Ngốc tử lại lần nữa ở đây.
Lại về tới nhà Vãn Phong.
Toàn bộ người trong núi đều sôi trào, Tết nhất tới cửa thăm người thân, cũng không thảo luận cái gì khác, chỉ thảo luận chàng ngốc ở nhà Vãn Phong.
Bên ngoài lời đồn đãi bay tán loạn, Vãn Phong lại không chút nào để ý tới.
Nàng cũng như lúc trước chăm sóc và chiếu cố người ngốc này như thế, một bên cầu nguyện cho anh nhanh tốt lên, một bên lại sợ hãi nếu như anh tốt lên lại biến thành Tiêu Cảnh Duệ xa lạ thì phải làm sao.
Vợ chồng Trình Đại Thụ quyết định chờ xong năm nay liền đem cậu ngốc này đưa đi bệnh viện, chữa bệnh gì gì đó, liền muốn tìm ông nội Đại Sơn, nếu là Đại Sơn thật sự không ai quản vậy thì bọn họ lại đem người trở về.
Hai người liền quyết định như vậy, Vãn Phong liền càng thêm quý trọng thời gian ở bên cạnh cùng Đại Sơn.
Mỗi ngày mang theo Đại Sơn đi lên núi săn chim sẻ, còn dẫn anh đi đến đỉnh núi xem mặt trời mọc cùng mặt trời lặn.
Đại Sơn giống như trước đây thật là dính nàng, hơn nữa khác biệt với trước kia, số lần anh "Khó chịu" càng ngày càng nhiều hơn.
"Chị ơi, khó chịu..." mỗi ban đêm trước khi ngủ Tiêu Cảnh Duệ sẽ nói khó chịu, liền sẽ đi đến trên giường Trình Vũ, đi nhẹ nhàng mà nắm lấy cánh tay Vãn Phong.
Đông phòng ba mẹ đang ngủ, Vãn Phong mấy ngày nay không dám cùng Đại Sơn nằm ở bên nhau, nhưng Đại Sơn một khi khó chịu liền tìm nàng, nàng mang theo anh đi vào toilet giúp anh rất nhiều lần, còn bị nam nhân đè ở trên bồn cầu hôn thật lâu.
Rốt cuộc trong khoảng thời gian ăn tết này, ba mẹ đều ở nhà, nàng căn bản không dám cùng Đại Sơn có bất luận cái gì... hành động thân mật, bởi vậy, hai người trừ bỏ ở bên ngoài hôn môi, nàng chỉ giúp Đại Sơn dùng tay bắn ra.
"Chờ một chút..." Vãn Phong nhẹ nhàng mà rời giường, mang theo Đại Sơn đi toilet đã sửa chữa, nơi này cách âm thực tốt bên trong còn có máy sưởi, trừ bỏ dùng điện tương đối nhiều hơn bên ngoài, ngoài ra không có bất luận khuyết điểm gì.
Nàng cởi bỏ quần Đại Sơn, móc ra côn ŧᏂịŧ ngạnh to lên kia, tay nhỏ thuần thục mà giúp anh loát lên xuống.
Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu nhìn Vãn Phong nghiêm túc mặt mày, nhịn không được cúi đầu nhéo lên cằm nàng, hôn lấy môi nàng.
"Ngô..." Vãn Phong bị anh hôn đến kêu rên ra tiếng, "Chờ... Ngô... Một chút... Đại Sơn..."
Tiêu Cảnh Duệ nhịn không nổi, anh lập tức động thủ cởϊ qυầи áo nàng ra, ngón tay linh hoạt mà đi khống chế nhũ thịt, lòng bàn tay của anh ở đầṳ ѵú nàng khảy khảy, đôi môi nóng bỏng của anh chuyển qua ngực nàng, đầu lưỡi liếʍ láp đầṳ ѵú biến ngạnh đang rùng mình kia, nha tiêm nhẹ nhàng cắn một cái.
Vãn Phong che miệng lại, trong lòng bàn tay run rên ra tiếng, "Ô ô Đại Sơn..."
Tiêu Cảnh Duệ đem nàng ôm vào trong ngực, ngồi ở trên nắp bồn cầu, đem toàn bộ nửa người nàng ngồi lên đùi săn chắc của anh, sau đó anh cúi đầu liếʍ hôn mỗi một mảnh làn da trên người nàng.
Vãn Phong bị liếʍ đến phát run, thanh âm đều thay đổi, "Đại Sơn... A... Đừng liếʍ... Hảo ngứa... Ô ô..."
Tiêu Cảnh Duệ lại đem nàng ôm đặt ở trên nắp bồn cầu, nâng lên chân nàng đặt ở trên vai, cúi đầu mυ'ŧ lấy hoa huyệt đã phân bố ra dâʍ ŧᏂủy̠.
"Ha a --" Vãn Phong hai cái đùi đều căng thẳng, kɧoáı ©ảʍ làm nàng toàn bộ thân thể đều banh, nàng bất lực mà cắn ngón tay, một bàn tay bắt lấy đầu tóc của Tiêu Cảnh Duệ, thanh âm mang theo điểm khóc nức nở, "Đại Sơn..."
Nam nhân thô dày môi lưỡi đẩy ra cánh hoa nhỏ bé, đầu lưỡi thẳng tắp để đi vào, bắt chước dươиɠ ѵậŧ một sâu một cạn mà đâm thọc vào trong, sau đó đầu lưỡi đảo qua thịt viên biến nghạnh của nàng, môi mỏng bao lấy nó rồi buông lỏng căng thẳng mà mυ'ŧ cắn.
Vãn Phong bị kɧoáı ©ảʍ bức cho hai chân phát run, nàng bắt lấy đầu tóc của Tiêu Cảnh Duệ, nức nở kêu lên, "... Không cần... Đại Sơn... Ô ưm a..."
Nam nhân đầu lưỡi nhanh chóng mà quét lộng nàng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy làm cho Vãn Phong rốt cuộc chịu đựng không nổi, bụng nhỏ run rẩy, một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, lại bị nam nhân há to mồm nuốt vào trong miệng.
Vãn Phong khóe mắt bị buộc chảy ra hai hàng nước mắt sinh lý, nàng che miệng lại, đem tiếng la toàn bộ che ở trong lòng bàn tay, khi bị nam nhân kéo chân ra nguyên cây hoàn toàn đi vào, nàng không thể khống chế nổi mà bóp lấy cánh tay của anh hô lên thanh âm, "A a a a a..."
Nàng nửa ngồi ở trên nắp bồn cầu, bị nam nhân đè nặng hai chân thao làm.
Tầm mắt nàng thấy dươиɠ ѵậŧ thô tráng kia lại hung lại tàn nhẫn mà thao lộng tiến chính mình hoa huyệtnho hẹp, thọc vào rút ra còn có khi dâʍ ŧᏂủy̠ bắn đến trên mặt nàng, da^ʍ mĩ hình ảnh cùng với kɧoáı ©ảʍ trải rộng toàn thân kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nàng điên cuồng mà ngưỡng đầu ra sau, bụng nhỏ toan trướng cảm càng là lệnh nàng nổi cơn điên mà thét chói tai rêи ɾỉ, "Đại Sơn... ưm ô... Chậm một chút... Nơi đó... trướng quá... A... Ôi ưm a... Đại Sơn... Muốn nướ© ŧıểυ... A a a a a..."
Bụng nhỏ của nàng kịch liệt mà run rẩy bốn năm lần, một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, tưới ở trên qυყ đầυ nam nhân, tiểu huyệt một co một rút gắt gao xoắn chặt côn ŧᏂịŧ nam nhân, Tiêu Cảnh Duệ kêu lên một tiếng, thật mạnh cắm nàng mười mấy cái, lúc này mới đột nhiên rút ra, phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trên bụng nàng.