Yên Hoa Nhất Mộng

Chương 47: - Dưới gốc đào hoa, không gặp không về

Vân Thành, Minh Càn Đệ nhị đế năm thứ ba mươi hai.

Minh Thần Dực Tông Đệ nhị đế hạ chỉ, phái Tể tướng Quách Giang Hoa đến tộc Dĩ Án với tư cách là sứ thần cầu hòa; Sùng Vương điện hạ đi theo với tư cách là đại diện cho hoàng thất tộc Minh Thần, mục đích là để tăng thêm phần cao quý cho hiệp ước hòa bình; ngoài ra, tộc Chiến Thần được bổ nhiệm là phò tá Tể tướng và Sùng Vương trong toàn bộ quá trình đàm phán và ký kết.

Hơn hết, việc có người đi theo giám sát quá trình làm nhiệm vụ được công khai hoàn toàn, có điều triều đình không nói rõ người đó là Ung Nhị Vương. Mục đích của việc làm này là để cảnh báo tộc Dĩ Án và tộc Chiến Thần đừng âm mưu gì khác bên cạnh đoàn sứ thần nhằm phá đám hiệp ước.

Giữa tháng tư, thời tiết vừa sang mùa hạ, đoàn sứ thần của triều đình đến địa phận của tộc Chiến Thần, đích thân Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn và Thần Xung Thiết Mộc Ngân đã tiếp đón và bảo vệ đoàn sứ thần vào Vân Thành.

Từ xa nhìn tới, Sùng Vương đã trông thấy bóng dáng có khí chất phi phàm của hai vị thiếu gia nổi tiếng nhất của tộc Chiến Thần. Ngũ Lang có tầm vóc ngang ngửa Sùng Vương, tuy nhiên nét uy nghiêm lại cao hơn hắn một bậc. Còn Lục Lang thì cả tầm vóc oai vệ và nét chính khí căng tràn đều vượt trội hơn Sùng Vương rất nhiều lần. Hai người này xuất hiện cùng nhau làm cho Sùng Vương cảm thấy áp lực nặng nề.

"Có hai người anh trai xuất chúng như vậy, chẳng trách sao mắt nhìn của Mạc Thanh Trần rất cao..."

"Vương gia.", thuộc hạ của Sùng Vương cưỡi ngựa cạnh xe ngựa của hắn nói, "Tể tướng nói là ngài nên xuất hiện trước mặt hai vị thiếu gia..."

Sùng Vương nghe vậy liền hiểu, ngay cả Quách Giang Hoa cũng cảm thấy khí thế của hai người kia rất mạnh, không có một chút gì gọi là kiềm chế uy lực của mình lại, vì vậy nên ông ta mới muốn Sùng Vương đến đó đối mặt với họ.

Tuy là đoàn sứ thần đến đây với vẻ thiện chí để vuốt đuôi tộc Chiến Thần, nhưng mà khí thế và sự uy nghiêm của hoàng thất thì không được phép thua.

"Ta sẽ ra đó."

Mạc Vĩnh Ngạn và Thiết Mộc Ngân liếc nhìn nhau rồi nhanh nhẹn phóng xuống ngựa, đến trước mặt đoàn sứ thần, lưng thẳng tắp, ôm quyền bái kiến.

"Sùng Vương điện hạ vạn an. Bái kiến Quách Tể tướng."

Cả hai đều mặc thường phục, một màu thiên thanh và một màu xám nhưng khí chất thì uy hϊếp đến người nhìn không khác gì đang mặc áo giáp. Sùng Vương được thuộc hạ hai bên vén màn xe ngựa lên, trường bào màu xanh quen thuộc tuy tôn dáng nhưng quá trang trọng, đứng chung với hai người kia lại tạo cảm giác quá bóng bẩy, đạo mạo.

Sùng Vương nhìn thấy cách hành lễ của họ, hành lễ nhưng không khom lưng, rõ ràng ý đồ rất rõ ràng nhưng hắn lại làm như không thấy. Hắn không muốn tạo cảm giác đối đầu quá gay gắt với người của tộc Chiến Thần, nhất là với người thân của Mạc Thanh Trần.

"Hai vị thiếu gia miễn lễ. Lần này bản vương và Tể tướng đến tây bắc là vì phụng mệnh bệ hạ đến Dĩ Án đàm phán hòa ước, mọi nhiệm vụ hộ tống và bảo vệ sự an toàn của đoàn sứ thần đều trông chờ vào tộc Chiến Thần. Bản vương đến đây với thiện ý, về sau, tính mạng của bản vương và Tể tướng, toàn bộ đều trông cậy vào tộc Chiến Thần."

Mạc Vĩnh Ngạn nhàn nhạt nói, "Tộc Dĩ Án vốn hung hãn và lắm mưu nhiều kế. Thời gian qua, tộc Chiến Thần đã cố gắng phòng thủ hai cánh để đợi sứ thần của triều đình vào cuộc. Lực lượng hao tổn, binh lính thiếu hụt chính là tình hình hiện tại. Vĩnh Ngạn nói vậy không phải là dọa dẫm vương gia và Tể tướng, mà là để hai vị nắm rõ tình hình hiện tại ở tây bắc."

Tể tướng, "......"

Thật là quá đáng... Ý của hắn là lực lượng thiếu hụt, phòng thủ còn không đủ người thì lấy gì để hộ tống đoàn sứ thần an toàn sao? Vậy tại sao các ngươi lại đánh hai tuyến phòng thủ của tộc Dĩ Án làm gì?

Nhìn nét mặt lúc xanh lúc đỏ của Tể tướng, Sùng Vương mím môi thở dài, hắn cười đáp.

"Thì ra là vậy, bản vương hiểu rồi. Đoàn sứ thần có hai trăm tinh binh, Cẩm y vệ đi theo có năm mươi cao thủ, ta nghĩ với khả năng của tộc Chiến Thần thì bấy nhiêu đã đủ để bảo vệ hai cái mạng của ta và Tể tướng rồi."

Thiết Mộc Ngân nâng quyền lên ngang mặt, mạnh mẽ nói, "Chỉ sợ vương gia đánh giá quá cao tộc Chiến Thần rồi. Tộc Chiến Thần chỉ có binh thủ thành, thời gian qua, có thể làm được những việc kia, chẳng qua là do bọn ta may mắn."

Sùng Vương giơ tay lên, vui vẻ đáp, "Bản vương không đánh giá các ngươi cao đâu, lục thiếu gia khiêm tốn rồi."

Mạc Vĩnh Ngạn không quá nhiệt tình đáp lại, chỉ ôm quyền bảo, "Toàn tộc chúng ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ ngài. Vương gia, mời vào thành."

Sùng Vương lần đầu được đến Vân Thành nên rất hào hứng, chỉ là vừa rồi đối mặt với Mạc Vĩnh Ngạn và Thiết Mộc Ngân, hắn bị họ làm khó nên đâm ra không có tinh thần ngắm nhìn phong cảnh. Nhìn bóng lưng của hai nam tử ngồi ngựa phía trước, hắn lại nhớ đến Mạc Thanh Trần cũng có cùng dòng máu với họ, tức thì liền xua đi nỗi buồn.

"Bị người thân của Mạc Thanh Trần chèn ép một tí thì có sao đâu? Chỉ cần được gặp lại nàng thì ta sẽ lập tức lấy lại tinh thần ngay..."

Nghĩ vậy nên Sùng Vương liền trở nên vui vẻ, hắn quay đầu ngắm nhìn phố phường của Vân Thành, thầm nghĩ nơi này đã bồi dưỡng khí chất Mạc Thanh Trần mang trên người thì hạnh phúc ngập tràn.

Có điều là hắn không ngờ, khi bước vào Thần Mạc phủ, cả tộc Chiến Thần có thể tiếp đón hắn đầy đủ, nhưng Mạc Thanh Trần thì không thấy đâu. Lòng của hắn hoang mang tìm kiếm hình bóng của nàng, đi một đường từ cổng tới đại điện cũng không thấy người, cuối cùng hắn không nhịn được, lập tức quay lại hỏi Mạc Thư Phong.

"Đệ Nhị Đại Tướng Soái, bản vương không thấy Mạc Thanh Trần? Nàng ấy không có ở phủ sao?"

Mạc Thiết Thủ lấy lý do lớn tuổi, không thích quản việc ngoài tộc nên mọi thứ đều giao lại cho Mạc Thư Phong. Mạc Thư Phong và Sùng Vương chỉ mới nói với nhau vài câu, trà trên tay còn chưa kịp uống hết nửa chén thì đã nghe Sùng Vương hỏi một vấn đề vớ vẩn, ông liền bỏ chén trà xuống, ôn tồn đáp.

"Vương gia, tiểu nữ không giống con gái nhà bình thường, mười chín tuổi nắm trong tay Thập Nguyệt Quân do bệ hạ hạ chiếu thành lập, trách nhiệm trên vai nặng nề. Hiện tại tiểu nữ đã đến quân doanh của Thập Nguyệt Quân, đón tiếp Cẩm y vệ tới kiểm tra thực lực."

"Thập Nguyệt Quân... quân doanh ở đâu?", Sùng Vương không kiềm được bật hỏi, xong mới thấy mình không có lễ độ, hắn liền cúi người sửa sai, "À, thật ngại quá, ở kinh thành, bản vương và Mạc Thanh Trần khá thân thiết nên cứ nghĩ là nàng sẽ đón tiếp bản vương. Bản vương quên mất Cẩm y vệ cũng theo tới để kiểm tra Thập Nguyệt Quân, thôi thì để nàng làm việc của mình."

Lời nói của hắn làm cho mấy vị thiếu gia nhíu mày, tiểu Thanh của bọn hắn nói thân thiết với Sùng Vương bao giờ? Sùng Vương là sứ thần cầu hòa, người đón tiếp hắn phải là Đại tướng soái và những người sẽ trực tiếp làm việc với hắn, làm sao lại để em gái của bọn hắn đứng ra đón tiếp?

Hắn có ý đồ với tiểu Thanh!!

Sủng Vương bỗng nhiên cảm thấy sởn gai óc, hắn không nhìn thấy ai đang liếc mình, nhưng mà cảm giác như sắp bị ai đó dùng dao đâm thì rõ như ban ngày...

Mạc Thư Phong thấy Sùng Vương đè nén lại sự quan tâm tới con gái mình thì chỉ cười qua loa, "Thì ra là vậy, vương gia, mời dùng trà. Bản tướng sẽ trình bày các lực lượng hiện giờ của tộc Chiến Thần, đồng thời sẽ cho ngài biết mọi vấn đề xoay quanh tộc Dĩ Án để ngài làm việc thật tốt."

