Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Chương 52: Anh Hôn Cô 3

Dưới ánh sao đêm trong trẻo, hai người nắm tay nhau đi được một lúc, Lâm Doanh Doanh nghe thấy tiếng nước chảy, ánh sáng của sao trời chiếu sáng rực rỡ khung cảnh phía trước. Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ở đây có một con sông.”

Hoắc Thanh Sơn: “Dưới sông có cá.”

Vì con sông ở phía tây của thôn nên người trong thôn quen gọi nó là Tây Hà. Vào những năm năm mươi, trong khu dẫn công nhân đến đào kênh, nối liền từ hai con sông lớn ở bản địa. Vừa có thể điều hòa lưu lượng nước của mùa lũ định kỳ vừa có thể tích trữ nước cho mùa khô hạn, có tác dụng rất lớn đối với việc tưới tiêu của đồng ruộng. Cũng chính vào năm 58 khi đang nổ đá để sửa con kênh này, cha anh vì cứu người mà hi sinh.

Anh có tình cảm rất lớn với con sông này nhưng chưa hề nói với bất kỳ ai. Mỗi khi tâm trạng phiền muộn hoặc có khó khăn gì không thể quyết định chắc chắn, anh sẽ đến đây trò chuyện với cha.

Nước sông ào ào chảy xiết, dường như đang đáp lại những suy nghĩ của anh, luôn có thể giúp anh có được kết luận.

Anh sắp cưới cô nên muốn đến nói cho cha biết, để cho cha gặp con dâu.

Hoắc Thanh Sơn biết em trai cùng vài người khác đặt vài cái sọt bắt cá ở đây, chặn đường ra của cá, nếu may mắn thì sẽ có thu hoạch lớn mang về.

Hoắc Thanh Sơn đưa Lâm Doanh Doanh đến vị trí an toàn, lại tìm một chút cỏ khô, cắt một vài cành cây khô về nhóm lửa.

“Anh đi lấy cá, em ở đây đừng chạy lung tung, ban đêm nguy hiểm.” Anh nhìn Lâm Doanh Doanh chằm chằm, chờ cô đáp lại.

Lâm Doanh Doanh rất muốn đi cùng, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh bèn gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Được, em đợi anh.”

Hoắc Thanh Sơn nhìn lại lần nữa, xác định cô sẽ ngoan ngoãn xong mới cầm liềm cắt lúa quay người rời đi. Không bao lâu sau liền trở lại, ống quần được xắn lên, một tay cầm liềm và áo khoác ngắn, một tay cầm một xâu cá còn đang quẫy đuôi sải bước đi đến.

“A, thực sự có cá.” Lâm Doanh Doanh hô lên.

Hoắc Thanh Sơn dạy cô nhóm lửa lên thật to rồi dựng một cành cây làm giá đỡ bảo cô trông đống lửa, còn mình thì đi xử lý cá. Một lúc sau, anh quay lại, xiên cá lên rồi bắt đầu nướng trên đống lửa, còn lấy một bọc giấy ra, bên trong có một ít muối hạt thô.

Lâm Doanh Doanh nhìn anh kinh ngạc: “Anh mang theo?”

Hoắc Thanh Sơn: “Mấy đứa nhỏ giấu ở chỗ nào đó.”

Lâm Doanh Doanh vui vẻ cười: “Vậy thì chắc chắn là rất ngon.”

Không lâu sau cá đã nướng đến chảy mỡ xì xèo, mùi thơm cũng dần lan ra khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Lâm Doanh Doanh thật sự rất đói, cô ôm bụng rồi bắt đầu kêu muốn ăn. Cô không chịu được đói, chỉ cần vừa cảm thấy đói thì không bao lâu sau sẽ đói đến đòi mạng, nhất định phải nhanh chóng ăn thứ gì đó mới được.

Hoắc Thanh Sơn gỡ một con cá xuống, đặt lên trên một chiếc lá đã được rửa sạch rồi tách thịt với xương ra, đưa cho cô ăn.

Cá nướng có vỏ ngoài khô vàng thậm chí còn hơi đen, bên trong lại là thịt cá màu trắng, hương thơm lan tỏa trong miệng.

Lâm Doanh Doanh vừa ăn hai mắt vừa lóe sáng: “Ngon quá!” Cô chỉ vào một con cá khác: “Anh cũng ăn đi.”

Hoắc Thanh Sơn tiếp tục tách cá giúp cô, đem thịt cá cho cô ăn, còn mình thì trực tiếp ăn những da cá bị nướng xém, ngay cả xương cá cũng nhét vào miệng rồi nhai nuốt xuống bụng, cho dù bị đâm cũng không nhổ ra.

Lâm Doanh Doanh: “Oa!”

Hoắc Thanh Sơn thản nhiên đáp: “Lúc thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài, gặp phải tình huống đặc biệt không thể nhóm lửa, thịt tươi cũng phải ăn.”

Lâm Doanh Doanh không ăn nữa, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xót xa, cô xích lại gần Hoắc Thanh Sơn hơn một chút: “Rất vất vả đúng không?”

Hoắc Thanh Sơn nhìn cô: “Vẫn ổn. Vất vả, nhưng khen thưởng đạt được cũng nhiều.”

Lâm Doanh Doanh mềm giọng hỏi: “Em có thể dựa vào anh được không?”

Hoắc Thanh Sơn nhìn cô thật sâu, hạ thấp bả vai xuống.

Lâm Doanh Doanh kéo lấy cánh tay của anh, dựa đầu lên trên vai anh: “Anh Thanh Sơn, lúc này em cảm nhận được sự vui vẻ và yên bình mà trước nay chưa từng có.”

Cô nhắm mắt lại, trong lòng cảm nhận sự tĩnh lặng này, thật sự giống như mình chưa từng bị bệnh.

Âm thanh của cô khiến lỗ tai anh tê dại, cơ thể cũng mềm đi theo. Hoắc Thanh Sơn chầm chậm lên tiếng: “Nông thôn rất khổ.”

Lâm Doanh Doanh: “Vì anh, em không sợ.”

Hoắc Thanh Sơn không trả lời.

Lâm Doanh Doanh không thấy anh đáp lại, bất mãn nghiêng đầu thổi hơi về phía anh: “Này, anh không cảm động sao?”

Cơ thể Hoắc Thanh Sơn căng cứng, anh không dám nhúc nhích, sợ mình sẽ nhịn không được.

Bím tóc của cô được tháo ra, từng sợi tóc mềm mại tung bay theo gió thổi, một mùi hương dịu nhẹ đưa vào mũi anh.

Trên người cô có một mùi hương rất dễ chịu, trong ánh mắt của cô tràn ngập ánh sao. Anh cảm giác mình có chút mất khống chế, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cầm ấm nước lên uống.

Lâm Doanh Doanh kéo lấy cánh tay của anh, giọng nói mềm mại: “Em cũng muốn uống.”

Trong đầu Hoắc Thanh Sơn như có sợi dây đang run lên, tất cả sự kiềm chế đều bị giọng nói nũng nịu của cô đánh bại, anh nghiêng đầu hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô.