Thiên Vị (ABO)

Chương 5

Tô Trạm cùng Nghiêm Dật tan rã trong không vui, Nghiêm Duệ sau khi uống thuốc, bệnh tình không chỉ không có nửa phần chuyển biến tốt, trái lại càng lúc càng nguy kịch, tình trạng nguy cấp Nghiêm Dật trực tiếp đem người đưa đến bệnh. Trong quá trình kiểm tra, bác sĩ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, một bộ như lâm đại địch, Nghiêm Dật nhìn ra trong lòng run sợ, hắn sốt ruột hỏi: “Anh của tôi thế nào rồi?”

“Cậu đi ra ngoài trước, tôi muốn cho bệnh nhân thực hiện kiểm tra toàn diện.” Bác sĩ ra hiệu Nghiêm Dật ở ngoài phòng bệnh chờ đợi.

Nghiêm Dật không dám trễ nải bác sĩ khám bệnh, vội vã lui ra ngoài cửa, không biết đi qua đi lại bao nhiêu lần, cửa phòng bệnh rốt cục bị mở ra.

“Bác sĩ, anh của tôi đến cùng làm sao vậy? Rất nghiêm trọng sao?”

Bác sĩ đẩy cái kính đang rủ trên mắt, thần sắc phức tạp: “Khoang sinh sản của bệnh nhân bị người mạnh mẽ xâm phạm, có dấu hiệu bị tổn thương.”

“Ông nói cái gì?” Nghiêm Dật không dám tin tưởng lỗ tai mình, máy móc lặp lại lời của thầy thuốc, “Khoang sinh sản bị tổn thương?”

“Đúng vậy, xuất huyết trong có chút nghiêm trọng, bất quá tôi đã xử lý qua, lại thực hiện châm cứu, lát nữa là có thể hạ sốt.” Bác sĩ khẽ thở dài một cái, lương y như từ mẫu, dựa vào đạo đức nghề nghiệp đối với Nghiêm Dật nói, ‘Thể chất của bệnh nhân là beta, không giống như omega, không có kì phát tình, nếu như làm với đối tượng chưa hoàn thành kí kết, tùy tiện mở khoang sinh sản, làm không khéo sẽ nguy hiểm đến tính mạng, lần này xem như anh cậu mạng lớn, lần sau tuyệt đối ko được làm như vậy, phải yêu thương chính mình hơn mới tốt.”

Nghiêm Dật vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, bác sĩ căn dặn cũng không nghe lọt tai bao nhiêu, đầy đầu quanh quẩn câu khoang sinh sản của bệnh nhân bị người mạnh mẽ xâm phạm, có dấu hiệu tổn thương. Nghiêm Duệ nếu không yêu thảm Tô Trạm, làm sao có khả năng làm ra loại hành vi mang tính chất tự sát này? Coi như Tô Trạm không hiểu thân thể Beta, Nghiêm Duệ chính mình còn có thể không rõ ràng sao?

Tô Trạm về nhà trấn an Tô Địch, sau đó lại không yên lòng Nghiêm Duệ, tìm cớ ra ngoài, vội vã tới khách sạn thì được báo người đã rời đi. Vốn tưởng rằng Nghiêm Duệ về nhà, đến cửa Nghiêm gia đợi người, chưa thấy bất kỳ xe nào ra vào, Nghiêm Dật cũng không thấy hình bóng.

Lần này Tô Trạm bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ là Nghiêm Duệ bệnh tình trở nặng? Hắn gọi cho Nghiêm Duệ, mấy lần đều trực tiếp chuyển vào hòm thư thoại, bất đắc dĩ bấm gọi Nghiêm Dật, nhưng Nghiêm Dật nhận điện thoại, chỉ tặng hắn năm chữ ’không liên quan đến anh’, liền cúp điện thoại, đem Tô Trạm kéo vào danh sách đen.

Không chiếm được tin tức Nghiêm Duệ, Tô Trạm nổi giận trong bụng lên xe, về nhà liền thuận tay đem cốc thủy tinh trên bàn gạt văng trên đất, chia năm xẻ bảy, tiếng đổ vỡ khiến Tô Địch bị dọa cho phát sợ. Ở trước mặt Tô Địch, Tô Trạm vĩnh viễn là dáng vẻ ôn văn nhĩ nhã, đừng nói nổi giận thế này, chỉ nói số lần tức giận chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Anh, anh làm sao vậy. . . . . . ?” Tô Địch e dè cẩn trọng hỏi.

Tô Trạm nhìn thấy Tô Địch, mới đột nhiên nhớ tới trong nhà có người, thu liễm cảm xúc phẫn nộ, tận lực dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Anh không sao, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”

“Anh không trở về, em có chút lo lắng.” Tô Địch có chút oán giận địa nói, “Vừa nãy em gọi anh ba bốn cuộc điện thoại, anh cũng không có nhận.”

“Chắc đang lái xe nên anh không chú ý.” Tô Trạm theo thói quen sờ đầu Tô Địch, “Thời gian không còn sớm, nhanh đi ngủ.”

“Anh không ngủ sao?”

“Anh còn chút tài liệu cần xem, muộn mới ngủ.”

“Ừ, vậy anh cũng nghỉ sớm một chút.”

Tô Trạm ngồi trong phòng khách đến hơn nửa đêm, hộp thuốc lá đã thấy đáy từ lâu, hắn cố gắng sũy nghĩa một lúc, lại phát hiện đầu óc trống rỗng. Theo lý thuyết, Nghiêm Duệ bất quá chỉ là một trong những tình nhân đông đảo của hắn, đơn giản chính là bộ dạng được, tính cách lại ngoan ngoãn, cũng không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, nhưng người cô đơn như hắn đối người này khiên tràng quải đỗ*, quả thực sống như là gặp ma.

khiên tràng quải đỗ: ruột gan rối loại, nhớ nhung.

Amanda hơn nửa đêm bị tiếng điện thoại phiền lòng đánh thức, không kịp thấy rõ tên người gọi, há mồm liền chửi ầm lên: “Con mẹ nó đầu óc có vấn đề đúng hay không? Không nhìn xem mấy giờ rồi còn gọi điện thoại, muốn chết a? !”

Chờ Amanda phát tiết chửi xong, Tô Trạm lạnh lùng trả lời một câu: “Là tôi.”

Không hề chập trùng, một câu nói đem Amanda kéo về hiện thực, nàng nơm nớp lo sợ cầm điện thoại di động, không dám tin tưởng liếc mắt nhìn điện thoại, trong nháy mắt hận không thể đâm tường tự sát.

“Ông, ông chủ, vừa , vừa nãy tôi. . . . . .tôi. . . . . .” Amanda sợ đến run giọng, gần đây Tô Trạm tính khí âm tình bất định, nàng thực sự là tại mọi thời khắc đều lo lắng va vào nòng súng. Có thể một mực sợ điều gì sẽ gặp điều đó, vừa nãy xem như là đem triệt để đắc tội Tô Trạm, tám phần mười là phải cuốn gói rồi.

“Cô kiểm tra tất cả bệnh viện ở A thị, xem xem có người nào tên Nghiêm Duệ, một tiếng sau báo cáo cho tôi.”

Amanda khóc không ra nước mắt:”Boss, A thị tổng cộng có chừng một trăm bệnh viện, phòng khám lớn nhỏ, tôi coi như đem từng cái từng cái viết ra, một giờ cũng không xong a.”

“Không làm được, sáng mai cô cũng không cần đến công ty.”

“Tôi lập tức đi làm!” Amanda nghe được uy hϊếp từ Tô Trạm, lập tức từ trên giường nhảy lên.

Amanda vận khí không tệ, kiểm tra tới cái bệnh viện thứ mười tám, rốt cuộc tìm được Nghiêm Duệ. Nàng không dám trì hoãn đem thông tin báo cho Tô Trạm, Tô Trạm bên kia run lên một giây, không mặn không nhạt hồi đáp: “Tôi biết rồi.”

Tô Địch vẫn trốn sau tường nghe lén, từ miệng Tô Trạm biết tên người đàn ông kia, nguyên lai chính là Nghiêm Duệ muốn cùng cậu cướp anh trai, bất quá cậu sẽ không để cho bất luận người nào thực hiện được. Cậu đã từng có thể sử dụng thủ đoạn bức đi một Hàn Trường Thanh, như thường cũng có thể khiến Nghiêm Duệ ngoan ngoãn rời đi.

Tô Trạm căn cứ thông tin Amanda cung cấp, rất nhanh tìm được Nghiêm Duệ, có điều còn chưa có vào cửa đã bị Nghiêm Dật ngăn cản. Lần này Tô Trạm học khôn, tay mắt lanh lẹ tránh khỏi công kích của Nghiêm Dật, phía sau còn một phát bắt được nắm đấm vung tới, trực tiếp vươn mình liền đem Nghiêm Dật quật ngã trên mặt đất, thở hổn hển nói: “Cậu sẽ không cho rằng tôi sẽ lại bị cậu đánh lần thứ hai chứ?”

“Con mẹ nó anh thả tôi ra! Tôi đánh chết anh thằng cặn bã! Súc sinh!” Nghiêm Dật tức giận hét lên.

