Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 15: Khu nội trú khoa tim mạch 10

Chương 15: Khu nội trú khoa tim mạch 10

~ Cuối cùng cũng tìm thấy manh mối sơ hở ~

Nghe Việt Tinh Văn nói, các bạn học khác cũng bắt đầu vắt óc phân tích — Quái vật xuất hiện trong trường thi đêm, đều là "oán linh" của những bệnh nhân đã chết trong khu nội trú vào ban ngày, nếu vậy, có thể linh trường thi của ngày và đêm lại với nhau rồi. Vậy thì, 20 người đã chết trước khi họ vào khu nội trú tim mạch là ai?

Lưu Tiêu Tiêu bỗng nghĩ tới một trường hợp, bèn ngẩng đầu hỏi: "Có khi nào những bạn học bị loại trong chương trình học này cũng trở thành oán linh, xuất hiện trong trường thi nửa đêm không?"

Việt Tinh Văn suy tư một chốc, lắc đầu: "Không đâu. Tỷ lệ loại của "Thoát khỏi phòng thí nghiệm" là 30%, chắc chắn tỷ lệ loại của bài "Khu nội trú khoa tim mạch" này không thấp. Nếu đưa cả sinh viên bị loại vào trường thi đêm, chắc chắn chúng ta không chỉ phải đối mặt với 20 con quái vật, mà là hàng trăm hàng ngàn con."

Lúc trước khi xem bảng thành tích, chỉ riêng sinh viên đại học Hoa An bọn họ đã bị kéo vào nhiều như vậy, nói chi đến thư viện kéo sinh viện đại học khắp cả nước vào, số sinh viên bước vào thư viện biến dị này ít cũng lên tới hàng nghìn người.

Lưu Tiêu Tiêu đồng ý: "Cũng phải!" Cô chau mày suy nghĩ một lát, lại nói: "Nếu như, trong mười người chúng ta có người bị loại thì sao? Liệu có thành quái vật trong trường thi đêm không?" Câu hỏi này khiến các bạn học đều giật mình, nghĩ đến chuyện sau khi bị loại sẽ biến thành quái vật xương khô trong trường thi đêm, mọi người đều thấy sởn da gà.

Việt Tinh Văn nói: "Có thể đó. Giả thiết trong cuộc chiến đêm qua, nhóm chúng ta có người bỏ mạng, số quái vật đêm nay sẽ càng nhiều hơn. Có người chết, sức chiến đấu của các sinh viên vốn đã giảm sút, quái vật lại tăng thêm, sẽ tạo thành vòng tuần hoàn ác tính, càng khó vượt ải. Để tránh tình huống như vậy xảy ra, chúng ta phải cố hết sức bảo đảm các thành viên đều sống đến cuối cùng."

Tình trạng Lưu Tiêu Tiêu suy đoán rất có thể sẽ xuất hiện, giả dụ trong đêm đầu tiên mười người họ không biết phối hợp với nhau, có nhiều hơn ba người trong số họ bỏ mạng, lại thêm năm bệnh nhân bị gϊếŧ chết trong khu nội trú, khi đó có lẽ cuộc chiến đêm nay sẽ có thêm 8 con boss tinh anh, họ càng không có đường sống.

Cho nên, hô hào các thí sinh hợp tác ngay từ đầu, mới là mấu chốt để vượt qua bài thi này.

Có thể đoán được, nếu những trường thi khác không có sinh viên xuất sắc đứng ra lãnh đạo, hoặc có sinh viên nào đó quá ích kỷ, hy sinh các bạn học khác khi chạy trốn, có thể cả trường thi đó sẽ chết hết. Mọi người bỗng thấy may mắn, những học sinh được ghép vào trường thi lần này đều rất tài giỏi, nhất là Việt Tinh Văn, cậu đứng ra đề nghị hợp tác từ rất sớm, còn bình tĩnh kiểm đếm số quái vật.

