên thu lại tâm tình và tiếp tục đọc sách. Lớp trưởng là một anh chàng đẹp trai hơi chút lạnh lùng, đại biểu cho một bạn học sinh giỏi. Nếu không bị bệnh trước khi kiểm tra trong kỳ thi tuyển sinh, cậu ấy đã không rơi vào lớp hạng ba. Với một học sinh muốn dồn hết năng lượng để vào lớp hạng nhất như cậu ấy, tất nhiên cậu ấy sẽ không dễ dàng gây mâu thuẫn với các bạn trong lớp. Nhưng cái miệng của hai bạn học nữ này thật sự rất đáng ghét, cho nên cậu ấy không khỏi lạnh cả mặt.

Không phải Trần Gia Hân không nghe thấy tiếng xì xào của người khác, nhưng nếu cô thực sự muốn tìm ai đó để lý luận, vậy cô đúng là một kẻ kém cỏi. Điều quan trọng nhất đối với một học sinh là việc học tập, và điều để chứng minh bản thân chính là điểm số. Chỉ cần cô đạt điểm cao và không gây chuyện, như vậy giáo viên và các bạn học sẽ ưu ái cô.

Những kẻ không ra gì mà chỉ biết nói ngắn nói dài sau lưng, thực ra chính là loại người mà ai cũng ghét nhất.

Cô giáo Dư dạy tiếng Anh gõ lên bục giảng, nói: “Trần Gia Hân, em đứng lên đọc một chút! Vệ Trung, em và ban ấy làm một cuộc dối thoại bằng tiếng Anh. Đây là bài học trọng tâm tiếp theo của chúng ta và cô đã yêu cầu các em xem trước ở nhà. Bây giờ chúng ta hãy xem kết quả xem trước của hai bạn ấy ra sao."

Ngay khi Trần Gia Hân vừa đứng lên, cô đã cầm lấy cuốn sách và bắt đầu đọc. Cô không chỉ nói rất rõ ràng mà còn mang theo cả sự nhấn nhá. Vệ Trung đang luyện tập đối thoại với cô thì tệ hơn nhiều. Cách phát âm của anh ta hầu như không tốt, nhưng vẫn có thể đọc nó một cách rõ ràng.

Cô giáo Dư khen Trần Gia Hân rất nhiều, vốn dĩ cô ấy rất lo lắng về chuyện trong gia đình sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của Trần Gia Hân, nhưng bây giờ cô ấy đã không còn lo lắng nữa. Mà ngược lại, cô giáo Dư còn cảnh tỉnh một số học sinh trong lớp có thái độ không tự giác học tập. Về việc liệu điều này có gây thù hận cho Trần Gia Hân hay không, thì cô giáo Dư nói rằng điều đó không quan trọng, vì dù sao sau kỳ thi nửa học kỳ các bạn sẽ được chia ra các lớp, nên mấy bạn học sinh cà lơ phất phơ kia sẽ có thể không ở lại được.

Vệ Trung ngạc nhiên hỏi: “Sao tự nhiên tiếng Anh của em giỏi vậy?”

Trần Gia Hân đang bận chép lại những ghi chú môn tự nhiên còn thiếu và thản nhiên trả lời: “Do em hay nghe các đoạn băng tiếng Anh này. Em đã nghe chúng khi em không có việc gì làm ở nhà, và đã lắng nghe chúng rất nhiều lần. Rồi sau khi nói lại một vài lần, cách phát âm tiếng Anh tự nhiên sẽ được cải thiện."

Sự thay đổi của Trần Gia Hân rất rõ ràng, nhưng nó không phải là một cuộc khủng hoảng như một số người bàn tán, mà đó là sự tràn đầy năng lượng. Không cần dùng những lời lẽ đanh thép để hạ gục đối phương, mà cần dùng năng lực thực tế để làm khác hoàn toàn với những gì mọi người đã bàn tán. Khi nhìn thấy Trần Gia Hân như vậy, tất cả mọi người đã biết rằng bạo lực gia đình chỉ là tin đồn bịa đặt bởi một ai đó. Và tin tức về gia đình cô đã trả tiền nhà rồi lan truyền rất nhanh trong lớp học. Bây giờ gần như cả lớp đều biết.

Kỳ thi bắt đầu vào thứ tư, buổi sáng thi văn còn buổi chiều thi toán. Cả hai môn đều khá khó, thậm chí Trần Gia Hân là học sinh xuất sắc về môn văn, nhưng cô cũng cảm thấy đầu óc chỉ toàn là chữ sau buổi thi. Đến khi kết thúc bài thi môn toán vào buổi chiều, một số học sinh trong lớp đã ngồi khóc trên bàn.

Khi Trần Gia Hân nhìn thấy các bạn học như vậy, cô chọc chọc Vệ Trung đang dựa nghiêng vào bàn và có chút lo lắng hỏi: “Anh cảm thấy thế nào? Làm toán hết không?”

Vệ Trung quay đầu lại nói với cô bằng cái giọng trầm trầm: “Hết rồi! Bài thi này khó hơn nhiều so với đề mẫu. Anh nghĩ có lẽ không được max điểm."

Trần Gia Hân trợn mắt, cảm thấy muốn chửi bới. Khi những bạn học khác đang khóc lóc lo lắng không biết mình có đỗ được hay không, nhưng Vệ Trung thì chỉ lo mình không được điểm tuyệt đối!

Trần Gia Hân ra hiệu cầu anh ta hãy làm người bình thường đi được không?