Quan Hệ Bất Chính

Chương 42: Do dự

Cô không bận tâm đến câu hỏi, chăm chăm nhìn vào vết sưng trên trán của Lý Nhất. Cô nhỏ giọng trả lời:

- Vết thương này là tôi làm mà.

Lý Nhất trong lòng có chút buồn, hỏi:

- Vậy nếu vết thương này không phải chị làm thì chị có quan tâm tôi như bây giờ không??

Mọi động tác của cô ngừng lại. Đây là câu hỏi gì đây?? Phải trả lời như thế nào??

Lý Nhất nhìn từng hành động, từng ánh mắt cậu đã quá hiểu câu trả lời. Cậu đưa tay vuốt gò má cô, cười khổ nói:

- Cảm ơn vì chị đã do dự.

Dứt lời, cậu đứng dậy, vác áo khoác trên vai rồi đi thẳng vào lớp. Còn cô, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng đó mà lòng không sao thoải mái. Giá như cậu chưa từng thích tôi thì bây giờ tôi với cậu sẽ là bạn bè tốt đúng không??

Trên sân trường bắt đầu ồn ào, cô đứng dậy từ từ đi vào lớp. Cả buổi học hôm đó, Lý Nhất không hề làm gì quá đáng, dáng vẻ vẫn như cũ, học hành nghiêm túc. Nhờ vậy mà không khí trong lớp đột nhiên trong lành hẳn.

Ra đến cổng, cô vươn người thả lỏng một chút rồi mới bắt đầu đi bộ về. Ánh nắng của gió chiều xuyên qua từng kẽ lá, những chiếc lá đầu mùa dần rụng đi. Quang cảnh hôm nay thật đủ làm con người ta xao xuyến. Đi đến ngã tư thì có một chiếc siêu xe màu đen đỗ ngay trước mặt cô. Nhìn cũng biết đó là xe của anh. Chiếc cửa kính xe dần kéo xuống, giọng nói vọng ra:

- Mau lên xe.

Cô chưa định hình được chuyện gì liền bị anh kéo lên xe. Anh bắt đầu di chuyển vô lăng, nhấn ga chạy thật nhanh. Cô nhìn tốc độ mà phát hoảng, trợn tròn mắt nhìn anh:

- Ma đuổi anh hay sao mà anh chạy nhanh vậy chứ??

Càng nói anh càng chạy nhanh hơn. Bây giờ trong đầu cô lại nghĩ bây giờ có công an thì còng anh ta luôn đi. À quên mất, Vũ gia còn có quan hệ với bộ chính trị và quân sự kia mà...

Chưa đầy 2 phút, anh đưa cô đến trung tâm thương mại Vũ Thị. Lúc trước có vài lần đi qua nhưng thật sự chả dám vào, trung tâm này là trung tâm bậc nhất thành phố và tất nhiên nó không dành cho những hạng thường dân như cô. Anh nắm tay cô đi đến nhanh một tiệm quần áo. Vừa vào, anh liền đẩy cô vào bên trong, ra lệnh cho nhân viên:

- Dự tiệc.

Chỉ với hai từ, các nhân viên liền hiểu ý tìm bộ váy bậc nhất của tiệm. Cô nhìn bộ váy đến lóa cả mắt, là một chiếc váy xòe, được đính kèm vài hạt kim cương vô cùng sắc sảo, đường may hài hòa, tinh tế. Cô đã thấy chiếc váy này vài lần trên truyền hình, thật sự lúc đó cô cũng muốn mặc thử....

Nhân viên cầm chiếc váy cẩn thận treo trong phòng thay đồ và ra hiệu cho cô vào. Cô cầm chiếc váy và bắt đầu thay. Tưởng mọi chuyện sẽ ổn nhưng đến lúc kéo khóa thì nó mắc kẹt.  Cô bị một phen hú hồn. Làm thế nào đây?? Cô dạo này cũng quên mất bản thân đã ăn quá nhiều, cô thở dài và bắt đầu tìm sự trợ giúp. Cô thò đầu ra khỏi phòng nhưng nhìn đi nhìn lại thì mấy cô nhân viên đâu mất rồi?? Cũng vừa lúc đó, anh đi ngang qua phòng thay đồ. Thấy cô bối rối liền biết cô gặp phải chuyện gì không khỏi cười mỉm...

-------------------------//-----------------------

Muội sẽ cố gắng hoàn thành trong tối nay để tặng mọi người vào ngày mai nha 💕💕