Tần Lộ thu quả địa cầu trong tay lại, nói với Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, cậu nghĩ hung thủ là kẻ nào?" Cô quyết định nghe theo lối tư duy của Việt Tinh Văn, dù sao cô cũng không giỏi suy luận.

Việt Tinh Văn nói: "Diện tình nghi mà chúng ta đang nhắm tới, bao gồm ba bác sĩ trực ban và ba bệnh nhân. Nếu đã xác định được hung thủ gây án lâu dài, có thể loại trừ bác sĩ Tôn. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh anh ta mới đến khu nội trú khoa tim mạch thực tập, thời gian ở khu nội trú chưa tới một tháng, không đủ điều kiện gây án."

Tần Lộ nghi hoặc: "Không loại trừ bệnh nhân sao? Bệnh nhân muốn gây án lâu dài thì thời gian không phù hợp phải không? Bệnh nhân trong khu nội trú tim mạch có thể ở viện vài tháng liền sao?"

Cô nhìn sang Lưu Chiếu Thanh học chuyên ngành Y, anh ta đáp: "Trên lý thuyết thời gian nằm viện của bệnh nhân khoa tim mạch sẽ không quá dài, đủ điều kiện phẫu thuật thì sau khi phẫu thuật xong, nằm theo dõi vài hôm là được ra viện. Không thể phẫu thuật thì nằm viện điều dưỡng một hai tuần cũng sẽ xuất viện, rất khó gây án lâu dài."

Việt Tinh Văn không nghĩ vậy, "Mọi người có nhớ ông lão 80 tuổi đã chết đêm qua không?"

Trâu Vũ Hàng nhanh nhảu giơ tay: "Nhớ ạ, bệnh nhân phòng tui mà, bệnh của ổng đó giờ vẫn nặng, nghe đâu vào viện 6 lần rồi..." Nói tới đây, Trâu Vũ Hàng chợt giật bắn mình, "Nhập viện nhiều lần?!"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Phải. Đúng như đàn anh Lưu nói, thời gian một lần nhập viện không dài, nhưng hắn có thể vào viện nhiều lần giống như ông cụ 80 kia. Cho nên, chúng ta không thể sơ ý loại trừ khả năng hung thủ là bệnh nhân được. Mặc dù bác sĩ có điều kiện gây án lâu dài hơn, nhưng suy luận không thể giới hạn trong suy nghĩ chủ quan được, chúng ta cần tìm chứng cứ xác thực."

Vừa rồi khi nghe từ khóa "gây án lâu dài", mọi người đều vô thức cho rằng khả năng bác sĩ là hung thủ lớn hơn, dù sao bác sĩ cũng ở trong khu nội trú lâu dài, không phải rất tiện gây án sao?

Tuy nhiên, lời của Việt Tinh Văn giúp mọi người nhận ra — Nếu có một bệnh nhân hiểu biết kỹ càng về bệnh tim mạch, lại vào khu nội trú khoa tim mạch nhiều lần, vậy thì hắn cũng có thời gian dư dả, có thể ra tay gϊếŧ người lâu dài!

Xem ra, quả thật có thể thu gọn phạm vi tình nghi.

Trong ba kẻ tình nghi, có thể trực tiếp loại trừ người chỉ nằm viện một hai lần, bệnh nhân nằm viện nhiều lần bỗng trở nên khả nghi hơn cả.

Việt Tinh Văn nói: "Ngày mai mọi người tranh thủ thời gian điều tra, cố gắng tóm được hung thủ trong ba ngày. Sáng mai dậy, lập tức xác nhận xem phòng bên cạnh mình có bệnh nhân nào chết không, sau khi bác sĩ kiểm tra phòng thì họp ở chỗ cũ, chia sẻ manh mối."

Ngay lúc này, tiếng máy móc lạnh lẽo quen thuộc lại vang lên: "Trường thi nửa đêm kết thúc, số sinh viên tử vong: 0; mọi người về phòng bệnh nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai."

