Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 46-47

Chương 46:

"Tôi nghĩ cô cần được biết về gia đình mình."

Tim Mỹ Huệ bất giác đập mạnh. Gia đình cô ư? Mỹ Huệ hoài nghi nhìn quản gia Kim.

"Quản gia Kim." Một giọng nói vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng.

Mỹ Huệ quay đầu lại thì thấy Tống Vinh Hiển đang bước đến.

"Ông chủ!" Cô ngạc nhiên. Má Mỹ Huệ đỏ lên. Cô thắc mắc không biết ông chủ có nghe những lời vừa nãy cô đã nói không?

"Huệ, em về đi. Tôi có chuyện muốn nói với quản gia Kim."

"Vâng." Mỹ Huệ lại xấu hổ. Huệ ư? Ông chủ gọi thân mật như vậy, cô còn chưa chính thức tỏ tình mà. Tống Vinh Hiển chỉ nói một từ nhưng đủ để làm Mỹ Huệ mềm nhũn ra, cô xóa tan hết hoài nghi vừa nãy.

"Ông chủ có chuyện gì muốn nói sao?" Sau khi Mỹ Huệ đi xa, quản gia Kim lên tiếng. Ông biết ông chủ đã nghe hết những gì ông và Mỹ Huệ nói. Ông không những không sợ Tống Vinh Hiển trách phạt mà ngược lại còn dám đối mặt với hắn.

"Quản gia Kim, tôi không ngờ ông lại là người bao đồng như vậy." Tống Vinh Hiển lạnh lùng nói. Cũng may hắn ngăn cản kịp nếu không thì không biết giờ này Mỹ Huệ hận hắn bao nhiêu.

"Tôi xin lỗi ông chủ. Nhưng sự thật chẳng bao giờ thay đổi được. Sớm muộn gì hầu gái Huệ cũng sẽ phát hiện."

"Tôi sẽ không bao giờ để cô ấy phát hiện."Tống Vinh Hiển sầm mặt. Hắn không ngờ quản gia Kim lại cả gan đối đáp với hắn thế này. "Quản gia Kim, tôi rất biết ơn khi ông đã dành cả tuổi trẻ để làm việc ở nơi này."

Nghe Tống Vinh Hiển nói vậy, quản gia Kim cau mày. Chẳng lẽ ông chủ định...

"Tôi nghĩ đã đến lúc ông nên dành thời gian để tận hưởng cuộc sống trước khi về già." Nói rồi, Tống Vinh Hiển bỏ đi. Hắn biết quản gia Kim làm vậy là vì ai. Nhưng hắn sẽ không để ông làm vậy. Tốt nhất là để ông ấy rời xa nơi này.

Tống Vinh Hiển đã đi khỏi nhưng quản gia Kim vẫn một mình đứng đó. Ông không hối hận vì những gì mình đã nói. Ông muốn nhìn lại những kỉ niệm của mình ở biệt thự này. Ông khi vừa hai mươi ba tuổi đã được ba của Tống Vinh Hiển nhận vào làm. Qua bao khó khăn, vui buồn, ông mới được làm quản gia. Với sự trung thành cùng với lòng nhiệt huyết với công việc, ông nhanh chóng chiếm được cảm tình của ông chủ và bà chủ khi ấy. Tống Vinh Hiển cũng chính là đứa bé mà ông tự tay chăm sóc. Ông không trách hắn vì tình yêu mà đuổi ông đi. Ông hiểu rất rõ tính cách của hắn. Nếu hắn đã quyết việc gì thì sẽ không bao giờ thay đổi. Huống chi hiện giờ hắn đã yêu một người, mà ông lại xém chút nữa phá hỏng nó. Hiện giờ ông chỉ mong rằng hắn có thể xem xét lại tình cảm của mình. Nếu tình cảm của hắn vẫn hướng về hầu gái Huệ thì ông chỉ còn cách chúc hắn hạnh phúc.

Về đến lầu ba, Tống Vinh Hiển ngồi ngay xuống sopha. Dù sao hắn cũng là con người, cũng có tình cảm. Đuổi việc quản gia Kim, hắn cũng cảm thấy bứt rứt. Ba mẹ luôn bận rộn với công việc nên từ nhỏ đến lớn, chính quản gia Kim đã chăm sóc dạy dỗ hắn. Thậm chí hắn còn thân với ông hơn cả bà Lữ. Hắn từ lâu đã xem quản gia Kim như một người thân trong gia đình. Nhưng giờ đây, ông đã biết quá nhiều, hắn không thể để ông ở đây nữa. Hắn chắc chắn sẽ chu cấp cho ông hơn cả đầy đủ, để ông có thể tận hưởng sung sướиɠ trong khoảng thời gian về sau.

