Edit: Teade
Beta: Hạ Y
____________
Những người ở cánh đông đang uống trà và trò chuyện, nhóm người Yến Lâu nhân cơ hội này lẳng lặng đến gần. Chẳng biết có phải do cửa sổ bị một lớp bụi dày phủ lên hay không, nhìn khá bẩn thỉu và mờ đυ.c khiến Yến Lâu không thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Kill–3 giơ kiếm chọc một cái lỗ trên cửa sổ, có thể trông thấy cảnh tượng mờ mờ trong căn phòng u ám qua khe hở, như có vô số bóng người đang ở bên trong.
Có thứ gì đó vừa lướt qua cửa sổ, nhưng người giấy trong phòng không nhúc nhích mà, thế thì cái gì vừa lay động? Bóng à?
Yến Lâu im lặng một lát, rồi chợt hiểu ra, có thứ gì đó đang áp sát cửa sổ nhìn trộm bọn họ bên ngoài.
Bên phía phòng cánh đông có tiếng động, Yến Lâu lập tức kéo Nicholas trốn đi, Kill–3 và Kill–9 cũng nhanh nhẹn giấu mình.
Cậu và Nicholas ngồi xổm dưới tán cây tươi tốt, nhưng chỗ đặt chân giữa chạc cây không lớn, hai người dán sát vào nhau. Vì chiều cao đáng thương của Yến Lâu và dáng người cao lớn của Nicholas, cả người cậu bị Nicholas ôm vào trong ngực, nhưng Yến Lâu không có ý đồ gì với búp bê nên cậu không phát hiện ra có gì bất thường.
Cậu tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm người chạy đến từ phòng cánh đông, bắt đầu so sánh nhận biết bọn họ nhờ giọng nói mà Kill–3 và Kill–9 kể lại.
Nicholas hơi cúi người, giơ tay lên cản nhánh cây rũ xuống thay cậu, lẳng lặng nhìn chiếc cằm tái nhợt và bờ môi nhạt màu đang mím chặt của cậu bằng đôi mắt thủy tinh được chế tạo tỉ mỉ.
Năm người chạy đến trước đều mặc đồ đạo sĩ, búi tóc, ăn mặc theo phong cách đạo sĩ tiêu chuẩn. Người đàn ông trung niên chạy ở cuối hơi đẫy đà, chạy là thở hổn hển, hẳn đó chính là ông Bạch mãi không ra mặt.
Đạo sĩ cao gầy cầm kiếm gỗ đào mở cửa phòng nhỏ ra, làm lộ đội quân người giấy đứng chỉnh tề. Sau khi ông ta quan sát khắp nơi, quay đầu lại hỏi: “Không có ai cả! Cậu Diệu, không phải cậu nói có người vào đây à?”
Một người đàn ông trẻ tuổi đi vào từ phía sau ông ta, anh ta nhìn khắp mọi ngóc ngách trong phòng nhỏ bằng đôi mắt xảo quyệt của mình, một lát sau, anh ta nói: “Có lẽ là bọn họ nghe được tiếng động nên đã chạy mất.”
Ông Bạch vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ: “May là tôi ở cùng với các đạo trưởng, đúng là ở đâu cũng có nguy hiểm, ngay cả sân sau mà người ta còn vào được, đám người ở kia vô dụng hết rồi!”
Nói đến câu sau, ông ta hơi giận, gần như là không nhịn được phải giải quyết mấy người, nhưng cuối cùng ông ta lại sợ hơn, không dám rời khỏi những cọng rơm cứu mạng, ai biết bỗng nhiên quỷ hồn của bà già kia có tìm đến ông ta hay không?
“Được rồi, sợ bóng sợ gió một hồi, sau này tỉnh táo chút là được.” Đạo sĩ thờ ơ nói.
Đạo sĩ họ Diêu chắp tay về phía người đó, lộ ra tay trái thiếu ngón út như thể đã bị người ta chém đứt tận gốc.
“Anh cả dạy chí phải, sau này em đây sẽ tỉnh táo.”
Đám người đi rồi, Yến Lâu nhảy xuống khỏi cây, nheo mắt nhìn bóng lưng đám người kia.
Tên họ Diêu này…
Yến Lâu nói: “Vừa rồi mọi người có thấy rõ người giấy trong phòng không?”
Kill-3 gật đầu: “Bốn mươi chín tướng sĩ.”
Bốn mươi chín người giấy được chế tạo thành tướng sĩ, đồng loạt mặc áo giáp giấy, cầm binh khí giấy. Rõ ràng chúng nó là quân đoàn người giấy được người ta cố ý chế tạo, không chỉ được huấn luyện tốt mà còn có tính cảnh giác rất cao, khó đối phó hơn người giấy bình thường.
Nicholas phân tích: “Hình như chúng nó và đám người giấy ở cửa hàng đồ mã không phải cùng một bọn, chẳng lẽ hai đám chúng nó đánh nhau?”
Yến Lâu ngẫm nghĩ, cậu cảm thấy cũng rất có khả năng.
Nhưng như vậy vẫn có vấn đề, bộ phận chính của phó bản “Đồ mã” là cửa hàng đồ mã Thành Nam, hẳn là boss trung tâm phải ở bên kia chứ. Nhưng theo những gì bọn họ thấy, chẳng những số lượng người giấy ở cửa hàng đồ mã ít mà sức mạnh cũng chúng nó cũng không bằng những tướng sĩ người giấy ở đây, còn không thấy bóng dáng boss đâu. Sức mạnh hai bên không cân bằng, rõ ràng không phù hợp với thực tế nên chắc chắn còn có những người giấy ẩn nấp ở cửa hàng đồ mã Thành Nam.
“Có lẽ chúng ta phải chờ đến tối mới biết được.” Yến Lâu nhíu mày nói.
Trong sổ ghi chép có ghi lại, ban đêm thường xảy ra nhiều chuyện lạ, gần như người giấy cũng chỉ đánh gϊếŧ lúc ban đêm, có lẽ đợi đến tối thì chúng nó sẽ chui ra khỏi ổ. Theo mạch truyện, hẳn là đêm nay chúng nó sẽ đến cửa hàng đồ mã Lưu Thị, gây sự với nhà của sư phụ Lưu.
Sư phụ Lưu còn đang làm người giấy cho nhà họ Bạch, đồ vàng mã trong lễ tang của người bình thường luôn mua hàng có sẵn, nhưng nhà họ Bạch lại muốn làm cái mới, hơn nữa mấy ngày nay còn không bình yên, khiến ông ta chưa làm xong người giấy. Mặc dù sư phụ Lưu cảm thấy kỳ lạ với yêu cầu của nhà họ Bạch, nhưng người ta là khách, bỏ tiền ra thì có quyền quyết định.
Kill–3 và Kill–9 nhảy vào sân sau nhà sư phụ Lưu. Yến Lâu đi đến quầy bán mì ở hướng chếch đối diện: “Ông chủ, cho tôi hai bát mì thịt bò, lấy bát lớn nhé.”
“Được được, mời cậu chờ chút, sẽ xong ngay thôi!” Ông chủ trả lời rồi cầm theo văt mì ném vào nước lèo.
Hai người ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ cũ kĩ, Nicholas tò mò sờ chiếc bàn cổ rồi nhìn nồi mì to đùng: “Món này ngon không?”
Yến Lâu liếc y, lạnh lùng nói: “Anh không thể ăn.”
Nicholas: ???
A, suýt thì quên mất, bây giờ y là một con búp bê không có cả tên.
Nghĩ đến việc Yến Lâu lấy tên là cho mèo đặt cho hổ, Nicholas không nhịn được hơi tò mò, bèn chủ động nói: “Hình như em còn chưa đặt tên cho ta.”
Yến Lâu im lặng một lát, liếc qua bảng hiệu của các cửa hàng xung quanh, một lát sau cậu mới nói: “Vậy anh tên là… Vân Cẩm nhé.”
Nicholas nhìn sang cửa hàng tơ lụa nằm đối diện, y cười: “Được.”
Hai bát mì thịt bò vừa thơm vừa hấp dẫn, nhưng không có phần của Nicholas, Yến Lâu đẩy một bát ra trước mặt y, cậu nói: “Nhìn rồi ngửi là được, anh đừng có ăn thật nhé!”
Nicholas: “…”
Không nói thì thôi, giờ y ngửi lại thấy hơi đói… Nhưng mà chênh lệch đãi ngộ giữa hai bên lớn quá vậy!
Yến Lâu ăn xong bát mì kia, đổi vị trí hai bát với nhau, vì vậy bát trước mặt Nicholas là bát rỗng, giờ ngay cả nhìn cũng chẳng được luôn.
Y không giận, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Nicholas không được nhìn mì, bèn nghiêng đầu nhìn Yến Lâu ăn, Yến Lâu ăn uống rất từ tốn, nhưng lượng thức ăn thì không từ tốn, may là thân thể này đã được cải tạo lại rồi, nếu không thì cả nồi mì của chủ quán cũng chẳng đủ cho cậu ăn.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Yến Lâu ngẩng đầu lên trong lúc bận rộn: “Anh có nhìn tôi cũng không cho anh ăn đâu, thanh lọc búp bê hình người mệt lắm.”
“Được.” Nicholas gật đầu bất đắc dĩ: “Tôi không ăn.”
Ăn mì thịt bò xong, Yến Lâu đang cân nhắc có nên đến quán cơm ăn thêm chút gì nữa không, chợt Nicholas chỉ vào bên đường, y nói: “Đó có phải là kẹo hồ lô hay không?”
Yến Lâu nhìn qua đó, người bán hàng rong đang vác thứ đồ đỏ au, đúng là kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt ngon miệng.
Lúc trước ở lễ hội hóa trang, Nicholas còn tiếc nuối vì bỏ lỡ kẹo hồ lô, bây giờ lại gặp ở đây, mặc dù lấy đồ ra khỏi phó bản nửa huyền ảo có hơi phiền nhưng không phải chuyện to tát gì với Yến Lâu.
Cậu tìm đến chỗ người bán hàng rong, mua hết tất cả số kẹo hồ lô.
Đối phương chần chừ một lúc, anh ta hỏi: “Cậu gì đó ơi, không phải là không thể mua hết được, nhưng vừa rồi có một đứa bé nói muốn ăn kẹo hồ lô, bảo tôi chờ nó, nó chạy nhanh về tìm mẹ, cái này…”
Yến Lâu hiểu được, cậu vui vẻ nói: “Để lại cho nó hai que, còn lại tôi lấy hết.”
“Được, cảm ơn cậu!” Người bán hàng rong sung sướиɠ nhận tiền, giơ cây gậy chỉ còn hai que kẹo hồ lô chờ đứa bé kia đến.
Yến Lâu cắn “rắc” một viên kẹo quả sơn tra, vụn đường đỏ dính bên mép cậu, khiến màu da của cậu càng trắng hơn.
Yến Lâu ăn một lát, cảm nhận được ánh mắt của búp bê bên cạnh, Yến Lâu lấy một que kẹo hồ lô đưa cho y rồi dặn: “Anh không được ăn nhé… Cùng lắm thì liếʍ thôi.”
Nicholas buồn cười, cầm lấy que kẹo: “Ta biết rồi.”
Vì đơn đặt hàng của nhà họ Bạch nên trong hai ngày này, cửa hàng nhà sư phụ Lưu không mở cửa, giờ chợt có hai người nghênh ngang đi vào cửa hàng, sư phụ Lưu bỏ dụng cụ trên tay xuống, bước lên chào đón.
Hình như hai người đến đây là người nhà họ Bạch, có lẽ người đi đầu là người quản lý công việc trong nhà họ Bạch, người đi phía sau mặc đồ đầy tớ, mặt mày của anh ta thuộc kiểu phổ thông, ném vào đám đông là không tìm được.
“Hơi thú vị rồi đấy.” Yến Lâu mỉm cười cắn quả sơn tra bọc đường tiếp theo, vị chua và vị ngọt tràn ra khắp đầu lưỡi, khiến nước bọt ứa ra trong nháy mắt.
Không bao lâu sau, cậu ném que gỗ xâu kẹo đã được ăn sạch đi, Nicholas đan tay bấm quyết tàng hình, thuật pháp đơn giản của thế giới Tu Tiên này cũng khá là phổ biến ở thế giới Hắc Ám, Yến Lâu quay đầu liếc y, ép giọng thấp xuống, cậu hỏi: “Cái này cũng là trời sinh biết rõ hả?”
Nicholas: “…Ừ.”
Yến Lâu gật đầu hài lòng, nếu con búp bê nào cũng toàn năng như vậy thì tốt rồi, ước mơ thăng chức tăng lương của cậu sắp thành hiện thực.
Nói đến đây, cậu tự tay chế tạo ra búp bê hình người này, hẳn là độ trung thành ổn định, còn có bản lĩnh, có lẽ cậu có thể bồi dưỡng búp bê thành người tuần tra.
Nicholas không biết suy nghĩ của cậu, y thở phào nhẹ nhõm, nghĩ là mình đã lừa gạt qua cửa thành công rồi, không ngờ lại càng khiến rắc rối lớn hơn.
“Ôi chao, quản gia Bạch, tôi không kịp tiếp đón từ xa, không kịp tiến đón từ xa!” Sư phụ Lưu cười lấy lòng, xin lỗi quản gia.
“Sư phụ Lưu nói vậy thì khách sáo quá.” Quản gia Bạch trò chuyện với ông ta mấy câu, mới hỏi: “Những thứ ông chủ nhà tôi muốn, ông đã làm đến đâu rồi?”
Sư phụ Lưu nói: “Tôi làm được hơn một nửa rồi, chỉ còn bé trai bé gái và cây tiền, trễ nhất là trưa mai tôi có thể đưa đến cho ông Bạch.”
Quản gia Bạch trợn mắt tức giận, liếc nhìn ông ta, trách mắng: “Sư phụ Lưu, ông bận quá nên mê sảng rồi à? Sao lại là đưa cho ông chủ nhà tôi? Đưa cho bà cụ mới đúng!”
“A… Vâng vâng vâng!” Sư phụ Lưu vội vỗ vào miệng mình: “Ôi cái miệng tôi ăn nói vụng về quá, tôi nói bậy rồi, ngày mai tôi sẽ đưa đồ cho bà cụ nhé.”
Bấy giờ quản gia Bạch mới thôi giận dữ, mỉm cười ha ha, ông ta nói: “Ông phải làm nhanh chút nhé, ông chủ đang giục đấy. Nếu ông làm trễ hơn nhà người ta nhiều quá, ông chủ nhà tôi không vui, có khi ông ấy không muốn lấy đồ nhà ông đấy!’
Sư phụ Lưu lập tức hứa hẹn với ông ta: “Ngài cứ yên tâm, không muộn đâu, tôi biết rõ tay nghề của mấy nhà kia ra sao, bảo đảm là không muộn nhé!”
Khi hai người nói chuyện, tên mặc đồ đầy tớ đi lòng vòng trong cửa hàng đồ mã của sư phụ Lưu một lát, thỉnh thoảng lật xem vài thứ, như thể đang kiểm tra coi đồ mã có bị hỏng hóc gì không.
Yến Lâu bay trên đầu tên này, cậu thấy rất rõ ràng, anh ta nhét một mảnh giấy nhỏ làm bằng giấy vàng dưới quầy, trên mảnh giấy đó có viết ngày sinh tháng đẻ của một người nào đó, còn có mùi máu tươi thoang thoảng bay ra.
Có lẽ đây chính là cách đổi mạng như lời Bạch Đoan nói, ắt hẳn ngày sinh tháng đẻ đó là của ông cụ Bạch, bà cụ Bạch thì đi báo thù ban đêm nhờ vào mảnh giấy này.
Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là tên đầy tớ vô ý để lộ tay trái, rõ là thiếu một ngón út.
Tên đầy tớ dán giấy là tên đạo sĩ họ Diêu kia?
Yến Lâu không nén nổi kinh ngạc, vì trông hai người này không hề có chỗ nào giống nhau, chỉ là đầu năm nay những người tài giỏi kỳ lạ trên giang hồ đều có vài bản lĩnh, có lẽ kỹ thuật thay đổi diện mạo thay hình đổi dạng không phải là tin vịt.
Nhưng tại sao tên đạo sĩ họ Diêu này phải thay đổi diện mạo ra đường? Anh ta sợ bị ai nhận ra à?
Hai người đi theo sau lưng quản gia Bạch và đạo sĩ Diêu, trông thấy bọn họ ghé qua tất cả những cửa hàng đồ mã. Trực giác của đạo sĩ Diêu nhạy bén hơn người bình thường, đã mấy lần nghi ngờ giữa đường đi nhưng từ đầu đến cuối không hề tìm được dấu vết gì của hai người.
Thấy trời sắp tối rồi, bọn họ vẫn nên đến nhà sư phụ Lưu ngăn cản người giấy ra tay thì quan trọng hơn, Yến Lâu thôi không truy đuổi tiếp nữa.
Sư phụ Lưu là một người sợ chết, có vết xe đổ chết thảm thiết của sư phụ Lương và con trai nhà sư phụ Dương, trời vừa tối là ông ta lập tức dặn người nhà đi ngủ sớm chút, đến đêm thì đừng đi lung tung ra ngoài.
Khi sắp đến canh hai, cả nhà sư phụ Lưu ngủ cả rồi, trong nhà rất im lặng.
Tiếng động loạt soạt bên ngoài khiến sư phụ Lưu tỉnh lại, ông ta dặn vợ mình ở lại phòng, đừng ra ngoài, ông ta cầm đèn l*иg đi ra cửa xem chuyện gì xảy ra.
Bốn bóng đen trên mái hiên, đồng loạt ngồi xổm thành một hàng, nhìn xuống bên dưới với vẻ mặt bình tĩnh. Yến Lâu hơi buồn ngủ, giơ tay che miệng ngáp, nếu không phải vì cậu muốn bắt được tất cả người giấy một cách nhanh chóng, cậu đã không thức khuya ngồi xổm trên nóc nhà người ta rồi!
Cậu nhớ mình đã từng xem trong sách của thế giới Tu Tiên có thuật thủy kính, không khác gì camera, có thể kiểm tra vị trí của các điểm được phân bố bằng mặt nước, còn có thể sử dụng sinh vật sống hoặc búp bê để di chuyển theo dõi. Thế giới Ma Thuật cũng có ma pháp như vậy, sau khi về cậu phải xem kỹ lại, nếu không thì lần nào cũng phải chạy theo NPC, quá là mất công.
Nhưng mà, nói đến đây…
Cậu quay đầu nhìn Nicholas ngồi cạnh, thì thầm hỏi: “Vân Cẩm, anh biết dùng thuật thủy kính không?”
Nicholas mất một lúc lâu mới hiểu ra, Vân Cẩm là gọi mình: “Ta biết, sao vậy? Em muốn học à?”
Vốn là Yến Lâu định bảo Nicholas sử dụng: “…Vậy rảnh thì tôi học.”
Sư phụ Lưu giơ đèn l*иg chiếu quanh một vòng sân, hình như không có gì cả, vậy tiếng động lúc nãy ở đâu ra? Chẳng lẽ là gió thổi lá cây xào xạc?
Ông ta hoang mang một lúc, đang định cầm đèn đi về thì bỗng phát hiện trong bóng mờ do ánh trăng chiếu vào, thế mà ông ta có hai cái đầu!
Sư phụ Lưu sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, ông ta ném đèn l*иg ra sau lưng.
Người giấy sợ nước sợ lửa, ánh lửa trong đèn dọa người giấy dán vào lưng ông ta bỏ chạy, nhưng nó không đi mà vội vàng lao đến cản đường ông ta.
Yến Lâu thấy rõ mấy con người giấy này chính là thứ mà bọn họ nhìn thấy ở cửa hàng đồ mã Thành Nam, có người giúp chúng nó trốn ra.
Cậu cụp mắt suy nghĩ một lát, nói với Kill–3: “Bây giờ mi đến cửa hàng đồ mã Thành Nam kia xem sao… Vân Cẩm, đặt thuật thủy kính vào nó.”
“Được.” Nicholas đặt thuật thủy kính lên người Kill–3, đồng nghĩa với việc gắn một chiếc camera lên người nó, bọn họ có thể quan sát tình hình qua Kill–3.
Hai người giấy bé trai bé gái ăn ý cản đường sư phụ Lưu, ông ta vội vã nhặt đèn l*иg rơi dưới đất lên, may mà nến bên trong không tắt. Ông ta cầm đèn l*иg hù dọa người giấy, định đuổi chúng nó đi, nhưng hai đứa bé lại gầm gừ hung dữ với ông ta, há mồm đầy răng nanh chi chít, nếu bị nó cắn trúng, chắc chắn phải mất một miếng thịt.
Ông ta đang giằng co với hai đứa bé, không ngờ rằng mình bị một con ngựa giấy đạp vào sau lưng, sư phụ Lưu lập tức ngã vật xuống đất, ông ta cảm thấy xương sống gãy đến nơi rồi.
Nghe tiếng kêu la thảm thiết của ông ta, người con ở phòng bên cạnh bừng tỉnh, liên tục hỏi ông ta làm sao thế. Sư phụ Lưu nhịn đau đứng dậy, hét to: “Ba không sao, con với mẹ cứ ở trong phòng đi, đừng đi ra ngoài!”
Thật ra không phải không sao, cú ngã vừa rồi không chỉ khiến ông ta bị thương mà còn dập tắt ánh nến, không có ánh lửa uy hϊếp, hai đứa bé người giấy lập tức lao đến gần.
Sư phụ Lưu sợ hãi lùi về sau, run rẩy nói: “Ông Lương à, chúng ta cũng đã quen biết lâu năm như thế rồi, hẳn là ông phải hiểu tôi. Mặc dù lòng dạ tôi nông cạn, thường hay nói xấu người ta mấy câu, nhưng cho tôi mượn mười lá gan, tôi cũng không dám làm chuyện gϊếŧ người đâu…”
Một cánh tay của bé trai biến thành dao giấy, chém vỡ chậu hoa trong sân, mặt cắt trơn nhẵn như gương.
“Tôi nói thật mà!” Sư phụ Lưu căng thẳng đến mức hai tay run lên: “Tôi không hề hại ông, cũng không hại con của bà Dương, tôi không lừa ông đâu… Nếu nói đến độc ác tàn nhẫn thì tôi còn thua tên họ Hà kia nhiều lắm. Cô bé tháo vát lúc trước bị ông ta hại chết đấy, nếu không thì tại sao cửa hàng đồ mã Trương Ký lại đổi tên?”
Hai đứa bé người giấy dừng lại, nhìn ông ta bằng ánh mắt trống rỗng được tô bằng máu.
Sư phụ Lưu tưởng những gì mình nói có tác dụng, ông ta nghĩ lại, thấy mình nói cũng có lý, sư phụ Hà của cửa hàng đồ mã Bình An mới là tên hèn hạ thật sự. Hai người cùng giở mánh sau lưng, nhưng tên họ Hà nham hiểm kia lại không để lộ dấu vết gì, còn ông ta lại mang tiếng, chẳng phải chứng minh thủ đoạn của tên họ Hà cao thâm à?
Có khi ông ta là người làm chuyện này, cố ý vu oan cho mình để mình gánh nồi!
Sư phụ Lưu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, bèn mạnh dạn nói với người giấy: “Việc này do tên họ Hà làm đấy, ngày mai tôi đi tìm ông ta, lúc đó chắc chắn tôi sẽ lấy lại công bằng cho ông!”
