" Không thích hả ? Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy nhiều như vậy, ướt cả quần của tôi đó. " Lý Vưu nói, thân dưới cũng đĩnh về phía trước một cái, làm vải dệt khảm nhập vào bên trong hoa phùng.
Cả người Hà Chi Vận run lên, hoa môi phun ra mấy hạt sương. Viên trân châu lạnh lẽo thấm nhập vào da thịt, cây côn ŧᏂịŧ thẳng tắp nóng như lửa, nóng lạnh đan xen kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hà Chi Vận suýt nửa kêu ra.
Cô lại hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, cưỡng bách bản thân tỉnh táo.
" Lý nhϊếp ảnh gia, xin anh tự trọng. " Tiếng nói thanh lãnh vì nhiễm tìиɧ ɖu͙© mà mất tiếng, càng câu người.
Lý Vưu nhìn thẳng vào người dưới thân, cô giữ gìn trinh tiết của mình còn không phải vì tìm kiếm cho mình một tương lai tốt hả ? Nghĩ vậy lại bớt đi hứng thú, không khí dần lạnh xuống.
Trong vài phút ngắn ngủi, Hà Chi Vận hiểu ra được loại người như Lý Vưu xưa nay tự phụ, cũng sẽ không khó xử nữ nhân.
" Còn chụp nữa không ? " Cô bình tĩnh nhìn hắn, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu trên ngực không còn những vết đỏ chồng chất, đầṳ ѵú còn lưu lại nước miếng thì Lý Vưu còn thật sự cho rằng những chuyện vừa xảy ra là vọng tưởng của chính mình.
Đúng vậy, cô chỉ biết chơi người khác.
" Chân mở ra chút, chụp không rõ." Lý Vưu nhìn chằm chằm vào hoa phùng.
Không đợi cho Hà Chi Vận phối hợp, hắn trực tiếp kéo hai bắp đùi của cô ra.
" Không đủ ướt, tự sờ đi. " Giọng nói hắn lãnh ngạnh, rút đi phần tình cảm mãnh liệt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hà Chi Vận đôi mắt lóe lên, đây là miếng xương cứng.
Tiếp theo là phần tự an ủi của Hà Chi Vận. Hoa huyệt của cô rất đẹp,một cái miệng nho nhỏ, cánh hoa phấn nộn, dâʍ ŧᏂủy̠ như suối nguồn ào ạt chảy ra.
Ngón tay ngọc ngà tìm được cánh hoa, hai chân giương ra cực đại, ma xát thịt non ở ngoài miệng huyệt. Cô nhéo nhéo viên trân châu ướŧ áŧ, lại nắm lấy hộŧ ɭε lặng lẽ nhô ra. Cả người như có dòng điện chạy qua tê dại.
" Ân...a... " Miệng cô phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.
" Được chưa ? " Âm cuối vẫn còn run rẩy.
Lý Vưu thoải mái xem, máy ảnh trong tay cũng không dừng: " Chưa được . " Hắn lưu loát nói.
Nữ nhân toàn thân phiếm hồng, đôi tay khó nhịn phủ lên hai vυ', áo ngực nửa cởi nửa không treo trên người. Đòi núi trong tay cô bị xoa ra đủ loại hình dạng, hai đỉnh hồng anh cũng run run.
Lý Vưu thầm nghĩ ngữ nhân này quá đẹp, mỗi cử động đều quyến rũ đến mức mị hoặc nhân tâm.
Nếu cô muốn phát triển trong giới giải trí, cũng bỏ đi cái giá thì cũng đủ cho cô đứng vững trong cái vòng này.
Lý Vưu cũng không rụt rè, hoa huyệt của cô ướt đên mức làm ướt cả chiếc khăn trải giường. Hắn cầm lấy một viên trân châu, kéo rồi thả ra hướng thẳng tiểu huyệt phấn nộn.
" Á... đừng... " Giọng cô mềm mại, giống như dục cự còn nghênh.
Cái miệng nhỏ giống như một sinh mệnh, cơ khát dị thường. Vậy nên Lý Vưu cũng không quan tâm nhét thêm năm viên trân châu vào trong.
***
Edit: Tiểu tiên nữ ác ma -.-