Sùng Vương thở dài thườn thượt, hắn quên mất một đoàn Cẩm y vệ của Đông Xưởng làm việc dưới trướng Tiểu Thất Tử cũng đã đi theo đoàn sứ thần đến Vân Thành, mục đích là để kiểm tra Thập Nguyệt Quân theo ý của Hoàng đế.

Nhưng có một điều Sùng Vương không biết, đó là chuyện Tư Phàm đã chọn lựa đoàn Cẩm y vệ này cùng đi đến Vân Thành. Đây có thể gọi là đi nhờ, nhưng sự an toàn và kín đáo lại rất cao, Tư Phàm không cần phải dẫn theo quá nhiều người, càng đông người chỉ càng khiến người ta dễ dàng phát hiện mối quan hệ giữa nàng và đại tiểu thư tộc Chiến Thần.

Hơn hết, vì vấn đề thời gian mà cẩm y vệ phải xuất phát sau đoàn sứ thần của Sùng Vương hai ngày, cho nên hắn càng không thể phát hiện trên xe ngựa của Tư Phàm hiện tại còn một vị khách không mời khác.

Đúng vậy, đó chính là Phúc Diệp Công chúa.

Tư Phàm lần này ăn mặc sang trọng hơn rất nhiều so với đợt mùa xuân, vì vào mùa xuân nàng lén đi nên không thể gây chú ý, còn lần này, tuy là cũng âm thầm đi theo nhưng nàng được lệnh của Hoàng đế giám sát nên làm việc cũng quang minh chính đại hơn.

Về phần Linh Kỳ thì là lén la lén lút, mặt dày mà bám theo Tư Phàm. Chẳng hiểu làm sao mà vào mười ngày trước, đứa nhỏ này chạy ào ào đến đòi đi chung với Tư Phàm đến Vân Thành. Hai người đã dây dưa với nhau nửa canh giờ, sau cùng Tư Phàm mới chịu cho cô em gái này đi theo, nhưng mà với một điều kiện là con bé phải nghe lời nàng, không được cãi.

"Đi theo với tư cách là nô tài, không được cởi bỏ nam trang, không được ăn mặc lòe loẹt, không được nói nhiều, không được hống hách."

"Tại sao chứ?", Linh Kỳ ngồi trong xe ngựa giãy đành đạch, "Muội là con gái, muội muốn mặc váy, muốn được trang điểm. Muội còn là Công chúa, giờ tự nhiên ép muội tự xưng là nô tài, không được nói gì, không được có quyền lực của Công chúa... Muội không chịu..."

Kể từ ngày Linh Kỳ biết Tư Phàm là nữ thì khoảng cách giữa hai chị em còn gần gũi hơn trước kia rất nhiều, vì không còn khác biệt nam nữ nên Linh Kỳ càng dễ dàng nũng nịu và làm càn hơn. Tư Phàm đau cả đầu, nàng không thích động chạm với người khác, mà bây giờ con bé Linh Kỳ ỷ cùng là nữ tử nên cứ bám thẳng lên lưng nàng như miếng cao dán, ra sức lắc lư làm mạng.

"Muội muốn làm sao đây?"

"Cho muội làm con gái, muội không thích làm con trai..."

"Không được. Phụ hoàng không có nói là có muội đi theo.", Tư Phàm quát lạnh.

Thái độ của Tư Phàm vô cùng nghiêm khắc và cường thế làm Linh Kỳ run rẩy trong lòng, dù nàng là nam hay nữ thì vẫn có quyền lực nhất định, Linh Kỳ dẫu có làm càn tới mấy thì cũng không dám quá phận. Quả nhiên nàng vừa lạnh lùng nói một tiếng thì Linh Kỳ đã tuột xuống lưng nàng như chơi cầu tuột.

"Tỷ..."

Thấy Tư Phàm lạnh lùng nhìn mình, Linh Kỳ cắn môi sửa lại lời nói.

"Huynh, vậy thì muội không làm Công chúa, huynh cho muội làm nữ thôi là được, nha..."

Tư Phàm thở dài, "Vậy thì đi theo ta với tư cách là nữ hầu, không được ăn mặc lòe loẹt, không được nói nhiều, không được hống hách."

"Được trang điểm..."

"Nhưng không được quá đậm, làm sao cho nhạt nhòa giống Hoàn Hoàn."

Tư Phàm chỉ ngón trỏ thẳng qua Hoàn Hoàn dâng trà ở kế bên. Hoàn Hoàn tự nhiên muốn khóc, "Vương gia, ngài nói vậy ý là ta nhạt nhòa lắm sao?"

Linh Kỳ, "Nhạt như vậy thì xinh đẹp cái gì nữa chứ? Xấu muốn chết!!"

Hoàn Hoàn nghe đâu đó tiếng sét đánh ngang qua đầu, "Chẳng lẽ mình xấu xí lắm sao?"

Cuối cùng, sau mười ngày đàm phán với chị gái, Linh Kỳ mới có thể giành được một chút quyền lợi cho mình: Nàng có thể mặc quần áo của nữ nhưng là với tư cách là tiểu thư nhà quý tộc đi theo hầu Ung Nhị Vương, có thể trang điểm nhưng không được dùng trang sức bằng vàng của hoàng thất, không được nói nhiều, không được kiêu căng, Tư Phàm đi đâu thì Linh Kỳ phải đi theo đó, không được tách ra đi lẻ.

Thôi cũng được, dù sao Tư Phàm cũng phải lảng vảng tới chỗ Thập Nguyệt Quân. Với cả, Linh Kỳ cũng không dẫn theo Tiểu Liên và Tiểu Túc, tây bắc lại có phiến loạn, nàng không nên đi lẻ một mình. Nghĩ như thế cho nên Linh Kỳ chấp thuận điều kiện.

Thập Nguyệt Quân có Diệp Vy và Đình Đô được đi theo Thần Xung Mạc Thanh Trần đến đón đoàn Cẩm y vệ. Thủ lĩnh của đoàn Cẩm y vệ trông thấy ba người ngồi trên ngựa trắng trước mặt thì dõng dạc nói.

"Bọn ta là Cẩm y vệ phụng mệnh của Minh Càn Đệ nhị đế đến Vân Thành kiểm tra thực lực của Thập Nguyệt Quân. Nhà ngươi chính là Thần Xung Mạc Thanh Trần - Thủ lĩnh của Thập Nguyệt Quân có đúng không?"

Mạc Thanh Trần cầm trên tay chiếc roi quất ngựa làm bằng ngà voi mà vợ chồng Nhị Lang đã tặng, ôm quyền đáp, "Ta chính là Thần Xung Mạc Thanh Trần. Dạo trước nhận lệnh từ bệ hạ, ta đã cố gắng huấn luyện Thập Nguyệt Quân qua mùa xuân. Giờ đây đến thời hạn, Thập Nguyệt Quân được đích thân thủ lĩnh Cẩm y vệ đến Vân Thành kiểm tra, ta vô cùng hân hạnh."

"Thần Xung đại tiểu thư đừng khách sáo, bọn ta nhận lệnh của Đại công công, nhất định sẽ làm tròn chức trách của mình."

Thủ lĩnh Cẩm y vệ này chính là người lần đó áp giải Tư Phàm về vương phủ và ngăn cản Linh Kỳ chặn đường, tính tình cứng nhắc và rất khó mua chuộc. Tiểu Thất Tử cố tình phái hắn đến Vân Thành vì chỉ có hắn đích thân ra tay mới tạo được lòng tin cho Hoàng đế.

Sau khi kiểm tra xong, thủ lĩnh Cẩm y vệ sẽ dâng kết quả cho Tiểu Thất Tử, lúc này Tiểu Thất Tử mới chỉnh sửa lại tấu chương để bẩm lên Hoàng đế.

Cho nên, dù muốn hay không thì Thập Nguyệt Quân cũng phải dùng thực lực thật sự của mình để vượt qua ánh mắt của tên thủ lĩnh Cẩm y vệ này.

Mạc Thanh Trần đi song song với tên thủ lĩnh Cẩm y vệ, mắt nàng thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau đoàn Cẩm y vệ hơn năm mươi người này, ở đó có một chiếc xe ngựa chạy theo từ từ.

Không biết là ai? Đến ra ngoài để ta chào hỏi cũng không ra...

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của nàng, thủ lĩnh Cẩm y vệ mới nói.

"Thần Xung đại tiểu thư không cần để ý, đó là xe ngựa chở đại nhân kiểm soát sứ thần, về sau sẽ rời khỏi chúng ta. Ngài ấy nói không cần gặp mặt, chỉ tổ sinh ra thêm phiền phức."

"À, ra vậy.", nàng lại nhìn về màn che của xe ngựa lần nữa, gió tây bắc thổi chiếc màn che lượn lờ lộ ra ba đôi chân ở bên trong, một nam hai nữ. Nhìn hai làn váy thì nàng nhận ra một là loại vải thường và một là vải thượng hạng, nàng lập tức nghĩ thầm trong đầu, "Đi làm việc quan trọng như vậy mà còn dẫn theo tiểu thϊếp sao? Chẳng hiểu Hoàng đế đang nghĩ gì? Một người như vậy cũng tin tưởng được?"

Sau khi Thập Nguyệt Quân trải qua hai trận thực chiến thì thực lực đã phát triển rất mạnh, suốt một ngày một đêm thực hiện kiểm tra, mỗi người đều đạt được kết quả vượt mức yêu cầu của đội Cẩm y vệ. Thậm chí, nếu so về sức mạnh thì nam tử trong Thập Nguyệt Quân còn vượt qua cả đội Cẩm y vệ. Bởi đơn giản, vũ khí của Cẩm y vệ được hoàng cung quy định là trường đao, tức vũ khí hạng nhẹ, còn các loại vũ khí Thập Nguyệt Quân sử dụng, ngoại trừ nữ tử ra thì các nam tử đều dùng vũ khí hạng hạng như: giản, mã kích, trường mâu, chùy, búa,...

Nhìn Đình Đô chỉ một đòn đã đánh bay hơn ba mươi tên Cẩm y vệ thì tên thủ lĩnh thở dài, âm thầm nghiến răng nói, "Đúng là nữ tôn của tộc Chiến Thần, nàng ta đã huấn luyện Thập Nguyệt Quân vượt xa khuôn phép của Đông Xưởng, trở thành đội quân chuyên hoạt động trên sa trường mất rồi..."

