Vực Sâu Cấm Luyến

Chương 2: Mở to mắt ra mà nhìn xem trẫm thao ngươi như thế nào ( H )

Tấn Nguyên Đế Mạnh Cẩn Khiêm du͙© vọиɠ thập phần cường thịnh, hắn đã từng đem bốn cái cung nữ toàn bộ thao ngất đi chỉ trong một đêm.

Phi tử ở trong cung, trừ bỏ tuyển tú ra còn lại hầu hết là cung nữ câu dẫn hắn.

Hắn cho rằng Tô Vưu Lê cũng là như thế, nhất thời chống cự có thể được tính là tình thú nhưng nếu giả vờ quá mức thì thật không vui.

Chỉ là lúc này nhìn đến ánh mắt một mảnh tro tàn của Tô Vưu Lê, hắn cho rằng tiểu cung nữ thật sự có người trong lòng, đang chờ đến sau khi ra khỏi cung liền gả cho người khác.

Hắn không cho phép!

Nếu đã bị hắn ngắm đến, vậy thì chính là nữ nhân của hắn!

Tấn Nguyên Đế ôm Tô Vưu Lê đi đến trong đình, lót áo choàng trên mặt bàn đá, đặt nàng nằm lên trên, ánh mắt sáng quắc đánh giá thân thể trần trụi trắng nõn của nàng.

Trắng như tuyết, trong sáng không tì vết, thật đúng là vưu vật tuyệt sắc trân phẩm!

“Hôm nay để cho trẫm thao tiểu bức, ngày mai trẫm liền phong ngươi thành Quý nhân, hầu hạ trẫm chẳng nhẽ lại không tốt hơn làm một cung nữ sao?”

Tấn Nguyên Đế nhìn ánh mắt tro tàn của Tô Vưu Lê, trong lòng không hiểu sao có chút toan trướng, hắn cau mày quyết định bỏ qua cảm giác này mà tiếp tục hành sự.

Không cần! Không cần!

Tô Vưu Lê sợ hãi lui về phía sau lại bị Tấn Nguyên Đế tóm lấy hai chân kéo trở về.

Không được...Nàng là nữ nhi của hắn!

Bởi vì lời uy hϊếp vừa rồi của Tấn Nguyên Đế mà Tô Vưu Lê chỉ có thể yên lặng nức nở không dám phản kháng, sợ hắn thật sự sẽ gọi thị vệ lại đây.

Thật là so với cái chết còn khó chịu hơn, vì sao nàng lại gặp phải loại tao ngộ này cơ chứ?

Tô Vưu Lê chỉ có thể sợ hãi lắc đầu, ánh mắt cầu khẩn nhìn Tấn Nguyên Đế, hy vọng chờ đợi hắn sẽ buông tha cho nàng.

Đáng tiếc là trong đầu hắn lúc này đang tràn đầy ý niệm thao nàng, chỉ là một tiểu cung nữ thôi mà cũng dám kháng cự Hoàng đế?

Tấn Nguyên Đế không cho phép nàng cự tuyệt.

Hắn muốn thao, nàng phải dạng chân ra cho hắn thao!

“Đừng dùng ánh mắt như vậy để nhìn trẫm, bởi vì càng nhìn sẽ chỉ khiến cho trẫm càng muốn làm nhục tiểu nộn bức của ngươi hơn mà thôi, để trẫm nhìn xem nào, thật nộn! Đến cả lôиɠ ʍυ cũng chỉ có vài sợi, ngươi mới bao nhiêu tuổi?”

Phụ hoàng đang nhìn nơi đó của nàng.

Sự thật này đả kích Tô Vưu Lê đến sắc mặt tái nhợt, đầu óc trống rỗng cơ hồ như muốn ngất đi, nàng nỗ lực muốn đóng chặt hai chân nhưng đều bị Tấn Nguyên Đế chặn lại.

Không muốn! Không muốn!

Nàng hò hét ở trong lòng không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc là đều vô dụng.

Nàng sắp bị phụ hoàng của chính mình lăng nhục chiếm hữu, có lẽ sau ngày hôm nay chính là ngày chết của nàng.

Tô Vưu Lê cơ hồ mất đi hy vọng sống sót, khoé mắt rơi xuống hai giọt lệ tan nát cõi lòng, nàng không lùi về phía sau nữa.

Cũng đúng, mệnh của nàng vốn là do Tấn Nguyên Đế ban cho, hôm nay trả lại cho hắn vậy.

Tấn Nguyên Đế nhìn bộ dáng nàng như muốn chết mà cảm thấy thập phần chướng mắt. Hắn hừ lạnh một tiếng xốc long bào lên, kéo qυầи ɭóŧ xuống lộ ra dươиɠ ѵậŧ khổng lồ bên trong, đồ vật kia thô dài, dữ tợn đáng sợ, lại to như cánh tay trẻ con.

Tô Vưu Lê nhắm hai mắt lại, không dám nhìn thẳng đối mặt với chuyện sắp xảy ra. Chỉ có điều Tấn Nguyên Đế không để cho nàng như nguyện, hắn dùng sức túm tóc ép nàng cúi đầu, nói ra những lời tổn thương nàng.

“Mở to mắt ra mà nhìn xem trẫm thao ngươi như thế nào.”

Tấn Nguyên Đế thấy Tô Vưu Lê không phản ứng, khoé miệng cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, tay càng dùng sức túm tóc nàng, âm lãnh mà nói: “Không muốn để cho thị vệ tiến đến xem trẫm thao ngươi thì mở mắt ra, ngươi không muốn biết đến hậu quả của việc chọc giận trẫm đâu.”

Tô Vưu Lê nức mở mở mắt ra, đập vào mắt chính là dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn kề sát vào nơi tư mật của nàng, phảng phất chỉ cần hơi tiến về phía trước một chút là có thể phá nhập nàng, hoàn toàn chiếm hữu nàng.

Tô Vưu Lê yên lặng rơi lệ, nàng tình nguyện chết đi, chỉ mong có người đến cứu nàng lúc này.

Nhưng mà không có.

Tấn Nguyên Đế thấy nàng yên lặng khóc thút thít ngừng chống cự, thoả mãn đắc ý mà bẻ hoa môi ra, ấm đế nho nhỏ kiều nộn ở bên trong, khe hở phấn nộn lại càng mê người, hắn không thể chống lại được dụ hoặc, gấp không chờ nổi đem dươиɠ ѵậŧ đỉnh ở miệng huyệt.

Muốn đi vào!

“Quả thật là vưu vật, trắng nõn kiều diễm mềm mại, thao đi vào sẽ thoải mái đến nhường nào.”

Tô Vưu Lê cắn môi, thần sắc thống khổ, thật sự không còn cách nào để ngăn cản sao?

Cảm nhận được lửa nóng tiếp xúc với nơi tư mật kiều nộn, Tô Vưu Lê tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Mà ánh mắt nóng bỏng của Tấn Nguyên Đế sớm đã bị thân hình cùng với tiểu bức kiều nộn của nàng mê hoặc, nơi nào còn để ý được ánh mắt tuyệt vọng của nàng.

Hắn thở hổn hển cầm côn ŧᏂịŧ cắm vào trong tiểu nộn bức, vừa đi vào mị thịt xung quanh liền kẹp chặt hắn sảng đến kêu rên lên một tiếng.

“A...Thật khẩn. Tiểu bức của ngươi thật là nộn, sớm chút phát hiện thì ngươi cũng có thể làm sủng phi được người hầu kẻ hạ, về sau tiểu nộn bức là của trẫm, trẫm sẽ làm cho ngươi sung sướиɠ.”

Còn không có hoàn toàn thao đi vào, hắn đã yêu thân thể nàng không chịu được, khoảng khắc thao nhập vào kia, hắn cảm thấy giống như tìm được xương sườn bị thiếu hụt.

Thật là sảng khoái!

Aaa....

Tô Vưu Lê không tiếng động hét lên, tiểu huyệt bị xé rách đau đớn khiến cho trán nàng toát mồ hôi lạnh, nơi tư mật nhất đang bị phụ hoàng căng ra, thô to dươиɠ ѵậŧ ác liệt mà thương tổn nàng không có chỗ dung thân.

Không cần! Từ bỏ!

Tô Vưu Lê vô lực lắc đầu, đáng tiếc vòng eo mảnh khảnh bị bàn tay chế trụ chặt chẽ không thể nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn hắn cắm côn ŧᏂịŧ đi vào.

Đại nhục côn tiến vào một nửa thì chạm vào màng thịt thuần khiết của nàng, chỉ cần phá vỡ nó, Tấn Nguyên Đế liền có thể hoàn toàn chiếm hữu nàng.

“Tiểu tao hoá! Kẹp chặt như vậy, tiểu bức vừa nóng lại ướt. Trẫm muốn thao đi vào, đem tiểu nộn bức của ngươi hoàn toàn thao lạn.”

Tấn Nguyên Đế hít sâu một hơi, hung hăng đẩy thật mạnh mông về phía trước.

Thô to dươиɠ ѵậŧ phá vỡ màиɠ ŧяiиɧ, nguyên cây hoàn toàn đi vào tiểu huyệt. Tô Vưu Lê đau như bị xé ra, không chịu nổi cắn môi đến chảy máu.

Máu tươi của xử nữ chảy ra, đỏ tươi ướŧ áŧ phá lệ mê người câu dẫn tính dục của Tấn Nguyên Đế, làm hắn càng thêm kích động thô bạo.

“Tiểu tao hoá. Từ nay về sau ngươi chính là sủng phi của trẫm.”

Nàng không muốn làm sủng phi của phụ hoàng.

Nàng là công chúa, nàng...

Tô Vưu Lê nhìn máu tươi chảy ra từ nơi tư mật, hoàn toàn ngất đi.

Rất nhanh nàng đã tỉnh lại, côn ŧᏂịŧ của Tấn Nguyên Đế vẫn như cũ thô ngạnh nóng bỏng mà cắm ở trong hoa huyệt của nàng, hắn không cử động, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thấy nàng tỉnh lại, hắn tà khí làm càn mà gợi lên khoé miệng, chậm rãi đĩnh động mông.

“Bảo bối chưa gì đã bị trẫm thao ngất đi rồi sao?”

Hắn tiếp tục dâʍ đãиɠ mà nói, “Thật ra chỉ cần trẫm muốn thao ngươi bao nhiêu lần liền thao bấy nhiêu lần, muốn thao ngươi bao lâu thì sẽ thao ngươi bấy lâu, ngươi thảm rồi, tốt nhất là cầu nguyện để không bị trẫm thao chết, đến lúc đó tiểu bức đều bị trẫm thao lạn, nghĩ đến thôi cũng thấy đủ da^ʍ mỹ rồi.”