Bé trai kêu lên hai tiếng “a a”, không ai hiểu ý nó là gì.
Lúc này, đột nhiên một bóng đen lướt qua bên ngoài sân nhà, người giấy ngựa giấy quay phắt lại, đồng loạt nhìn về phía bóng đen kia, sau đó chúng nó bỏ sư phụ Lưu, đuổi theo bóng đen đó.
Sư phụ Lưu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai nạn. Ông ta vừa an tâm là cảm thấy sau lưng càng đau, vội gào với vào trong nhà: “Thúy Cô! Thúy Cô! Mau ra đây đỡ tôi!”
Ông ta chờ một lúc lâu sau vẫn chưa nghe thấy tiếng gì, người con ở phòng bên cạnh lại mặc áo đi ra: “Ba, ba sao vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Haiz, con đừng nói nữa.” Sư phụ Lưu xua tay mệt lả: “Mau đỡ ba vào, nếu bị thương thì mai còn phải đi bác sĩ. Mẹ con cũng thật là, ba kêu mà bà ấy không trả lời, chắc không phải lại ngủ…”
Sư phụ Lưu đẩy cửa phòng ra, im bặt.
Ông ta nhìn thấy người phụ nữ mặc áo khoác nằm bên giường trong phòng ngủ, máu chảy “tí tách” dọc từ giường xuống đất, chỉ trong chốc lát thôi mà đã đọng lại một mảng lớn.
Tiếng kêu la đau lòng của sư phụ Lưu khiến Yến Lâu giật mình lảo đảo, suýt thì lăn xuống khỏi nóc nhà.
Sợi tơ của Nicholas trói chặt một bóng đen, đó là bà cụ Bạch vừa mới gϊếŧ người xong, không chỉ oán khí mà mùi máu và thù hận trên người bà ta cũng rất nặng.
Nếu thật sự để bà ta gϊếŧ người suốt bảy ngày, e rằng trong thành này không ai có thể kiểm soát được bà ta. Nhưng xét theo quan tài và bùa mà đám đạo sĩ chuẩn bị cho bà ta, có lẽ bà ta không có cơ hội này.
Lúc nãy, khi sư phụ Lưu và người giấy giằng co với nhau trong sân, quỷ hồn của bà Bạch lẳng lặng đến đây, có lẽ bà ta sợ đám người giấy kia nên tránh chúng nó đi, bay vào nhà, bà Lưu ở một mình trong phòng lập tức bị hại.
Kill–9 đuổi theo phía sau nhóm người giấy bỏ đi.
Yến Lâu quan sát tình hình bà cụ Bạch xong, bảo Nicholas thả bà ta, bà ta không phải là trung tâm phó bản, cũng không có lý trí, cho dù bọn họ bắt bà ta cũng chẳng có tác dụng.
Hai người bay vào sân nhà của một gia đình bên cạnh, Nicholas chấm vào vại và bồn nước trong sân, hình ảnh của Kill–3 và Kill-9 từ từ rõ ràng trong sóng gợn lăn tăn.
Kill–3 nấp vào cửa hàng đồ mã Thành Nam, trong cửa hàng tối đen như mực, ngoại trừ đồ mã không có linh khí ra thì chẳng còn gì khác. Nó rút đao ra, cẩn thận nhìn một lần khắp cửa hàng, như thể không có ai ở đó thật vậy.
Nhưng không phải cứ thế là nó đi, mà mở cửa căn phòng nhỏ giam người giấy lúc trước, có vài sợi tơ bị đứt rơi dưới đất.
Kill–3 nhấc kiếm khều sợi tơ, bên trên còn sót lại sức mạnh nhỏ bé.
“Bốp!”
Cánh cửa sau lưng Kill–3 đóng lại, một bóng đen lướt qua cửa.
Kill–3 đẩy cửa nhưng phát hiện cửa bị khóa, trên cửa còn dính sức mạnh mà đối phương để lại, hình như người ta cố ý nhốt nó ở đây.
Sát thủ lạnh lùng sẽ sợ chút mánh khóe nhỏ này à? Không thể nào!