Các bạn học tạm biệt nhau.

Sau khi về phòng bệnh, Việt Tinh Văn dỏng tai lên nghe tiếng động ngoài hành lang, cậu muốn biết hung thủ có gây án tiếp hay không, song, một sức mạnh vô hình kỳ lạ kéo cậu vào giấc ngủ, cậu lại thϊếp đi.

Bảy giờ sáng hôm sau tỉnh giấc, Việt Tinh Văn nghiêng đầu hỏi: "Đàn anh, đêm qua anh có nghe thấy gì không?"

Lưu Chiếu Thanh dụi đôi mắt ngái ngủ lim dim, nói: "Về phòng cái là anh ngủ luôn."

Việt Tinh Văn hơi nhíu mày, nhìn trang phục bệnh nhân sạch sẽ trên người mình, nói: "Vết máu dính trên quần áo khi đánh nhau hôm qua đã biến mất rồi, có thể hiểu rằng trường thi ban đêm là một chiều không gian khác, chúng ta cùng bị kéo vào đó, khi ra ngoài sẽ được khôi phục cài đặt gốc. Nhưng vì sao, khi về phòng bệnh em lại không khống chế được cơn buồn ngủ nhỉ?"

Lưu Chiếu Thanh cũng nhận ra điều này, anh ta ngồi dậy nhìn Việt Tinh Văn: "Là hệ thống thư viện buộc chúng ta ngủ à? Hay có người bỏ những thứ như thuốc ngủ vào đồ ăn, thức uống của chúng ta?"

Việt Tinh Văn suy nghĩ cẩn thận: "Hẳn là thuốc ngủ sẽ không cài đặt sẵn giờ ngủ, giờ dậy của chúng ta nhỉ?"

Lần nào cũng ngủ ngay sau khi bài kiểm tra kết thúc, đúng bảy giờ sáng hôm sau thì tỉnh lại, không có thuốc ngủ nào làm được điều này. Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nói: "Hẳn là do thư viện làm, nó không muốn chúng ta thức đêm bắt hung thủ."

Nếu như đến tối các sinh viên không ngủ, ai nấy nấp sau cửa nhìn trộm là có thể thấy luôn hung thủ là ai rồi. Thư viện buộc bọn họ phải ngủ vì muốn bọn họ tìm manh mối, phân tích hung thủ, chứ không phải tận mắt bắt được hắn.

Thông suốt điều này, Việt Tinh Văn xuống giường đánh răng rửa mặt, tiện đà ra ngoài hành lang xem bệnh nhân phòng bên cạnh có xảy ra chuyện không.

Tám rưỡi sáng, bác sĩ bắt đầu kiểm tra phòng. Bác sĩ Tiêu hỏi lại hai người họ về việc phẫu thuật, Việt Tinh Văn khó xử nói: "Bác sĩ, chuyện phẫu thuật để chúng tôi suy nghĩ thêm đã. Người nhà không ở đây, không có ai ký giấy cam kết cho tôi hết." Lưu Chiếu Thanh cũng lấy lý do y hệt: "Cha mẹ tôi đi công tác rồi, tôi phải bàn bạc với họ đã."

Bác sĩ Tiêu nói: "Bàn bạc nhanh lên. Còn trẻ mà động mạch vành đã hẹp nghiêm trọng như thế, phẫu thuật càng sớm càng tốt."

Các bạn học khác nghe tới "phẫu thuật" cũng trắng cả mặt, ai nấy đều tìm lý do để câu giờ.

Bác sĩ kiểm tra phòng xong, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh cùng rời khỏi phòng bệnh. Vừa ra khỏi cửa, họ trông thấy hộ lý đang đẩy một giường bệnh đi qua hành lang, giường bệnh phủ vải trắng, bên dưới hiển nhiên là bệnh nhân vừa mới chết không lâu.

Hai người nhìn nhau, rảo bước tới khu nghỉ ngơi.

