Chàng Ngốc

Chương 15: (H) Đại Sơn dừng lại

Không bao lâu, đầu ngón tay anh tìm được một cái địa phương vừa ướt vừa nóng.

"Đại Sơn!" Vãn Phong bị dọa tới sợ rồi, nàng cả người đều run lên , "Đại Sơn! Anh muốn làm gì?!"

Đại Sơn đè nặng nàng, không cho nàng động, sau đó đem dươиɠ ѵậŧ của mình đỉnh đi vào.

Bởi vì không có bôi trơn, anh đi vào phi thường gian nan.

Vãn Phong lại bị một dị vật đột nhiên tiến vào thân thể cả người kinh ngạc, bả vai lại bị bàn tay to lớn của nam nhân đè xuống, động cũng không động đậy được.

Nàng muốn kêu cứu mạng, nhưng là trong nhà chỉ có em trai Trình Vũ.

Nàng nức nở ra tiếng, lại lo lắng Trình Vũ sẽ nghe thấy, chỉ có thể cắn môi, khóc lóc đẩy Đại Sơn ra, "Đại Sơn, tôi đau quá... Anh đi ra ngoài..."

"Khó chịu..." Đại Sơn đè ở trên người nàng, vùi vào trong cổ nàng thở hổn hển, "Chị ơi... Khó chịu..."

Khi nói chuyện, vòng eo anh dùng lực một chút dươиɠ ѵậŧ thọc vào một đường đi cực chặt, lập tức tiến vào mảnh đất ướt nóng mà ấm áp.

Kɧoáı ©ảʍ từ lòng bàn chân truyền đi khắp người.

Anh thoải mái đến mồm mở to thở phì phò, "... Chị ơi, thoải mái."

Vãn Phong lại khóc không được, " Tôi đau muốn chết... Anh đi ra ngoài... Đại Sơn, ngoan ngoãn nghe lời, đi ra ngoài được không..."

Đại Sơn lui ra ngoài một chút, cảm thấy khó chịu, lại đỉnh tiến vào.

"Không được." thanh âm của anh khàn khàn, lại mang theo vài phần ủy khuất, "Đi ra ngoài, khó chịu lắm."

Vãn Phong dùng sức đẩy anh ra, khóc đến mặt đầy là nước mắt, "Anh lại không ra đi, tôi liền tức giận... Anh đi ra ngoài đi, nhanh lên, chị gái đau quá..."

Đại Sơn đã học theo chuyện ban ngày anh thấy một màn động lên.

Ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt kêu to.

Vãn Phong cả kinh, không được nàng lo lắng đánh thức Trình Vũ, nhưng bên ngoài sấm sét ầm ầm, mưa rơi tầm tã, Trình Vũ ngủ đến tận thế còn không biết, căn bản không có dấu hiệu nào là tỉnh lại.

Không bao lâu, cổ đau đớn kia không thấy nữa, thay thế chính là... Cảm giác khó có thể miêu tả được như thế nào.

Vãn Phong cảm thấy thân thể trở nên kỳ quái, đầu óc nóng hầm hập, miệng nàng luôn là ức chế không thể phát ra thanh âm nàng ôm bả vai Đại Sơn, muốn cầu xin anh dừng lại, nhưng vừa thốt ra thanh âm chính là những tiếng rêи ɾỉ rách nát.

"Ô... Đại... Đại Sơn... Dừng... Dừng lại... Tới... A... A..."

Nàng che miệng lại, kɧoáı ©ảʍ lại lần nữa đến.

Đại Sơn hoàn toàn không thể dừng động lại được, thọc vào rút ra càng ngày càng sâu.

Vãn Phong bị anh đâm đến ở trong lòng ngực anh mà run rẩy nhỏ giọng nức nở, không bao lâu, bụng nhỏ run lên vài cái, phía dưới một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ tưới ướt dươиɠ ѵậŧ anh.

Một khắc cao trào tiến đến khiến cho toàn bộ đầu óc của Vãn Phong đều trống rỗng.

Chờ khi kết thúc cao trào, nàng còn thở hổn hển, đầu óc trống không, ý thức của nàng phảng phất như ở trên trời bay qua bay lại.

Nam nhân lại đem nàng thay đổi tư thế.

Vãn Phong bất chấp mà suy nghĩ tên ngốc này từ chỗ nào học được.

Nàng bị anh từ phía sau cắm đến suýt nữa đυ.ng vào trên tường, cánh tay khó khăn lắm mới đỡ được vách tường, nhưng thân thể lại bị một lực đạo đâm đến cả người dán ở trên tường.

Kɧoáı ©ảʍ làm Vãn Phong nức nở không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, nàng muốn gọi anh dừng lại, nhưng lời bên miệng chính là khóc nức nở dường như rêи ɾỉ, "Đại... Sơn... Ô... Chậm... A... Chậm... một chút..."

Đại Sơn động tác quá mạnh, Vãn Phong bị cắm đến cao trào hai lần, cuối cùng khi nam nhân kêu lên muốn "Đi tiểu", nàng mới đột nhiên tỉnh táo lại, một phen đẩy anh ra mà chạy trốn.

Đại Sơn run run rẩy rẩy mà bắn lên trên giường.