Cấm vệ quân có rất nhiều đội quân bên trong, từ xưa đã có nhiều quy định về cách thức hoạt động và vũ khí. Có đội thường làm việc với Dương Đình Vệ, nhóm này dùng vũ khí tầm trung; có đội tiếp xúc với Lý Y Quang, sử dụng vũ khí hạng nặng; còn Cẩm y vệ làm việc trong hoàng cung, dùng trường đao giống hộ vệ, trường đao là vũ khí hạng nhẹ. Tất cả những điều này ban đầu đều được Đông Xưởng quản lý.

Chỉ có điều, lúc Hoàng đế hạ chỉ thành lập Thập Nguyệt Quân thì Đông Xưởng vẫn chưa tái lập, cho nên, bây giờ không thể dựa vào đó để bắt Mạc Thanh Trần trái luật được.

Cái vuốt mặt của thủ lĩnh Cẩm y vệ rơi vào đáy mắt Mạc Thanh Trần, nàng khẽ nhếch môi cười, cũng không nói gì mà đi vào trong chính điện. Nàng còn phải viết đầy đủ hành trình huấn luyện Thập Nguyệt Quân cho Tiểu Thất Tử, từ kinh thành tới núi Bạch Sơn, nàng sử dụng ba thử thách để thanh lọc Thập Nguyệt Quân, sau đó là tới trận chiến Nam Thủy Địa để trả thù cho Lý Cảnh và giải cứu Thiết Mộc Ngân. Thời gian tuy ngắn nhưng quá trình diễn ra tương đối dày nên có lẽ nàng phải viết rất lâu mới xong.

Chiếc xe ngựa đậu bên ngoài bìa rừng gần khu vực quân doanh của Thập Nguyệt Quân cũng yên tĩnh suốt cả ngày, nhưng chỉ có Linh Kỳ là hiểu rõ bên trong đáng sợ tới nhường nào. Cả ngày, Tư Phàm cứ ngồi viết chữ trên giấy, suy tính làm sao viết được một bức thư hợp lý cho tộc Dĩ Án, giấy vứt đầy xe. Có lần Tư Phàm còn ném một tờ giấy vo tròn vào giữa trán Linh Kỳ làm Linh Kỳ đang mê man ngủ bị giật mình tỉnh lại.

Linh Kỳ xoa xoa cái trán vừa bị tờ giấy ức hϊếp, phụng phịu nói, "Ăn hϊếp muội..."

Tư Phàm nhoẻn miệng cười, nàng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn nói, "Muội khăng khăng đòi đi theo ta tới Vân Thành để ngồi ngủ thế này sao? Rốt cuộc muội có ý đồ gì?"

"Muội chỉ muốn đi chơi, lần trước ở Vân Thành có nhiều chỗ muội còn chưa đi..."

Tư Phàm nâng mí mắt, "Vậy bây giờ muội muốn sao?"

Từ lúc biết chuyện Tư Phàm là nữ, Linh Kỳ đã rất muốn thay đổi cách xưng hô từ "huynh - muội" sang kiểu "tỷ - muội" đầy thú vị đó.

Chỉ đáng tiếc là lần này tỷ tỷ đi làm chính sự, xung quanh tỷ tỷ nhất định có ám vệ. Dù họ có trung thành hay không thì vẫn phải cẩn thận...

Gạt chuyện vụn vặt sang một bên, Linh Kỳ cười đến mười phần diễm lệ, nhích lại gần Tư Phàm, nhỏ tiếng mè nheo, "Huynh, muội đi gặp Diệp Vy, bảo nàng dẫn muội đi chơi, được không?"

Tư Phàm chống cằm nhìn đăm đăm Linh Kỳ, cái nhìn của nàng chứa hàm ý sâu xa khiến Linh Kỳ lúng túng quay đi, "Nhìn muội như vậy làm gì?"

"Muội lén lút đi tới đây, ta cũng không muốn công khai danh tính ra ngoài. Bây giờ muội ra mặt gặp Diệp Vy thì chẳng khác nào cho Mạc Thanh Trần biết ta cũng đang ở đây, hửm?"

Linh Kỳ xì một tiếng, "Thế huynh không muốn gặp Mạc Thanh Trần à?"

Tư Phàm trầm ngâm, nàng cúi đầu xuống nhìn bức thư đã viết được một nửa trên bàn, có vẻ rất buồn bã làm cho Linh Kỳ kinh ngạc nhìn, "Huynh, làm sao vậy?"

"Ta...", Tư Phàm ngắt quãng hơi thở, chậm rãi mở lời, "Muốn dành bản hiệp ước hòa bình này để làm quà tặng nàng ấy. Bây giờ gặp nàng ấy, lỡ như lại thất bại lần nữa, ta không có mặt mũi..."

Lời Tư Phàm nói đượm sầu, Linh Kỳ lặng người đi. Trước giờ nàng chưa từng thấy chị gái của mình có tâm trạng như thế này, hoàn toàn mất tự tin vào năng lực của bản thân.

Trong quãng thời gian ở tây bắc, chị gái của nàng đã gặp phải việc gì mà trở nên như vậy? Có liên quan tới sự kiện ở núi Bạch Sơn và trận chiến Nam Thủy Địa hay không?