Thấy các bạn học đã có mặt đầy đủ, Việt Tinh Văn khẽ hỏi: "Mọi người đã kiểm tra phòng bên cạnh chưa?"

Lưu Tiêu Tiêu gật đầu nói: "Tôi vừa ngủ dậy đã qua xem ngay, giường 6 và giường 14 bên cạnh đều không sao hết."

Trâu Vũ Hàng tiếp lời: "Bệnh nhân 19 phòng kế tui chết rồi, vừa rồi các cậu ra khỏi phòng có thấy hộ lý đẩy giường bệnh nhân ra ngoài phải không? Đắp vải trắng đó, đó là giường 19."

Hôm qua khi suy luận, Việt Tinh Văn đã giới hạn hai phòng bệnh đáng nghi, trong đó đáng ngờ nhất là giường 19, 20, 21, ba người đều làm việc trong ngành liên quan tới y trị. Trong đó, giường 19 là giáo sư đã về hưu của học viện Y.

Việt Tinh Văn chau mày, hỏi tiếp: "Hành lang bên phải thì sao?"

Kha Thiếu Bân nói: "Giường 44 mất rồi." Tần Lộ bổ sung: "Bà cụ giường 36 cạnh phòng tôi cũng qua đời rồi."

Việt Tinh Văn đăm chiêu: "Chết ba người à?"

Xem ra hung thủ đã khiêm tốn hơn rồi, đêm đầu tiên gϊếŧ 5 người, đêm thứ hai chỉ gϊếŧ 3 người.

Có điều, cái chết của bệnh nhân giường 19 khiến Việt Tinh Văn khó hiểu vô cùng. Hôm qua cậu đặt nghi ngờ vào ba bệnh nhân giường 19, 20, 21. Kết quả giường 19 lại chết? Là hung thủ phát điên phát rồ trực tiếp gϊếŧ luôn người nằm giường cạnh mình, hay hung thủ là bác sĩ, chọn người gϊếŧ theo hứng? Hay là... suy luận của cậu có sai sót?

Việt Tinh Văn lấy bản ghi chép mấy hôm nay ra, trầm ngâm nhìn những thông tin trên đó.

Nếu giường 19 đã chết, vậy thì, chỉ còn lại bốn kẻ tình nghi...

A. Giường 22, bệnh nhân xơ vữa động mạch, tên Chu Hành, làm việc liên quan đến dược.

B. Giường 21, bệnh nhân 56 tuổi Hứa Đại Bằng, từng làm trình dược viên.

C. Bác sĩ chủ trị Tiêu Văn, ở khu nội trú khoa tim mạch lâu ngày.

D. Bác sĩ nội trú 30 tuổi Mã Bình, được điều tới bệnh viện này một năm trước, cũng có điều kiện gây án lâu dài.

Cả bốn đáp án này đều do Việt Tinh Văn suy luận ra, có điều... phân tích của cậu có thật sự toàn diện không?

Việt Tinh Văn luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ manh mối nào đó.

Cậu đăm đăm nhìn xuống tài liệu trong tay. Đột nhiên, cậu chợt nghĩ ra một điều — nếu không thể tiếp tục suy luận, vậy thì phải suy ngược từ kết quả đến nguyên nhân, cũng tức là tư duy đảo ngược.

Cậu không tìm thấy động cơ gây án của bốn kẻ tình nghi trong các phương án A, B, C, D; cậu cũng thấy hành vi của hung thủ vô cùng quái dị. Nhưng cậu biết kết quả gây án của hung thủ, trước khi họ tới đây đã có 20 người chết, trong hai hôm nay lại thêm 8 người, cậu có thể bắt tay từ kết quả, tìm kiếm manh mối và chứng cứ, suy ngược ra hung thủ.

Việt Tinh Văn suy nghĩ đâu ra đấy, cậu lập tức đứng dậy nhìn sang Kha Thiếu Bân: "Kha Thiếu, đến phòng của cậu mở laptop ra, gạt hết nghi phạm đi cho tớ, tớ muốn tìm lại hung thủ từ những tư liệu mà chúng ta đang có."

Để tránh việc một đám bệnh nhân tim mạch tụ tập trong phòng bị bác sĩ mắng, Việt Tinh Văn nói với mọi người: "Các cậu về phòng trước, tôi phân tích tài liệu cùng Kha Thiếu, có kết quả sẽ thảo luận với mọi người."

Mọi người về phòng chờ đợi.

Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh cùng đến phòng Kha Thiếu Bân, cậu thuận tay kéo chiếc ghế bên cạnh đến trước giường ngồi xuống, hỏi: "Kha Thiếu, cậu đã copy hết tài liệu trong máy làm việc của bác sĩ rồi đúng không?"

Kha Thiếu Bân gật đầu: "Ừ, copy từ hôm đầu rồi. Cậu muốn tra gì?"

"Kiểm tra các trường hợp tử vong có trong tài liệu, cậu tìm hết những bệnh nhân từng chết trong khu nội trú khoa tim mạch đi."

Kha Thiếu Bân nhanh chóng nhập thông tin vào máy tính, tìm từ khóa.

Không tới mười giây, một hàng dài thông tin về bệnh nhân đã xuất hiện trên màn hình máy tính. Trừ ba người chết sáng hôm nay và năm người mới chết hôm qua, trong một năm gần đây có tất thảy 48 bệnh nhân đã chết trong khu nội trú khoa tim mạch.

Việt Tinh Văn sáp lại nhìn, "Chết vì suy hô hấp, xuất huyết não, mấy cái không liên quan đến tim này thì loại trừ được. Còn lại bao nhiêu?"

Kha Thiếu Bân giới hạn nguyên nhân chết thành nhồi máu cơ tim, nói: "Còn 33 người."

Việt Tinh Văn nói: "Phân tích số liệu nào, cậu chọn những ca bệnh chết tập trung trong vài ngày ra. Những ca cách lâu lâu mới chết một người, có thể loại trừ như sai số ngẫu nhiên."

Phong cách gây án của hung thủ là "đồ sát", hắn sẽ không chỉ gϊếŧ một người trong một lần, những người có thời gian chết cách xa nhau, hẳn là thật sự chết do bệnh tim đột phát, không liên quan đến hung thủ.

Kha Thiếu Bân sắp xếp các ca tử vong theo thứ tự thời gian, loại trừ hết các ca tử vong có thời gian tách biệt xong, cậu nói: "Còn 26 người."

Việt Tinh Văn nói: "Loại trừ hết các bệnh nhân chết vào ban ngày, chỉ giữ lại thời gian rạng sáng." Khu nội trú vào ban ngày đông đúc lộn xộn, hung thủ không thể gây án, nhưng khu nội trú khoa tim mạch cũng có thể có bệnh nhân chết ngoài ý muốn.

Kha Thiếu Bân loại trừ những ca tử vong vào ban ngày và chiều tối, nhặt hết những ca tử vong vào thời gian rạng sáng ra. Cậu nhìn màn hình máy tính, kích động nói: "Còn lại vừa đúng 20 người, khớp với số quái vật trong trường thi nửa đêm hôm qua rồi!"

Lưu Chiếu Thanh nhìn những ca bệnh này, siết chặt nắm tay, "Xem ra 20 người này, là toàn bộ những nạn nhân từng bị hung thủ sát hại lúc trước."

Việt Tinh Văn gật đầu, bình tĩnh nói: "Trong 20 người này, cậu tìm người chết đầu tiên đi."

Kha Thiếu Bân nhanh chóng tìm thấy mục tiêu có thời gian chết sớm nhất: "Là một bệnh nhân nữ 78 tuổi, chết do nhồi máu cơ tim cấp tính, thời gian tử vong là 2 giờ 10 phút rạng sáng ngày 1 tháng 6."