"Keng... choảng... keng."

Nghe thấy tiếng động trong bếp, Tống Vinh Hiển liền thoát khỏi trạng thái suy tư của mình. Hắn đứng dậy, tò mò đi vào nhà bếp thì thấy Mỹ Huệ đang nấu ăn.

"Thơm quá." Tống Vinh Hiển đứng dựa vào cửa, hắn hít một cái thật sâu rồi nói.

Đang tập trung nấu ăn, nghe thấy tiếng của ông chủ, Mỹ Huệ giật mình làm rơi đũa.

"Ông chủ về khi nào vậy?" Cô nhanh chóng nhặt đũa lên rồi thay bằng đôi khác.

"Tôi mới về thôi." Tống Vinh Hiển bị mùi thức ăn mê hoặc liền ngồi xuống bàn ăn. "Chỉ mới năm giờ chiều. Em nấu ăn sớm thế?"

"Cả ngày hôm nay tôi chưa có cái gì vào bụng cả." Buổi sáng chưa kịp ăn sáng đã phát hiện ra hôm nay đã là hai mươi tám, Mỹ Huệ phải mua đồ Tết cho Hùng và ông chủ. Buổi trưa thì bị hắn dẫn đi thăm mộ. Nên vừa về bến lầu ba, cái bụng đói meo của Mỹ Huệ đã biểu tình. Cô cũng nghĩ rằng ông chủ vẫn chưa ăn trưa nên nhanh chóng vào nhà bếp nấu ăn.

Tống Vinh Hiển cũng không hỏi nhiều nữa mà để yên cho Mỹ Huệ nấu. Hắn chéo chân ngồi nhìn cô mà cười tâm đắc.

Rất nhanh, hai mươi phút sau hai đĩa Carborana Spaghetti được đặt lên bàn ăn.

"Ngon quá!" Vừa mới đặt món ăn lên bàn, Tống Vinh Hiển đã ăn thử một miếng. Khi ăn xong, trông hắn rất thỏa mãn.

Nghe ông chủ khen, Mỹ Huệ cảm thấy vui tột cùng. Cảm giác vui vẻ này rất khác với những lúc người khác khen món ăn của cô. Mỹ Huệ trong lòng tràn ngập tự hào cũng ăn thử một miếng. Đúng là rất ngon! Sự hòa quyện giữa hương vị đặc trưng của thịt hun khói và vị béo ngậy của kem tươi cùng phô mai, món ăn này thật khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

"Em còn nợ tôi một câu tỏ tình đấy." Tống Vinh Hiển nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình. Bỏ nĩa xuống, hắn nói.

Đang ăn, Mỹ Huệ bị ông chủ của mình làm cho bị sặc. Cô ho sặc sụa. Bỗng một ly nước được đưa đến gần cô, rồi lại có một bàn tay vuốt nhẹ sau lưng mình. Mỹ Huệ không nghĩ nhiều mà cầm ly nước uống. Uống xong, cô mới nhận ra rằng Tống Vinh Hiển đang ở sau lưng mình.

"Em quên rồi sao?" Thấy Mỹ Huệ ngừng ho, hắn bình thản về lại ghế ngồi.

"Không có." Mỹ Huệ ngượng ngùng nói. Làm sao mà cô quên được chứ. Chỉ là cô không biết nên nói như thế nào. Dù sao đây cũng là lần đầu với cô.

"Được rồi, tôi không gấp. Em cứ từ từ cũng được." Nói vậy chứ trong lòng hắn đang rất nôn nóng. Hắn thật muốn nghe được lời tỏ tình của cô. Dù chỉ là câu "Em yêu anh" thôi cũng đã đủ làm hắn siêu lòng.

Phòng bếp chỉ còn lại Mỹ Huệ đang rửa chén. Tống Vinh Hiển đã lên phòng làm việc. Sau khi rửa xong, cô lại quét dọn lầu ba.

"Cốc... cốc." Gõ cửa thư phòng, Mỹ Huệ biết ông chủ đang làm việc trong đó.

"Vào đi." Giọng nói quen thuộc vang lên.

Mỹ Huệ nhẹ nhàng mở cửa, cố gắng không phát ra tiếng động làm phiền Tống Vinh Hiển làm việc. Cô nhanh chóng quét dọn. Thỉnh thoảng cô có lén nhìn hắn một chút. Cô tò mò khi ông chủ làm việc sẽ như thế nào? Dáng vẻ tập trung làm việc của hắn vẫn rất đẹp trai, có khi còn đẹp hơn cả lúc bình thường. Ai nói cô không có mắt thẩm mĩ? Rõ ràng cô đã yêu người đàn ông hoàn mĩ như thế này mà!

Nhận thấy thư phòng rất tối, Mỹ Huệ không thể nhìn thấy gì để quét dọn. Cô thật ngưỡng mộ nam nhân kia lại có thể ở một mình trong tối, chỉ với một chiếc đèn mờ lại mà có thể làm việc hăng say đến thế. Mỹ Huệ mở đèn lên. Căn phòng được trở về với ánh sáng. Cũng may Tống Vinh Hiển là người mỗi lần làm việc đều rất tập trung, không bị ảnh hưởng gì ở bên ngoài.

"Rầm."

Mỹ Huệ chăm chú nhìn ông chủ quá nên không chú ý vấp phải máy hút bụi rồi ngã quỳ xuống đất, hai tay chống xuống sàn. Cô nhăn nhó mặt mày cố gắng đứng dậy. Bỗng, một bàn tay chìa ra. Mỹ Huệ ngước lên nhìn Tống Vinh Hiển. Cô cảm thấy thật có lỗi vì sự hậu đậu của mình khiến ông chủ không thể làm việc. Nắm lấy bàn tay Tống Vinh Hiển đứng dậy. Đây là lần đầu cô nắm tay một người con trai và lại là người cô yêu. Người Mỹ Huệ run lên như có một dòng điện chạy qua người cô vậy.

Chương 47:

"Tôi xin lỗi ông chủ." Mỹ Huệ ngượng ngùng xin lỗi.

"Cẩn thận một chút." Tống Vinh Hiển nhìn Mỹ Huệ cười nhẹ. Sau đó quay trở lại bàn làm việc.

Mỹ Huệ nhìn ông chủ tiếp tục làm việc mà trong lòng thầm ngưỡng mộ. Sao lại có người đam mê công việc như thế chứ?

Mỹ Huệ cũng không muốn làm phiền Tống Vinh Hiển làm việc nên nhanh chóng dọn dẹp rồi ra ngoài.

"Em giúp tôi tắt điện." Tống Vinh Hiển nói nhưng không nhìn cô, vẫn chăm chú làm việc.

"Vâng!"

Thư phòng lại chìm trong bóng tối. Ông chủ cô đúng là ác quỷ, cứ luôn thích ở trong tối. Cô không biết nơi tối tăm như vậy có sức hút gì mà lại khiến ông chủ muốn ở trong đó đến thế?

Sau khi ra khỏi thư phòng, Mỹ Huệ lại sang phòng ngủ của Tống Vinh Hiển. Cô mở cửa bước vào. Cô nhìn quanh phòng. Vẫn u ám và lạnh lẽo như vậy. Mỹ Huệ tìm công tắc điện bật lên rồi bắt đầu quét dọn.

"Rầm."

Lại ngã. Lần nào cũng vậy, không biết làm sao mà mỗi lần vào phòng của ông chủ thì cô lại ngã. Nhưng lần này may mắn cô ngã úp mặt xuống giường. Cũng may là giường, nếu là sàn thì cô đã vào bệnh viện rồi. Nhưng cô cũng không nhanh chóng đứng dậy mà bị mê hoặc bởi mùi hương nam tính trên giường. Cô hít một hơi đầy thích thú. Là mùi hương của ông chủ. Quên cả việc phải quét dọn, Mỹ Huệ cứ nằm úp trên giường, nhắm mắt lại tận hưởng hương thơm đầy nam tính đó.

"Em đang làm gì đấy?"

Một giọng nói đầy ý trêu chọc vang lên. Mỹ Huệ giật mình nhanh chóng đứng dậy. Cô xấu hổ nhìn Tống Vinh Hiển. Hắn tủm tỉm cười. Hắn biết cô yêu hắn nhưng hắn thật không ngờ cô lại cuồng nhiệt biếи ŧɦái thế này. Lấy cớ quét dọn phòng hắn, trong khi đó lợi dụng cơ hội để ngửi mùi hương của hắn trên giường.

"Tôi bị ngã nên..." Sợ Tống Vinh Hiển hiểu nhầm, Mỹ Huệ nhanh chóng biện minh. Nhưng đúng là cô đã lợi dụng cơ hội để nằm mãi trên giường. Đến đây, Mỹ Huệ mới nhận thấy cô thật biếи ŧɦái, chả khác gì ông chủ. Chắc có lẽ là yêu người như ông chủ nên cô cũng thay đổi theo. Tại sao ông chủ đẹp trai như thế mà tính cách lại không đẹp bằng chứ...

Chưa kịp nói hết câu, Mỹ Huệ đã bị Tống Vinh Hiển đẩy ngã xuống giường. Hắn nằm trên người cô, lại còn nhìn cô cười vô cùng ám muội. Tư thế này khiến Mỹ Huệ đỏ hết cả mặt, môi của hai người chỉ cách nhau vài xen - ti - mét nữa thôi. Cô bặm môi rồi quay sang chỗ khác, tránh nhìn vào ánh mắt của Tống Vinh Hiển. Nhưng cô lại bị hắn dùng tay xoay khuôn mặt mình, cố tình để cô nhìn vào mắt hắn. Mỹ Huệ lại nhắm tịt mắt lại, nhưng cuối cùng bị Tống Vinh Hiển hăm dọa trừ lương nên đành mở mắt. Nhìn vào đôi mắt xanh của ông chủ, tim Mỹ Huệ lại đập rộn ràng. Tống Vinh Hiển cũng không ngoại lệ. Hắn cũng đang bị cô làm cho rối loạn đầu óc.

"Ông chủ, anh đã làm việc xong rồi ư?" Cảm thấy không khí xung quanh có hơi ngột ngạt, Mỹ Huệ mở miệng để xua tan bớt sự hồi hộp.

"Đúng vậy." Hắn cười. Thật ra từ khi cô vào thư phòng, hắn đã không còn tập trung làm việc được nữa, mỗi phút hắn cứ nhìn lén cô một lần. Khi cô bị ngã, hắn nhanh chóng giúp cô đứng dậy. Sau khi cô ra ngoài, hắn cố gắng tập trung làm việc. Nhưng mà cuối cùng thì hắn vẫn bị cô mê hoặc. Hắn không thể nào tập trung công việc mà chỉ nghĩ đến cô. Hắn rút kinh nghiệm cho bản thân sau này, khi làm việc, tuyệt đối không cho phép cô xuất hiện trước mặt hắn dù là một giây. Bởi vì mỗi khi gặp cô, hắn lại nhớ đến cô vô cùng.

"Ông chủ, tôi sắp bị anh làm cho ngạt thở rồi đây này! Anh có thể đứng lên không?" Mỹ Huệ xấu hổ hỏi. Hiện giờ, thân hình cô với ông chủ rất gần nhau. May mắn, cô nhanh trí dùng tay đỡ trước ngực Tống Vinh Hiển. Nếu không thì bây giờ, hai người gần đến mức môi chạm môi rồi.

"Không được!" Hắn cười gian xảo. "Chẳng phải em thích mùi hương của tôi sao?"

Mỹ Huệ đỏ mặt. Mặt ông chủ thật dày. Làm sao mà hắn có thể nói ra lời đó chứ?

"Tôi chỉ là..." Chưa kịp nói hết câu, Mỹ Huệ đã bị ngón tay của Tống Vinh Hiển chặn lại trên môi. Mỹ Huệ hồi hộp. Ông chủ nhìn cô với ánh mắt ái muội như thế! Hắn định làm gì cô đây? Mỹ Huệ nuốt nước bọt.

"Tôi chờ câu tỏ tình của em." Tống Vinh Hiển tiến sát đến bên tai Mỹ Huệ thì thầm, giọng nói của hắn không mạnh cũng không nhẹ nhưng có sức quyến rũ khác thường, khiến Mỹ Huệ nhột rụt cổ lại, trong người cảm thấy một luồng khí nóng chạy qua.

Nói rồi, Tống Vinh Hiển cười gian xảo chống tay lên giường đứng dậy. Mỹ Huệ vẫn nằm đó, vẫn chưa kịp đinh thần trở lại. Hắn thấy cô nằm bất động chỉ cười thỏa mãn rồi ra khỏi phòng. Vừa nãy hắn cũng kiềm chế dữ lắm mới giữ cho Mỹ Huệ còn nguyên vẹn. Hắn chỉ cầu mong, cô mau chóng tỏ tình để hắn còn khiến cô chết mệt dưới sự mạnh mẽ của hắn... trên giường.

Sau khi Tống Vinh Hiển đi một lúc lâu, Mỹ Huê mới bình tĩnh ngồi dậy. Cô suy nghĩ lời hắn nói. Tỏ tình như thế nào đây? Cô chẳng biết phải nói sao cả?

"A a a a a..." Mỹ Huệ vò đầu. Hiện cô đang rất rối bời.

***

"Ông... chủ." Mỹ Huệ thấy Tống Vinh Hiển đang đứng ở ban công phòng khách, cô liền chậm rãi đi đến gần hắn ấp úng nói. Vừa nãy cô đã ở rất lâu trong phòng suy nghĩ chuyện tỏ tình. Cô nhận ra rằng sớm muộn gì cô cũng phải thổ lộ, chỉ là cô sẵn sàng hay chưa. Mỹ Huệ sau một hồi cổ vũ bản thân mới dũng cảm quyết định. Cô sẽ thổ lộ. Bởi cô muốn đón nhận tình cảm của ông chủ càng sớm càng tốt. Cô muốn cảm nhận cái thứ gọi là tình yêu đó.

Nghe tiếng của Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển quay lại. Thấy cô, hắn mỉm cười nhẹ.

"Em gọi tôi sao?" Hắn dịu dàng hỏi.

"Tôi... tôi..." Mỹ Huệ không thể nói thành lời. Cô hận chính mình. Lúc nãy cô đã quyết tâm rồi cơ mà. Sao mà khi thấy ông chủ thì lời định nói lại bay đi nơi nào.

Tống Vinh Hiển nhìn Mỹ Huệ đang ấp úng. Hắn không hối thúc mà vẫn im lặng nhìn cô. Cố lên Huệ! Tôi đang chờ em đây...

Mỹ Huệ nắm chặt hai bàn tay, nhắm tịt mắt lại. Cô đang trấn tĩnh chính mình.

"Tôi yêu anh!" Cuối cùng cũng được. Mỹ Huệ đã rất cố gắng để nói ra. Đôi mắt của cô chất chứa cả một tình yêu to lớn. Nếu có ai đó nghe được câu tỏ tình của Mỹ Huệ, người đó sẽ thấy được rõ sự chân thành của cô. Nếu người đó đã từng yêu thì dễ dàng biết được tình yêu của Mỹ Huệ sâu đậm và mãnh liệt đến cỡ nào. Sau khi nói xong, cô từ từ hé mắt để xem phản ứng của ông chủ.

Tống Vinh Hiển đang rất bất ngờ. Hắn không ngờ cô lại không mở đầu mà lại nói thẳng thừng như vậy. Câu tỏ tình rất nhanh và gọn khiến hắn phải mất một lúc mới có thể tiếp thu được.

Mỹ Huệ hồi hộp chờ câu trả lời của ông chủ. Cô biết mình tỏ tình hơi bị cũn cỡn nhưng cô không biết nên nói gì. Cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cô cho rằng chỉ cần tỏ tình chân thành là đủ, những câu tỏ tình lãng mạn chưa chắc đã bộc lộ hết tình yêu của mình chân thành cỡ nào, chỉ phí dài dòng và mất thời gian. Ngày nay, những lời tỏ tình có sẵn rất nhiều, mọi người chỉ cần học thuộc và trả bài mà không dùng những ca từ thật sự của mình để bộc lộ tình cảm, cho dù nó có dở hay không mượt mà nhưng nó cho thấy tình cảm của mình chân thành và mãnh liệt đến cỡ nào. Mỹ Huệ biết câu tỏ tình của cô đối với người khác không là gì, nhưng đối với cô, nó chứa rất nhiều tình cảm. Khi nói câu đó, cô đã nghĩ đến ông chủ, cô đã dùng toàn bộ tình yêu của cô đối với Tống Vinh Hiển để thổ lộ. Đối với cô câu "Tôi yêu anh." là đủ, bởi vì lời thổ lộ đó thể hiện rất rõ sự chân thành đến mãnh liệt tình yêu của cô. Cô mong rằng ông chủ có thể hiểu được toàn bộ tình yêu của cô trong lời tỏ tình đó.