Nó chém một đao xuống, cả căn phòng khẽ chấn động, cửa gỗ bị tác động cả trong lẫn ngoài đánh tan thành từng mảnh.
Kill–3 rút đao về với vẻ mặt không cảm xúc, chạy ra rượt theo bóng đen kia.
Yến Lâu thấy biểu hiện của nó, bèn gật gù, không thể nghi ngờ sức chiến đấu của binh khí hình người.
Sau đó cậu nhìn về bên Kill–9, Kill–9 đang lặng lẽ đuổi theo phía sau hai đứa bé người giấy, chúng nó lại đuổi theo vài bóng đen đằng trước. Ba nhóm người… À, không phải người, ba nhóm không phải người đang chạy nhanh trên con đường trong thành phố nhỏ, bất kể là người giấy hay binh khí hình người thì động tác của chúng vẫn rất nhẹ, không có một dân cư trong thành nào bị đánh thức.
Trận rượt đuổi này không diễn ra lâu là bao, đến một nơi khá yên tĩnh, đám người giấy tướng sĩ chạy trước nhất chợt dừng lại, chúng nó rút binh khí ra, tấn công hai đứa bé và những người giấy khác.
Thân thể của hai đứa bé bỗng trở nên dẹp đi, dán cả người lên vách tường.
Nếu là cung tên bằng giấy thì bọn chúng còn có thể chống chọi một lát, nhưng rõ ràng nhóm người giấy tướng sĩ ở phía trước lấy cung tên thật ra, tên làm bằng sắt, vả lại trên đó còn có thuật pháp khống chế.
Một con bò giấy không tránh kịp, bị tên bắn trúng đầu, gục xuống tại chỗ, không thể làm gì được nữa.
Thấy tình hình bất lợi, hai đứa bé người giấy lập tức kêu mọi người lùi lại, nhưng người giấy tướng sĩ thì không tha. Chúng nó cất cung tên, rút đao kiếm bằng sắt xông lên, động tác đều nhịp, nề nếp trật tự, không khác gì tướng sĩ thật.
Lúc trước, tốc độ của người giấy tướng sĩ không khác gì tốc độ của hai đứa bé là bao, nhưng khi chúng nó đuổi gϊếŧ bọn họ thì nhanh hơn nhiều, mấy người giấy ngựa giấy biến thành mảnh nhỏ dưới đao của chúng nó.
Hai đứa bé tức giận kêu to như đang mắng chửi cay độc. Các tướng sĩ không để ý, hai đứa bé bèn không thử trốn nữa mà ra tay đánh lại.
Thực lực của hai đứa bé không hề thua kém, điên tiết lên cũng hạ gục được hai, ba tên người giấy tướng sĩ, nhưng bọn nó đã thua về mặt vũ khí, khi chống lại những tướng sĩ đã chuẩn bị từ trước, bọn nó vẫn rơi vào thế yếu.
Kill–3 lẳng lặng ngồi trên chạc cây, bình tĩnh nhìn hai nhóm người giấy đánh nhau tơi bời, không bao lâu sau, lỗ tai nó khẽ run lên, nhạy bén phát hiện được vài tiếng động không bình thường.
Có thứ gì đang đến, còn rất đông.
Chẳng mất bao lâu, nó trông thấy bộ mặt thật của kẻ vừa đến, bé trai rít lên một tiếng, lao vυ't lên người một tên tướng sĩ, cắn đầu lâu của nó một cách tàn bạo. Tướng sĩ giơ tay phải lên chém nó, chợt một người giấy lao thẳng xuống từ trên trời cắn đứt bàn tay cầm đao của tướng sĩ, đao sắt nặng nề rơi “keng” xuống đất, tướng sĩ bị xé thành mảnh nhỏ trong chớp mắt.
Không chỉ có chỗ này, hàng chục tên người giấy không biết chạy từ đâu ra, lập tức xoay chuyển tình thế, các tướng sĩ có ưu thế vũ khí bỗng rơi vào thế bất lợi về quân số.