Việt Tinh Văn chỉ vào bệnh án, nói chắc nịch: "Bà cụ này chính là nạn nhân đầu tiên mà hung thủ gϊếŧ hại."

Kha Thiếu Bân và Lưu Chiếu Thanh kích động nhìn Việt Tinh Văn — Cậu phân tích những dữ liệu trong kho tài liệu, dùng phương thức tư duy đảo ngược, tìm ra chính xác nạn nhân đầu tiên mà hung thủ gϊếŧ chết nửa năm trước!

Chỉ khi tìm ra người chết đầu tiên, mới có thể suy luận ngược ra phương thức gây án của hung thủ dựa trên tâm lý học.

Việt Tinh Văn nói: "Suy luận hôm qua của tớ có sai sót. Bởi vì hôm qua không phải lần đầu tiên hung thủ gây án, hắn hiểu rõ tình trạng trong khu nội trú khoa tim mạch như lòng bàn tay, không cần phải gϊếŧ gần trước gϊếŧ xa sau."

Việt Tinh Văn dừng lại một lát, nói tiếp: "Nạn nhân đầu tiên chết vào ngày 1 tháng 6, tìm kiếm tất cả bệnh nhân nhập viện trong thời gian đó cùng các bác sĩ trực ban, sau đó đối chiếu với bác sĩ và bệnh nhân nội trú trong khoa tim mạch hai hôm nay."

Nếu hung thủ gây án lâu dài, vậy thì phải đối chiếu những người có mặt tại hiện trường vụ án đầu tiên, cùng với những người có mặt trong khu nội trú khoa tim mạch khi vụ án lần này xảy ra — Cả hai vụ án đều có mặt, đó là kẻ khả nghi nhất.

Kha Thiếu Bân bắt đầu cấp tốc kiểm tra.

Nạn nhân đầu tiên chết vào 6 tháng trước, hôm đó có tổng cộng 40 bệnh nhân đang nhập viện, bác sĩ trực ban trùng hợp cũng là Tiêu Văn, Mã Bình; mà trong 40 người đó, có hai bệnh nhân trùng hợp cũng nội trú trong khoa tim mạch hai hôm nay.

Một người là Chu Viễn Bá, hiện ở trong phòng VIP-1. Người còn lại là Hứa Đại Bằng, hiện đang nằm giường bệnh số 20, là một trong những kẻ tình nghi mà Việt Tinh Văn đã giới hạn hôm qua, hơn nữa công việc của gã còn liên quan tới y dược.

Việt Tinh Văn nói: "Đối chiếu số giường của người chết đầu tiên cùng khoảng cách từ đó tới hai nghi phạm."

Kha Thiếu Bân tìm ra số giường của họ khi nhập viện nửa năm trước, sau đó ngạc nhiên nói: "Bà cụ bị hại 6 tháng trước nằm giường số 10, còn hai kẻ tình nghi, khi đó Hứa Đại Bằng nằm giường 40, còn Chu Viễn Bá... nằm giường 11 ngay cạnh nạn nhân!"

— Đây mới đúng là nguyên tắc gần kề.

Hôm qua, thật ra phân tích suy luận của Việt Tinh Văn không sai, chỉ là cậu hiểu lầm về thời gian gây án lần đầu của hung thủ, nghi phạm mà cậu suy ra dựa trên nền tảng hung thủ "gây án lần đầu". Nhưng trên thực tế, hôm qua không phải lần đầu hung thủ gây án.

Lần đầu gây án thật sự của hung thủ là vào nửa năm trước. Hắn đã gϊếŧ bệnh nhân ngay giường bên cạnh.

Câu hỏi phụ này, không phải chỉ có bốn lựa chọn A, B, C, D.

"Lựa chọn E" mà cậu để lọt mất, chính là bệnh nhân bí ẩn hiện ở phòng VIP-1, có lẽ đó mới là đáp án chính xác!