Thần Xung Mạc Thanh Trần, nữ tử này là người làm tỷ tỷ quan tâm nhất mà ta từng thấy. Làm tỷ tỷ vui vẻ, làm tỷ tỷ buồn bã, làm tỷ tỷ mất tự tin,... Sức ảnh hưởng của nàng ta lên người tỷ tỷ rất lớn, tỷ tỷ của ta thật sự yêu thích nàng ta đến như thế hay sao?

Linh Kỳ lặng lẽ suy nghĩ, nàng rất đau lòng vì Tư Phàm, không phải vì Cao Quỳnh, mà là vì nàng nhận ra được tình yêu của chị gái mình và nữ tôn tộc Chiến Thần.

Nhìn Tư Phàm cố gắng ngồi từ sáng tới giờ, nàng nhận ra chị gái mình đang cố gắng đến nhường nào để hóa giải hiềm khích quá sâu giữa hai tộc, hận thù của hai tộc khó lòng hóa giải, hai người họ khó mà có được tương lai.

Nếu thành công thì dĩ nhiên nàng sẽ vui vẻ và ủng hộ chị gái của mình hết lòng, Tư Phàm yêu Mạc Thanh Trần cũng được, muốn sống với Mạc Thanh Trần cũng được. Tư Phàm cố gắng như vậy, tỷ ấy xứng đáng có được mọi điều hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Chỉ sợ...

Tình yêu như vậy, hỏi nàng làm sao không đau lòng thay cho tỷ tỷ?

Nhắc tới Cao Quỳnh, đột nhiên Linh Kỳ lại có chút cảm xúc kỳ quặc. Cao Quỳnh, nữ tử đã ám ảnh nàng trong suốt thời gian dài, điều tra người đó, tìm kiếm người đó, có lúc còn nổi giận, gắt gỏng, gây sự,... tất cả đều vì người đó. Nhưng trong tất cả những khoảnh khắc đó, lại có sự hiện diện của một người khác, người này... nàng muốn điều gì cũng đều làm vì nàng. Điều tra Cao Quỳnh là người này, tìm kiếm Cao Quỳnh là người này, khi nàng nổi giận, gắt gỏng, gây sự vì Cao Quỳnh cũng là có người này ở bên gánh chịu,... dường như gần một năm trở lại đây, cuộc sống của nàng đều có hình bóng của người này ở trong mắt.

Linh Kỳ nghĩ tới người này thì đã không nhịn được mà nâng môi cười ngạo nghễ, quay lại nhìn Tư Phàm đang thở dài cầm bút viết thư, nàng nhẹ tiếng nói.

"Huynh, huynh muốn tặng người ta món quà lớn như vậy nhưng mà huynh không nghĩ tới món quà lớn nhất của người ta chính là được ở bên huynh hay sao? Tới rồi thì cứ đi gặp thôi, chứ ôm buồn trong lòng chịu sao nổi? Muội không giống huynh đâu, bây giờ muội đi gặp Diệp Vy đây, không ngồi đây nhìn huynh viết thư từ gì đó nữa."

"Muội..."

Linh Kỳ nói xong thì cười khúc khích chạy xuống xe ngựa, không quan tâm tới Tư Phàm đang trợn mắt nhìn theo, nàng lập tức sai người dẫn mình tới chỗ Thập Nguyệt Quân, càn rỡ phóng đi.

Tư Phàm há mồm thở hắt ra, con bé Linh Kỳ này hôm nay sao lại gan thế? Nàng bảo là ở yên trong xe ngựa, nó lại dám chạy ra ngoài. Lỡ như bị người ta phát hiện thì sao?

"Vương gia."

Tiếng gọi vang lên bên hông xe ngựa làm Tư Phàm phải khôi phục lại vẻ uy nghiêm, nàng hỏi hắn có việc gì, hắn đáp.

"Bẩm vương gia, suốt cả ngày hôm nay, Sùng Vương điện hạ ở chính điện Thần Mạc phủ bàn bạc với tộc Chiến Thần, tình hình nhìn chung hình như không được tốt lắm, tộc Chiến Thần rất cứng cỏi..."

"Bản vương biết, họ nhiệt tình tiếp đãi nhưng thực chất rất thờ ơ với việc điều binh hộ tống sứ thần phải không?", lần của Tư Phàm cũng y như vậy, họ xếp chỗ cho nàng ở vị trí cao nhất, nhưng ngoảnh mặt đã hỏi han thăm dò, làm nàng một phen chảy mồ hôi lạnh.

E là Sùng Vương không có được cái sự khôn ngoan và cứng cỏi giống ta lần đó.

"Dạ đúng vậy, Sùng Vương nói: hai trăm tinh binh và năm mươi Cẩm y vệ đi theo đoàn sứ thần đến Vân Thành cũng đủ bảo vệ ngài ấy và Tể tướng, tộc Chiến Thần không cần tốn một binh một tốt nào, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, không để phạm lỗi là được. Đệ Nhị Đại Tướng Soái không còn gì để nói, đành thuận theo ý ngài ấy."

Tư Phàm nghe xong thì khẽ cười, nhưng nụ cười của nàng không có mấy cảm xúc, nàng nhướng mày khen ngợi.

"Sùng Vương này giỏi thật, đoàn sứ thần trong mắt hắn, quan trọng nhất chỉ có hắn và Tể tướng. Hắn ứng phó với Ngũ Lang và Lục Lang khá tốt, chỉ là khí chất và áp lực hắn tạo ra không đủ vượt qua bọn họ."

"Sùng Vương điện hạ tính tình dễ chịu nhưng suy tính có chút máu lạnh. Biết là ngài ấy và Tể tướng là sứ thần, cần phải được tập trung bảo vệ là đương nhiên, nhưng cũng không nên xem mấy trăm tinh binh đi theo là đồ thừa như vậy..."

Nhận được ánh mắt thăm dò của Tư Phàm, gã ám vệ liền luồn cúi nhận sai.

"Vương gia tha tội, là miệng của ta không tốt. Chẳng qua ta cũng xuất thân từ quân ngũ, các vị tướng quân dù xuất thân từ gia tộc nào thì cũng xem trọng nhất là tình cảm huynh đệ, hoạn nạn có nhau. Bởi vậy khi ta nghe Sùng Vương ứng phó với tộc Chiến Thần, dù là ngài ấy ứng xử thông minh nhưng ta cũng không khỏi xót xa thay cho các tinh binh kia."

Tư Phàm nhìn xa xăm, khẽ đáp lời hắn.

"Sùng Vương cũng chỉ muốn làm tốt ý chỉ của bệ hạ mà thôi. Về lý thì hắn làm rất tốt, bệ hạ chắc chắn sẽ hài lòng. Nhưng về tình, hắn muốn lấy lòng tộc Chiến Thần thì đã thất bại rồi.

Theo góc nhìn của Sùng Vương thì hắn đang giúp tộc Chiến Thần hoàn thành sứ mệnh, nhưng ở góc nhìn của tộc Chiến Thần, việc đem tình mạng của binh lính ra nói chuyện chẳng khác gì là đang ép họ phải ra mặt."

Có may mắn gặp gỡ Ngũ Lang và Lục Lang từ trước, cho nên Tư Phàm biết khí thế của Tư Điệp không đủ để cân được hai người bọn họ. Ngay từ đầu nàng không muốn để hắn đi là vì nguyên nhân này.

"Vương gia, tuy ngài có nhiệm vụ đi theo giám sát, nhưng nếu việc này thất bại thì ngài cũng sẽ bị ảnh hưởng một ít."

"Bản vương đang xem xét.", Tư Phàm chỉ vào tờ giấy trên bàn, "Dĩ Án sẽ không gặp mặt sứ thần, chúng ta phải viết thư để họ chịu ra mặt, hoặc là dùng bẫy để lừa họ xuất hiện."

"Nếu viết thư thì phải đưa thư, đột nhập vào kinh đô của Dĩ Án cần phải có võ công và kỹ năng tốt. Vương gia, hãy để ám vệ làm việc này."

Thấy gã ám vệ xung phong thì Tư Phàm khẽ cười, nàng vui vẻ trêu đùa hắn.

"Các ngươi là người của bản vương, ai cho giúp sức Sùng Vương? Việc này thành, Sùng Vương lãnh công cao nhất. Việc này bại, bản vương sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Trong việc này, lợi ích của bản vương không nằm ở tiền triều, các ngươi cũng không cần nhọc công."

"A...", gã ám vệ mặt mày phấn khởi, hắn liền hỏi, "Vậy vương gia định nhờ tộc Chiến Thần sao? Nhờ vả họ e là không dễ."

Tư Phàm gật đầu tán đồng.

"Tộc Chiến Thần tâm tư sâu xa, muốn lấy lòng họ không dễ. Muốn họ làm việc cho mình, một là đem lại lợi ích cho họ, hai là để họ thấy việc họ sắp làm là có ý nghĩa nào đó. Sùng Vương ứng phó thông minh nhưng không thỏa được điều kiện nào cả, bản vương phải suy tính kỹ."

Có lẽ nên nhờ Mạc Thanh Trần giúp đỡ...

Nhưng mà nếu vậy... khi không may bị vỡ chuyện thì nàng ấy có hận mình không...?

Vẻ trầm ngâm suy tư của Tư Phàm rơi vào mắt gã ám vệ, hắn sờ mặt chính mình, không hiểu sao nàng lại nhìn mình lâu như vậy?

"Vương gia, ngài bị sao vậy?"

"Không có gì.", Tư Phàm nhìn bức thư trước mặt mình, lạnh giọng nói, "Sùng Vương định khi nào đến kinh đô của Dĩ Án?"

"Khi nãy người của Sùng Vương báo lại, hai ngày sau sứ thần sẽ đến kinh đô Dĩ Án để xin gặp mặt Lục Nguyên Vương gia."

"Được rồi, ngươi cứ ở chỗ Sùng Vương đem tin về thường xuyên cho bản vương là được."

Tư Phàm phất tay cho ám vệ rời đi, nhưng hắn còn chưa đi thì nàng đã gọi lại.

"Vương gia có gì căn dặn?"

Nàng gãi gãi má, làm ra vẻ không quan tâm gì tới nhân sinh, trông giống thuận miệng mà hỏi.

"Bên phía Thần Xung Mạc Thanh Trần, Cẩm y vệ đã kiểm tra xong chưa?"

Gã ám vệ trầm tư suy nghĩ, xong liền cúi đầu.

"Bẩm vương gia, theo tiến độ thì ngày mai là xong. Nhưng có một người khó mà qua ải."

"Là ai?", tuy hỏi nhưng trong lòng Tư Phàm đã đoán ra được người đó rồi.

