Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 66-67

Chương 66: Lưu Thiên Ngọc

Mỹ Huệ hoảng loạn trở về phòng, cô như người vô hồn ngồi xuống ghế. Nếu Thiên Thiên thật sự là Thiên Ngọc thì Tống Vinh Hiển sẽ làm thế nào? Hắn sẽ đuổi cô đi sao? Lúc nãy căn phòng quá tối, cô không thể nhìn rõ nét mặt của hắn. Cô phải làm sao đây? Ngoảnh mặt làm ngơ như không biết chuyện gì, hay đối mặt với sự thật? Nhưng mà, lựa chọn nào cũng rất đau lòng. Một bên là người bạn thân nhất, một bên là người cô yêu vô cùng. Cả hai, cô không thể bỏ ai được. Trước tiên, cô cần phải biết rõ sự thật. Nhưng mà làm sao mà cô có thể tìm ra được đây? Bỗng, Mỹ Huệ chợt nghĩ đến một người. Cô mong người đó sẽ nói tất cả cho cô biết.

"Chị gặp em có chuyện gì không?" Trương Hùng ngồi xem tivi, tay cầm bịch snack không ngừng đưa vào miệng.

"Chị..." Mỹ Huệ ấp úng. Hiện giờ, chỉ có Hùng mới có thể giúp cô. Nhưng mà... cô lại không có đủ dũng khí để hỏi. Lỡ như Thiên Thiên đúng là Thiên Ngọc thì cô nên làm gì? Cô có nên trả lại tình yêu cho cậu ấy?

"Chị làm sao vậy?" Trương Hùng tò mò nhìn cô.

"Chị..." Cô lại không thể nói nên lời.

"Alo." Bỗng, điện thoại Hùng vang lên. Cậu nhanh chóng bắt máy. Mỹ Huệ thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cô nên giữ bình tĩnh một chút, chuyện này cô nên hỏi sau vậy.

"Cái gì?" Trương Hùng đột ngột đứng dậy, trông cậu hơi mất bình tĩnh một chút. "Chị Thiên Ngọc bị tai nạn." Vì quá lo lắng nên cậu buột miệng nói ra cái tên không nên nhắc tới.

Mỹ Huệ vừa nghe vậy cũng lập tức đứng dậy.

"Chị ở nhà đợi em chút. Em có chuyện gấp cần giải quyết." Hùng biết vừa nãy cậu đã lỡ gọi tên Thiên Ngọc nên không thể dẫn Mỹ Huệ theo được.

Cậu cau mày khi thấy Mỹ Huệ kéo tay áo cậu lại, gương mặt cô lộ vẻ lo lắng.

"Chị biết Thiên Thiên là Thiên Ngọc, nên hãy cho chị theo."

Hùng ngỡ ngàng nhìn cô. Tại sao cô lại biết chuyện này? Nhưng mà thôi kệ, hiện giờ quan trọng nhất chính là người con gái bị tai nạn kia.

Trương Hùng chở Mỹ Huệ bằng moto đến bệnh viện. Ngồi sau xe, cô không ngừng lo lắng. So với việc tìm sự thật về Thiên Thiên, cô lo lắng cho cô ấy hơn. Cô chỉ mong rằng, Thiên Thiên sẽ bình an vô sự.

Trương Hùng và Mỹ Huệ chạy đến phòng cấp cứu. Khi đến nơi thì thấy Gia Ân, Tuấn Kiệt và Rose đã ngồi ở đó.

"Cậu cũng đến sao Huệ?" Gia Ân cau mày khi thấy cô.

Gia Ân vừa dứt lời thì Tống Vinh Hiển cũng vừa đến. Mỹ Huệ nhìn hắn. Cô biết hiện hiện giờ ngoài mặt hắn tưởng chừng rất bình tĩnh, nhưng bên trong rất lo lắng cho Thiên Thiên, có lẽ còn lo hơn cả cô. Mỹ Huệ có chút đau lòng. Nhưng cô liền nhanh chóng trách mình. Hiện giờ cô không nên suy nghĩ ích kỉ như vậy, dù gì Tống Vinh Hiển cũng là người, vả lại Thiên Thiên còn là người yêu cũ của hắn, hắn lo lắng cũng là chuyện bình thường. Giờ đây cô chỉ muốn biết lý do vì sao Thiên Thiên lại bị tai nạn.

"Tại sao Thiên Thiên cậu ấy lại bị tai nạn?" Mỹ Huệ lo lắng hỏi.

Mọi người đều nghe nhưng không ai trả lời cô cả. Mỹ Huệ cau mày. Chẳng lẽ việc này có liên quan đến Thiên Ngọc nên không thể nói?

"Tôi biết Thiên Thiên chính là Thiên Ngọc. Vậy mọi người có thể nói cho tôi biết được chưa?" Cô bình tĩnh mà nói.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô, trừ Rose. Ngạc nhiên nhất chính là Tống Vinh Hiển. Hắn cau mày. Tại sao cô lại biết chuyện này? Vậy cô có biết Thiên Ngọc đã từng là gì của hắn không?

"Huệ à, có lẽ chuyện này cậu nên xem như không biết chuyện gì." Gia Ân lên tiếng. Anh vẫn không nhìn cô mà nói. Anh biết tất cả mọi chuyện, và anh cũng không định kể sự thật cho cô biết.

"Mình không thể làm ngơ được." Mỹ Huệ mất hết bình tĩnh nói lớn. Hiện giờ, cô cần biết được sự thật. "Hiển, em biết Thiên Ngọc từng là người yêu của anh." Cô đau lòng nói với Tống Vinh Hiển. Cô biết hắn sẽ khó xử khi cô nói điều này, nhưng mà, sự thật chẳng thể nào giữ kín mãi được.

Dù Mỹ Huệ tức giận đến đâu thì vẫn không có ai nói gì. Tống Vinh Hiển càng im lặng hơn. Cô đã biết rồi? Vậy thì hắn càng phải giấu cô.

"Đúng vậy, Thiên Thiên chính là Thiên Ngọc." Cuối cùng, Rose cũng nói tất cả. Có lẽ trong tất cả, cô là người bình tĩnh nhất.

Tất cả mọi người đều nhìn Rose. Cô vẫn tiếp tục nói. Cô biết bây giờ bí mật này sẽ chẳng thể giữ được nữa. Giờ nói ra, có lẽ sẽ tốt hơn. Chính cô cũng không muốn lừa dối Thiên Thiên nữa, như vậy càng khiến mọi người đều đau khổ.

Rose đã kể hết tất cả sự thật về Thiên Thiên cho đến khi các bác sĩ đi ra phòng cấp cứu, cũng là lúc kết thúc toàn bộ bí mật. Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển rồi lại nhìn Thiên Thiên đang nằm trên giường bệnh. Cô không biết cậu ấy lại có hoàn cảnh bi thương như vậy. Thì ra, cậu ấy cũng bị mất ba mẹ lúc mới năm tuổi như cô. Nhưng mà, cuộc sống của cô ấy còn đáng thương hơn cả cô. Hai năm trước, cô vì muốn trả thù cho ba mẹ mà phải trả một cái giá thật đắt. Trong khi giao đấu với kẻ thù, cô đã bị bắn rơi xuống nước, khuôn mặt đập vào đá, bị phá dung nhan. Kể từ đó, cô ấy bị mất trí nhớ hoàn toàn, phải phẫu thuật toàn bộ gương mặt. Mỹ Huệ đã hiểu ra vì sao Thiên Thiên lại không hề nhận ra Tống Vinh Hiển, và hắn cũng vậy. Nếu như Thiên Thiên biết được trước kia của mình, cậu ấy sẽ làm sao? Có phải cậu ấy sẽ giành lại tình yêu của mình? Mỹ Huệ đau lòng nhìn sang Tống Vinh Hiển bên cạnh. Hắn khi nghe Rose kể, cũng giống như cô, mất hết cả bình tĩnh. Nãy giờ hắn cứ nhìn Thiên Thiên, cô biết hắn vẫn còn rất quan tâm đến cô ấy. Mỹ Huệ tò mò. Nếu như Thiên Thiên nhớ lại tất cả, hắn có trở lại bên cô ấy không? Hay tiếp tục ở bên cạnh cô?

***

Trước khi Thiên Thiên xảy ra tai nạn.

