Thập Niên 90: Nhân Sinh Đỉnh Phong - Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 2: Khuyên Nhủ

Vào buổi tối khi Trần Gia Hân tan học về nhà, cô phát hiện cha mẹ mình đang cãi nhau, em trai cô thì đang run bần bật và ngồi co ro ở bậc cửa không dám lên tiếng, chỉ biết khóc thút thít. Cô muốn đi khuyên can cha mẹ, nhưng kết quả mẹ cô không đứng vững nên bị ngã xuống, và còn kéo theo cánh tay nhỏ của cô. Sau đó cả hai mẹ con cùng nhau lăn xuống cầu thang, rồi cô ngã đυ.ng vào bức tường, mẹ cô thì đυ.ng vào bụng cô, nên cô liền ngất đi.

Trần Gia Hân: “Cha, vừa rồi con nằm trên giường, con nghe thấy cha và mẹ đã nói về chuyện tiền nong. Là do chú đã lấy đi số tiền kia sao?”

Cha Trần Gia Hân ngồi xuống, thở hổn hển như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

Mẹ Trần Gia Hân khóc òa lên, đôi mắt bà đều đã sưng húp như quả đào, nói: “Tôi cũng chỉ có một đứa em trai, hắn mới ra tù trông đáng thương như vậy và ai cũng đều mặc kệ hắn, nhưng tôi lại không thể mặc kệ được! Nếu không hắn làm sao mà sống chứ?”

Đối với người chú bị ngồi tù kia, Trần Gia Hân cũng không có quá nhiều ấn tượng, tạm thời nói về cuộc đời ông ta trước đi. Bởi vì chuyện cha mẹ ly hôn, nên chú Trần Gia Hân đã ôm tiền đi tới nơi khác, về sau chưa từng nghe qua tin tức của ông ta, sống không thấy người mà chết cũng không thấy xác.

Mẹ Trần Gia Hân cũng bởi vì chuyện này mà hận cha Trần Gia Hân tới tận xương. Thời điểm cô học đến cuối cấp 3, thì mẹ bỏ đi theo một người đàn ông để làm ăn, sau này người ta nói cuộc sống của mẹ cô cũng không dễ dàng gì.

Cha Trần Gia Hân còn thảm hại hơn, dù ly hôn nhưng ông phải một mình nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, mà tiền lương của ông quá thấp nên ngay cả việc sinh hoạt cơ bản cũng đều không thể duy trì, do vậy ông phải chạy tới làm thợ mộc cho người ta. Kết quả là, trong lúc quá mức mệt mỏi nên ông đã ngủ gật, khiến cho ông bị cắt mất một cái cánh tay.

Đường đường là một người thợ mộc lành nghề, nay lại trở thành một người tàn tật, khiến cho sinh hoạt của mấy cha con cô càng thêm khổ sở, nên tinh thần của ông ngày càng sa sút. Cuối cùng, cha Trần Gia Hân tìm đến rượu để giải sầu. Vào năm Trần Gia Hân tốt nghiệp đại học, trong một đêm mưa gió, ông đã trượt chân rơi xuống sông, thời điểm vớt lên thì cả người đều đã biến hình. Thật ra trước khi Trần Gia Hân trọng sinh, cô luôn hoài nghi cha mình đã đi tự sát.

Đến nỗi em trai của mình mà Trần Gia Hân cũng đều không muốn nhớ lại. Dù sao cuộc đời những người trong nhà cô đều là từng tấm bi kịch, đủ để nhìn thấy vận mệnh trêu ngươi.

Nếu đã trọng sinh, Trần Gia Hân quyết định mình không thể lại đi theo con đường cũ. Cô muốn giải quyết vấn đề ly hôn của cha mẹ, và cô cũng muốn đứng mũi chịu sào để giải quyết luôn vấn đề tiền nong.

Trần Gia Hân hỏi: “Mẹ ơi, chú có nói sẽ dùng số tiền kia để làm gì không?”

Mẹ Trần Gia Hân vừa khóc vừa nói: “Con đang nói cái gì mà mẹ không hiểu! Hắn chỉ nói sẽ làm ăn thật tốt, khẳng định sẽ có thể kiếm được một món tiền lớn. Nhưng cha con lại không nghe nên bắt mẹ phải lấy tiền về.”

Trần Gia Hân lại hỏi: “Cha à, nếu không con sẽ gọi điện thoại cho chú, bảo chú tới đây một chuyến để nói rõ một chút về tính toán của chú được không?”

Cha Trần Gia Hân liền trừng mắt nói: “Có cái gì tốt để nói? Hắn là một tên tội phạm đi lao động cải tạo, vậy sao có thể kiếm được món tiền lớn gì, đều là do mẹ con bị hắn lừa.”

“Cha à!”

Trần Gia Hân ôn nhuận kêu lên một tiếng, rồi cô duỗi tay ra nắm lấy ngón tay cha mình.

“Cha à, chú và mẹ đều đã bàn bạc, vậy khẳng định là hai người họ đã có tính toán tốt rồi. Tuy mẹ không hiểu lắm nhưng mà con hiểu! Cha gọi chú lại đây nói cho rõ ràng đi. Nếu thật sự chú ấy có thể kiếm tiền, vậy hãy để cho chú làm thử. Nếu như có người đang lừa chú, cha cũng có thể khuyên chú quay đầu lại mà đúng không? Cha và mẹ cứ cãi nhau hoài như vậy, thì cũng không thể giải quyết được vấn đề gì đâu.”

Ban đầu cha Trần Gia Hân đã nổi trận lôi đình, nhưng sau khi được con gái khuyên nhủ nhẹ nhàng như vậy, cơn tức giận của ông đã dần dần hạ xuống.

Cha Trần Gia Hân đưa mắt nhìn cô, nói: “Được rồi, đợi chút nữa cha sẽ gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đến đây nói thật rõ ràng. Mau ăn cơm rồi nằm nghỉ đi, bác sĩ đã nói con phải nằm nghỉ ít nhất ba ngày mới được.”

Trần Gia Hân đã đạt được nguyện vọng, nên cô ngoan ngoãn ăn xong xuôi cơm nước, sau đó cô chậm rãi đi dạo một hồi rồi nằm nghỉ.

Trong khoảng thời gian này, cô vừa lúc có thể tính toán bước kế hoạch tiếp theo.

Suy nghĩ hơn một giờ đến nổi buồn ngủ, Trần Gia Hân đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo.