Phòng không có cửa, chỉ có một khối vải bố làm rèm cửa che ngang.
Vãn Phong đi vào liền hướng Đại Sơn nói, "Chỉ cho phép hôn một chút, không thể làm cái khác, hiểu không?"
Đại Sơn gật gật đầu.
Vãn Phong lúc này mới duỗi tay ôm cổ anh ghì xuống, nhón chân hùa theo ý anh mà hôn môi.
Đại Sơn cúi đầu mυ'ŧ lấy môi nàng, đầu lưỡi cạy ra miệng nhỏ của nàng, đi tìm nàng đầu lưỡi, liếʍ khoang miệng nàng liếʍ mυ'ŧ nước miếng nàng.
Anh mυ'ŧ vào lực đạo thật sự rất mạnh, Vãn Phong bị anh hút đến da đầu đều đã tê rần, nửa người đều mềm oặt, hạ thể còn ra dâʍ ŧᏂủy̠, có chút khó nhịn mà uốn nắn lại thân thể, "Không... Đại Sơn... Đừng..."
Côn ŧᏂịŧ cách một màng vải mà dựng đứng thẳng lên cắm vào giữa đùi nàng, Vãn Phong bị đỉnh tới rồi, đột nhiên đẩy anh ra, "Không được... Trình Vũ lát nữa liền đi vào..."
Đại Sơn biết thời điểm có người không thể làm, nhưng anh rất khó chịu, lôi kéo quần ủy khuất mà nhìn Vãn Phong, "Chị ơi, khó chịu..."
Vãn Phong không có biện pháp, nàng hướng Đại Sơn nói một câu, "Chờ ở đây."
Nàng đi ra ngoài tìm được Trình Vũ, đem chim sẻ cầm lên, cho cậu đem đưa cho Lưu Tráng Tráng để bán.
Trình Vũ tức chết rồi, "Vì cái gì? Anh ta không đi bán!"
"Người ngốc! Kêu em đưa đi bán cho Lưu Tráng Tráng, ngày mai chị sẽ kêu Đại Sơn bắn chim sẻ cho em ăn." Vãn Phong ôn tồn mà đem Trình Vũ dụ đi rồi.
Nàng quay lại đem cửa khóa trái, trở lại trong phòng, Đại Sơn đã cởϊ qυầи, chính mình tự nắm côn ŧᏂịŧ trong tay mà loát.
Thấy Vãn Phong tiến vào anh tiến lên một bước, liền đem người ôm, cúi đầu liền đi gặm cắn môi nàng, "Chị chị... em nóng quá..."
Vãn Phong cũng ra một thân mồ hôi, nàng là lần đầu tiên làm việc như vậy, cả người khẩn trương lại sợ hãi, nhưng khi Đại Sơn hôn nàng một khắc, tâm nàng lại kỳ dị mà bình tĩnh trở lại.
Đại Sơn đem nàng ôm lên trên giường, cởϊ qυầи áo nàng, cúi đầu mυ'ŧ cắn đầṳ ѵú, Vãn Phong không dám kêu ra tiếng, cầm quần áo cắn ở trong miệng.
"Nhanh lên..." Nàng thúc giục Đại Sơn.
Đại Sơn liền tách chân nàng ra, đỡ cây côn ŧᏂịŧ đang ngạnh bang bang trực tiếp cắm đi vào.
Vãn Phong bị cắm đến cong người lên, kɧoáı ©ảʍ làm nàng nức nở toàn thân run rẩy, đôi tay véo lấy trên cánh tay Đại Dơn, lại bị Đại Sơn đè lại mạnh mẽ thọc vào rút ra.
Ván giường chấn động kẽo kẹt rung động.
Đại Sơn cắm sâu lại mau, Vãn Phong bị cắm đến chịu không nổi, cắn quần áo nhỏ giọng mà khóc, kɧoáı ©ảʍ dọc theo xương sống cùng lan tới đỉnh đầu, đánh trúng linh hồn, nàng bị thao đến nổi cơn điên, nghiêng người lắc lư đầu, nước mắt đều rớt xuống đầ mặt, thanh âm nức nở, "Đại Sơn... Ô ô... Tôi muốn chết..."
Đại Sơn vừa nghe lời này lập tức dừng lại, "Không cần... Chị gái không cần chết..."
Vãn Phong hôn anh một chút, "Ngốc tử..." Nàng ngồi dậy, ôm lấy cổ anh, có chút ngượng ngùng mà ở bên tai anh nói, "Đừng có ngừng xuống dưới..."
Đại Sơn gật gật đầu, bóp eo nàng tiếp tục thao làm lên.
Vãn Phong bị cắm không đến một hồi bụng liền run rẩy cao trào.
Nàng mở to mồm thở phì phò, bị kɧoáı ©ảʍ bức ra tới nước mắt rào rạt rơi xuống , nàng một bên lau nước mắt, một bên gắt gao ôm cổ Đại Sơn, áp lực thanh âm khóc kêu, "Đại Sơn... Ô ô... Nóng quá... Bị đâm đến cái gì..."
Đại Sơn cũng cảm nhận được ấn eo nàng, dùng sức đâm tới nơi đó.
Không đến một phút, Vãn Phong đã bị đâm đến ôm cổ anh, cúi đầu cắn một ngụm ở trên vai anh, cả người trừu run không ngừng.
Hoa huyệt một đợt lại một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ từ dọc côn ŧᏂịŧ chạy xuống.
Trình Vũ trở về thấy cửa bị khóa trái, đứng ở cửa hô lên, "Chị!"
Vãn Phong khẩn trương mà kẹp chặt thân thể, Đại Sơn bị nàng kẹp đến kêu lên một tiếng, nhanh chóng rút ra run run rẩy rẩy bắn tinh ở trên giường.