Mấy y tá đi ra thấy hai người đàn ông vật lộn, nhanh chóng gọi bảo vệ đến hiện trường, bảo vệ thân thể cường tráng thật vất vả tách họ ra, Nghiêm Dật không yên, hai chân đá lung tung, cũng không cố kị đây là bệnh viện cần yên tĩnh, cao giọng la hét: “Con mẹ nó anh còn có mặt mũi đến? Hôm nay tôi chưa đánh chết anh, là bởi do anh mà anh tôi đến bây giờ còn nằm ở trên giường!”

“Ầm ĩ cái gì thế! Nơi này là bệnh viện, các anh muốn đánh đi ra ngoài đánh, đừng ảnh hưởng đến bệnh nhân khác nghỉ ngơi!” Y tá thấy thế không nhịn được khiển trách.

Hai người được bảo an mời ra ngoài cửa khu phòng bệnh, không còn người ngoài quấy nhiễu, Nghiêm Dật như sư tử nổi giận, trực tiếp nhào tới, Tô Trạm cũng không cam yếu thế, vững vàng vung một quyền đánh lên mặt Nghiêm Dật.

“Nghiêm Dật, cậu nháo đủ chưa? Tôi là tới xem Nghiêm Duệ , không rảnh ở đây chơi với cậu!”

“Ai mẹ của nó chơi với anh? Không phải chính anh là người gây chuyện sao? Còn có mặt mũi đến xem anh tôi?” Nghiêm Dật lau đi máu khóe miệng, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh thái dương nảy nảy, thật sự là phẫn nộ tới cực điểm.

Tô Trạm bị Nghiêm Dật nói tới đầu óc mơ hồ: “Nghiêm Duệ không phải là lên cơn sốt sao? Tôi lúc trước đã cho em ấy uống thuốc, còn đặc biệt tìm bác sĩ.”

“Anh tìm đến cái bác sĩ chó má gì, anh tôi uống thuốc mà vẫn sốt cao không lùi, anh biết không?” Nghiêm Dật tức giận run cả người, hai mắt đều hơi đỏ lên, “Anh ấy bị anh đùa bỡn chỉ còn nửa cái mạng, con mẹ nó anh còn nhảy nhót khắp nơi.”

“Cái gì nửa cái mạng? Cậu nói hưu nói vượn cái gì?” Tô Trạm vào lúc này bắt đầu khẩn trương.

Nghiêm Dật nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ấy là Beta, không phải những Omega trước đây anh giao du, không chịu nổi hoa chiêu trên giường của anh. Anh căn bản không yêu anh ấy, dựa vào cái gì hủy hoại anh tôi?”

“Nghiêm Duệ đến cùng xảy ra chuyện gì?”

“Anh có mặt mũi hỏi tôi chứ tôi không còn mặt mũi mà trả lời.” Nghiêm Dật nắm chặt quả đấm, xương ngón tay rắc rắc vang vọng, “Con mẹ nó anh cút được bao xa thì cút!”

Trong lòng lo lắng cho Nghiêm Duệ, Nghiêm Dật không tốn miệng lưỡi với Tô Trạm, xoa vết thương trên mặt trở lại phòng bệnh.

Sau khi Nghiêm Dật rời đi, Tô Trạm tìm bác sĩ điều trị chính của Nghiêm Duệ dò hỏi bệnh tình, bác sĩ nghi ngờ hỏi: “Anh cùng bệnh nhân có quan hệ gì?”

“Tôi là bạn bệnh nhân, nghe nói em ấy bị bệnh liền đến thăm, muốn biết bệnh tình em ấy cần kiêng đồ ăn gì, miễn cho đưa sai.”

Thấy Tô Trạm ăn mặc chỉnh chu, bác sĩ cũng không tiếp tục hoài nghi, nói thật: “Bệnh nhân bị tổn thương khoang sinh sản, dẫn đến xuất huyết trong, có điều đã cầm máu, không có vấn đề gì lớn, chính là cần nghỉ ngơi nhiều, không đồ ăn nhiều dầu mỡ, tận lực thanh đạm chút.”

Sắc mặt Tô Trạm trong nháy mắt trở nên trắng xanh, bác sĩ còn tưởng rằng chính mình nói sai điều gì: “Tiên sinh, anh không sao chứ?”

“Không, không có chuyện gì, cám ơn bác sĩ.”

Tô Trạm hồn bay phách lạc đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, áo não nửa ngồi nửa quỳ ở ngoài cửa lớn bệnh viện, hắn làm sao cũng không dám tin tưởng mình đối với Nghiêm Duệ, làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.