"Nữ vương, xin người hãy trả lại Thiên Ngọc cho chúng tôi. Tôi biết Thiên Thiên chính là Thiên Ngọc." Tuấn Kiệt một mình đối diện với Rose trong một căn phòng tối.

"Thì ra đã biết tất cả rồi sao?" Nữ vương đeo chiếc mặt nạ Tứ Linh ngồi trên chiếc ghế cao kia nói xuống. "Nhưng mà, vậy thì sao chứ?"

"Nữ vương, xin người hãy cho tôi gặp Thiên Ngọc." Anh vẫn không bỏ cuộc, vẫn kiên quyết đứng đó cầu xin. Gia Ân đeo mặt nạ Quy đứng bên cạnh nữ vương cũng cảm thấy khó chịu.

"Đừng phí lời nữa. Cậu hãy mau về đi." Gia Ân nói.

"Tôi là Thiên Ngọc. Anh muốn gặp tôi?" Một giọng nói vang lên. Một người con gái đeo mặt nạ Kỳ Lân bước vào. Dù cô đeo mặt nạ, nhưng ai cũng đoán được đó là Thiên Thiên nhờ vào giọng nói quen thuộc của cô.

"Thiên Ngọc!" Tuấn Kiệt thấy cô liền vui mừng. Đúng là anh không hề tìm nhầm người rồi.

Thiên Thiên nhìn Tuấn Kiệt cau mày. Cô xuất hiện bởi vì cô thật sự rất muốn biết lúc trước mình sống như thế nào? Tại sao anh ta lại muốn gặp cô? Cô rất tò mò về thân phận mình lúc trước. Khi bị mất trí nhớ tỉnh dậy, nữ vương chỉ nói lí do vì sao cô lại rơi xuống thuyền. Những điều khác, cô thật sự không biết gì cả. Cô thật sự muốn biết về gia đình mình, về cuộc sống của mình trước kia. Cô cảm giác mình đã đánh mất một điều gì đó rất quan trọng.

"Thiên Thiên!" Nữ vương ngạc nhiên khi thấy cô ở đây. Cô tại sao lại thừa nhận? Chẳng lẽ bí mật này đã đến lúc được tiết lộ? Nữ vương im lặng một lát rồi lên tiếng. Cuối cùng, tất cả sự thật về Thiên Ngọc đều đã được phơi bày...

Chương 67:

Lưu Thiên Thiên đứng đơ người khi nghe nữ vương kể toàn bộ sự thật về mình trước kia. Nữ vương vừa kết thúc câu truyện, cô liền chạy đi mất. Thiên Thiên như người mất trí chạy ra ngoài đường. Cô thơ thẩn, không biết mình hiện giờ đang ở đâu, đi đâu. Cô trước kia rất mong muốn biết được quá khứ của mình, nhưng giờ biết rồi, cô lại thấy hối hận. Cô phải làm thế nào đây? Cô đã từng là người yêu của Tống Vinh Hiển ư? Không những thế, cô còn yêu hắn những mười ba năm. Hèn gì mà cô luôn cảm thấy đau lòng khi thấy hắn và Mỹ Huệ bên nhau. Nhưng mà... như vậy thì sao chứ, hiện giờ cô làm sao có thể ngăn cản hai người họ được.

Thiên Thiên thẩn thờ mà không biết mình đang đi giữa lòng đường, cho đến khi bị một chiếc xe tải đâm vào. Nằm trên xe cứu thương, cô mơ màng nhớ đến những chuyện trước đây. Gia đình, người yêu, bạn bè,... cô rất muốn gặp lại họ. Bỗng dưng, một giọt nước mắt chảy xuống khiến các bác sĩ trên xe cứu thương đều ngạc nhiên.

"Cô gái à, cô đau sao? Hãy chờ một chút, cô sẽ hết đau ngay thôi." Một vị bác sĩ nói.

Đúng vậy, Thiên Thiên rất đau, nhưng vết đau này sẽ không thể hết ngay được. Bây giờ, quá khứ đau khổ trước kia, cô thật sự rất hối hận khi nhớ về nó.

