Vãn Phong lo lắng hắn lại nháo ra động tĩnh sẽ kinh động cha mẹ, không có biện pháp, lấy tay cách lớp quần xoa xoa, “Như vậy sao? Dễ chịu lắm sao?”
Đại Sơn biểu tình thay đổi, lông mày nhăn, cả khuôn mặt không biết là thống khổ vẫn là càng ngày càng khó chịu, hắn hô hấp nhanh hơn, thúc giục Vãn Phong, “Chị… Xoa bóp…”
“Xoa như thế nào a?” Vãn Phong cả người đều bốc khói, nàng nắm trong tay dươиɠ ѵậŧ nóng hổi, xoa xong đằng trước, lại xoa mặt sau, chỉ cảm thấy cái gậy đó ngày càng lớn lên.
Thình lình Đại Sơn nắm lấy tay nàng thật nhanh mà loát động, sau đó hắn ôm lấy Vãn Phong nói, “Muốn đi tiểu…”
“A? Hiện tại?!” Vãn Phong sốt ruột hoảng hốt phải đi tìm thùng cho hắn, kết quả vòng eo nam nhân run lên, bắn nướ© ŧıểυ kia trên tay nàng lột mảng màu trắng đυ.c.
Vãn Phong trừng lớn mắt, nhìn trong lòng bàn tay một mảng màu trắng đυ.c, một lát sau, nàng khϊếp sợ mà nhìn Đại Sơn hỏi, “Này… Là cái gì? Là nướ© ŧıểυ sao?”
Nhưng mà nươc tiểu đâu phải màu sắc này a.
Nàng mờ mịt. Sau đó lại đưa đến mũi ngửi ngửi một cổ tanh nồng.
Có chút giống nướ© ŧıểυ, rồi lại không giống nướ© ŧıểυ làm sao mà nồng như vậy.
Vãn Phong không xác định đó là cái gì, nhưng là thấy Đại Sơn một bộ dáng thoải mái, sau đó nhanh tìm khăn giấy lau hắn, rồi đi ra ngoài rửa sạch tay.
“Hiện tại không khó chịu nữa sao?” Đem Đại Sơn ấn ở trên giường, nàng cũng thành thật mà bò đến bên cạnh hắn nằm xuống, mặt quay qua Đại Sơn hỏi, “Có thể ngủ được chưa?”
Đại Sơn gật gật đầu, trên mặt treo một viểu cảm thỏa mãn.
Vãn Phong sờ sờ mặt hắn “Ngoan, ngủ đi.”
Đại Sơn nhớ tới cảnh ở trong phòng kia, cúi đầu ở miệng Vãn Phong cắn một ngụm.
Vãn Phong bị cắn đến hít hà một hơi, nàng che miệng lại, đè thấp thanh âm, “Anh làm gì!”
Đại Sơn thấy nàng tức giận, liền thay đổi biểu cảm, một bộ dáng ủy khuất, “… Chị ơi.”
Vãn Phong tức giận muốn chết, lại thấy hắn là người ngốc không có biện pháp, chỉ có thể ngầm tức giận, thở phì phì mà nói, “Anh cách xa tôi một chút, không cho chạm vào tôi, cũng không cho… Cắn miệng tôi.”
“…A.” Đại Sơn rầu rĩ không vui.
Vãn Phong quay đầu lại nhìn mắt hắn, Đại Sơn một đôi mắt đào hoa chớp chớp, ủy khuất.
Cắn người còn ủy khuất!
Vãn Phong sờ sờ miệng, không biết có hay không bị rách ra, đau quá.
Nàng đêm nay suy nghĩ hỗn loạn, một bên là nắm chim chóc Đại Sơn cho hắn đi tiểu, một bên bị Đại Sơn kéo tay, giúp hắn xoa xoa kia chim chóc dựng đứng lên, khi tỉnh lại, phát hiện trên người nặng muốn chết.
Đại Sơn cọ qua cọ lại xong rồi ôm nàng vào lòng giống như gối gấu bông, đem cả người Vãn Phong đều ôm đến kín mít không cử động được.
Vãn Phong thiếu chút nữa bị anh ôm đến muốn ngạt thở, nàng đẩy đẩy anh ra, lại không đẩy nổi, đành phải nhỏ giọng kêu, “Đại Sơn, tỉnh tỉnh, anh nhích qua bên kia một chút…”
Nàng dùng hết toàn lực đem anh đẩy qua một bên, Đại Sơn mông lung nhập nhèm mắt buồn ngủ nhìn về phía nàng, theo sau kéo ra quần, hướng Vãn Phong nói, “ Chị ơi, khó chịu.”
Trong quần cự vật cứng rắn mà đứng thẳng, độ nóng của dươиɠ ѵậŧ cách lớp vải vóc cơ hồ muốn nóng đến phỏng làn da.
Vãn Phong một hơi thiếu chút nữa không suyễn đi lên, “ Anh như thế nào lại… Anh có phải bị bệnh hay không a?”
Nàng mới vừa tỉnh ngủ, liền đem tay vói vào trong quần anh, giúp anh giảm bớt.
Chưa đến vài phút, dươиɠ ѵậŧ nam nhân trong tay run rẩy, anh lại kêu lên, “Muốn đi tiểu…”
Vãn Phong chạy nhanh tìm giấy lại đây tiếp được.
Quả nhiên anh đã xả “Nướ© ŧıểυ” xong thoải mái, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Vãn Phong làm xong xuôi phóng nhanh đi rửa tay.
Nàng cảm thấy cần phải đi tìm bác sĩ hỏi một chút, bệnh của Đại Sơn là bệnh gì a.
Như thế nào mỗi ngày đều phải khó chịu rất nhiều lần.