***

Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển, Rose, Gia Ân, Tuấn Kiệt và Hùng người đứng người ngồi trong phòng bệnh, gương mặt ai cũng hiện lên nét lo lắng. Nhất là Tuấn Kiệt, anh luôn nhìn Thiên Thiên không chớp mắt. Mỹ Huệ hiện giờ không dám nhìn Tống Vinh Hiển và hắn cũng vậy. Gia Ân và Trương Hùng thì lâu lâu nhìn sang phía cô. Hai người thăm dò thử phản ứng của cô như thế nào. Nữ vương kể về Thiên Ngọc như vậy, trong lòng cô chắc chắn sẽ rất hỗn loạn. Nếu như chỉ có chuyện của Tống Vinh Hiển và Thiên Ngọc, Mỹ Huệ cũng không buồn lòng đến như vậy. Những việc trước kia mà Thiên Thiên phải cam chịu, nó khiến cho cô càng thêm xót xa hơn.

Mỹ Huệ đau lòng nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh. Tại sao cô ấy lại phải chịu nhiều khổ cực đến như vậy? Cho dù cô và Thiên Thiên cùng mất cả gia đình vào đêm hôm đó, cũng bị người ta sát hại, nhưng mà cô ấy lại không giống cô. Cô ấy đã chịu nhiều cực khổ để có thể trả thù cho ba mẹ mình. Nhưng không ngờ Thiên Thiên lại bạc mệnh như thế. Vì lún sâu trong việc trả thù, mà cô phải trả giá bằng cả khuôn mặt xinh đẹp của mình, mà cuối cùng cũng không thể trả thù được. Mỹ Huệ nhìn cuộc đời của cô mà cảm thấy mình vẫn may mắn. Cô hiểu rất rõ nỗi hận thù của Thiên Thiên. Nếu như một ngày, cô biết được kẻ sát hại ba mẹ mình, thì cô có trả thù hay không? Càng ngày, cô đã quên đi nỗi hận của mình mất rồi. Tống Vinh Hiển luôn bảo cô mạnh mẽ, nhưng cô lại không thấy như vậy. Cô làm sao có thể mạnh mẽ bằng Thiên Thiên được. Một cô gái nhỏ bé, tự mình vươn lên, dám một mình đối đầu với kẻ thù hùng mạnh, Mỹ Hiện cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.

"Thiên Ngọc!" Lời gọi của Gia Ân phá tan suy tư của Mỹ Huệ. Cô quay sang nhìn Thiên Thiên nằm trên giường. Cô ấy đang từ từ mở mắt. Tất cả mọi người ai cũng đến gần cô, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Cô ấy đã tỉnh?

Lưu Thiên Thiên chậm rãi mở mắt, cô nheo mắt lại nhìn đám người xung quanh mình. Ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại trên người một thân ảnh. Cô bỗng dưng xúc động ôm chầm lấy Tống Vinh Hiển. Tất cả mọi người đều rất bất ngờ. Thiên Ngọc đang làm gì vậy?

"Hiển! Em xin lỗi. Xin anh đừng bỏ rơi em. Em hứa sẽ không tự ý làm vậy nữa." Thiên Thiên bật khóc nức nở, cô ôm chặt lấy hắn.

Người đau lòng nhất khi thấy cảnh này chính là Mỹ Huệ. Cô không thể cử động được, Cô cứ nhìn đôi nam nữ kia mà trong lòng đau nhói. Thiên Thiên, cô ấy đã quyết định quay về bên Tống Vinh Hiển rồi sao? Cô ấy thật sự sẽ trở về? Thân thể Mỹ Huệ run run. Cũng đúng thôi, ban đầu cô ấy mới là người yêu của hắn, trở về vị trí của mình thì có gì là sai? Bây giờ cô ấy đã biết được toàn bộ quá khứ của mình, cô ấy nên lấy lại tất cả mọi thứ. Nhưng mà... cô không muốn. Cô không muốn mất hắn, cô không muốn phải rời xa hắn. Cô có thể ích kỉ giành lại hắn không? Đúng lúc ấy, Mỹ Huệ bắt gặp ánh mắt của Tống Vinh Hiển cũng đang nhìn mình. Hắn đang nghĩ gì vậy? Ánh mắt ấy tràn đầy tội lỗi. Hắn đang cảm thấy có lỗi với cô sao? Không được! Cô không cho phép hắn suy nghĩ như vậy. Như thế chẳng phải, hắn sẽ rời bỏ cô và trở về bên cạnh Thiên Thiên? Cô không muốn như vậy, cô ghét hắn!

Thiên Thiên ôm Tống Vinh Hiển một lúc lâu mới buông hắn ra. Nhưng cô lại cảm thấy không vui. Hắn đang nhìn gì vậy? Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, khi thấy Mỹ Huệ thì liền cau mày.

"Cô ấy là ai?" Thiên Thiên hỏi. Cô gái này cô không nhớ là ai, tên gì, nhưng mà lại nhìn rất quen, có cảm giác quen thuộc. Cô quen biết cô gái đó sao?

Mọi người lần nữa bất ngờ nhìn cô. Thiên Thiên thấy ai cũng nhìn mình với con mắt ngạc nhiên nên thắc mắc. Cô đã nói sai gì sao? Thật sự cô không biết cô gái đó là ai hết? Hay là trong thời gian cô nằm viện, đã xảy ra chuyện gì sao?

"Hùng, mau đi gọi bác sĩ." Gia Ân cảm thấy có điều bất thường ở cô, liền nhanh chóng mời bác sĩ đến kiểm tra.

Trong thời gian chờ bác sĩ tới, không ai nói một lời nào, Thiên Thiên cảm nhận được điều kì lạ nhưng cũng không mở lời. Cô chỉ nhìn Tống Vinh Hiển cười nhẹ, nắm chặt bàn tay của hắn.

Sau khi nghe bác sĩ thông báo về bệnh tình hiện giờ của Thiên Thiên, tất cả mọi người càng trở nên im lặng hơn, gương mặt ai cũng tỏ ra chút u ám, không khí trong phòng bệnh có hơi ngột ngạt. Thì ra Thiên Thiên đã nhớ ra tất cả, nhớ ra tất cả quá khứ của cô. Nhưng mà, cô ấy chỉ nhớ lại kí ức trước khi bị mất trí nhớ. Còn bây giờ, cô ấy không hề biết những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua, thậm chí cô ấy đã quên cả Mỹ Huệ, người bạn thân nhất của mình.

Gia Ân, Trương Hùng và Rose, ai cũng mừng vì Thiên Thiên đã nhớ lại, nhưng họ cũng lo lắng cho mối tình tay ba kia. Mỹ Huệ và Thiên Thiên, cả hai người, họ đều rất thân quen, họ không thể ủng hộ ai hơn ai. Bây giờ, họ chỉ mong mối tình này sẽ được giải quyết trong yên bình, ổn thỏa.

Mỹ Huệ nhìn đôi bàn tay nắm chặt kia mà trong lòng không ngừng nhói lên. Thiên Thiên đã quên mất cô rồi sao? Cô có thể tiếp tục làm bạn với cô ấy được không? Còn Tống Vinh Hiển nữa, cô phải làm sao đây? Trong đầu cô hiện giờ, có rất nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng cô không thể giải đáp hết tất cả câu hỏi đó, cô không biết mình nên làm thế nào cho phải. Một bên là người bạn mà cô rất quý trọng, còn một bên là người mà cô không thể sống thiếu được. Cô thật sự rất muốn khóc, đầu cô như muốn nổ tung ra. Ai đó có thể nói cho cô biết, cô nên làm gì đây?

"Bây giờ thì cô có thể nói cho tôi biết cô là ai rồi chứ?" Bỗng dưng Thiên Thiên lên tiếng, làm phá tan bầu không khí ngượng nghịu.

Mỹ Huệ thấy Thiên Thiên nhìn mình với ánh mắt tò mò thì càng rối bời hơn. Cô nên trả lời thế nào đây? Bảo cô là bạn thân của cô ấy? Hay cô là người yêu của Tống Vinh Hiển, nên xin cô ấy rời xa hắn? Có nên nói rằng cô là chị gái của Hùng, là bạn của Gia Ân, là chị họ của Rose? Chết tiệt, rối quá đi mất! Câu nào bây giờ?

"Tôi là hầu gái của ông chủ Tống."