"Cô nương tên Hồng Ân.", gã ám vệ nhíu mày, "Nàng ta rất kém, không biết vì sao lại lọt qua được một rừng người như thế mà vào được Thập Nguyệt Quân?"

------

Quân doanh Thập Nguyệt Quân.

Tào Dực tính tình vốn thô lỗ, hắn nhìn Hồng Ân đứng lủi thủi trong góc thì tự nắm tóc mình, lớn tiếng mắng nàng ta.

"Ngươi làm cái gì vậy hả? Vì sao chỉ có tránh một đao cũng làm không được? Đúng là ả đàn bà vô dụng mà!!"

Hồng Ân bĩu môi nói lại, "Mẹ kiếp, tên khốn ngươi thì có gì hơn ta? Khinh công yếu kém!!"

"Ít ra lão tử ta đây không bị rớt vòng kiểm tra nào. Còn ngươi xem lại mình đi, chó ghẻ mà học đòi làm cao. Nếu không nhờ Đình Đô và Diệp Vy thì hạng như ngươi vào được đây hay sao?"

Tào Dực tức giận đến mất bình tĩnh, ả Hồng Ân này đã kéo nhóm của Diệp Vy xuống mức trung bình. Làm cho tiểu thư phải ra mặt xin tên nhãi thủ lĩnh Cẩm y vệ cho kiểm tra lại. Ả ta nhìn lại thử xem, tiểu thư quý báu đến thế nào, cao quý đến thế nào, nàng phải hạ mình trước người của tộc Minh Thần, tức chết Tào Dực mà...

Hồng Ân căm hận Tào Dực mồm to đến điên cả người, nàng ta ghét nhất là gã thất phu vô học này nhưng không thể làm gì được. Nay bị mạt sát như vậy khiến nàng ta giận dữ chửi mắng.

"Đám chó má các ngươi dựa vào gì mà dám lên mặt với ta? Các ngươi tưởng ta thích ở đây làm sao? Mẹ nó, tham gia đội quân này làm gì để bị các ngươi làm nhục? Ta đi đây!!"

"Ngươi đi thử xem, xem thử ta có đấm nát đầu ngươi không?"

Ngô Dực hoảng hốt nắm lấy vai Tào Dực can ngăn, "Tào huynh, thôi đi, để nàng ta yên..."

Hồng Ân mắng lớn, "Ngươi dám gϊếŧ ta? Ngay cả ả Thần..."

Một tiếng đanh gọn vang lên giữa khoảng sân rộng khiến mọi người thất kinh. Đỗ Kiều Hoa đứng cạnh Tào Dực, vừa nghe Hồng Ân nói tới nửa chữ "Thần" trong họ của Mạc Thanh Trần thì nàng lập tức vung tay giáng vào mặt nàng ta một cái tát như sấm nổ.

"Cái miệng hôi thối của ngươi không có tư cách gọi tên của tiểu thư!!"

Hồng Ân không thể nào tin được mình vừa bị Đỗ Kiều Hoa tát, cú tát mang theo mười phần sức mạnh khiến nàng ta nổ đom đóm mắt, lạnh choạng ngã xuống đất. Bên tai nghe câu mắng của Đỗ Kiều Hoa, Hồng Ân lập tức bật dậy khóc lớn.

"Đỗ Kiều Hoa, ta đã biết là ngươi không ưa gì ta, nhưng ta không ngờ ngươi lại ác độc như vậy, ra tay đánh ta?"

"Đánh ngươi thì sao? Cái miệng của ngươi, ta còn muốn cắt cả lưỡi, quăng cho chó ăn!!"

Đỗ Kiều Hoa chỉ thẳng vào mặt Hồng Ân mà mắng, nàng cường thế dữ dội khiến Hồng Ân run như cầy sấy, lại tức giận đến dậm chân.

"Ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này!!"

Để lại một câu, Hồng Ân lập tức hậm hực bỏ đi, vừa ra đến cổng thì đυ.ng ngay vào vai của Đình Đô và Diệp Vy đang đi ngược vào. Hai người họ vừa mới cùng Mạc Thanh Trần đến gặp thủ lĩnh Cẩm y vệ, vừa về đã thấy Hồng Ân tức giận xồng xộc chạy ra, nước mắt nước mũi tèm lem nên liền hỏi.

"Hồng Ân, ngươi bị sao vậy?"

Hồng Ân ngước nhìn Đình Đô rồi quay sang Diệp Vy, biết hai người họ sẽ không bênh vực mình nên không nói không rằng mà quay đi. Đình Đô nhìn theo bóng lưng Hồng Ân, khó hiểu hỏi Tào Dực.

"Chuyện gì thế?"

Đỗ Kiều Hoa hung hăng mắng, "Vô lễ, vô trách nhiệm, bất tài, vô dụng, kéo chân đồng đội. Đáng chết!!"

Diệp Vy tròn mắt nhìn Đỗ Kiều Hoa, nàng ấy bình thường thuộc dạng nóng tính nhưng ít khi mắng người dữ dội thế này, hẳn là Hồng Ân đã làm chuyện quá đáng.

"Để ta đi tìm Hồng Ân xem sao?"

"Diệp Vy, muội đi tìm làm gì? Để ả rời đi, sau đó chúng ta sẽ có lý do để gϊếŧ ả!!", Tào Dực phẫn nộ nói.

Diệp Vy phì cười, "Mọi người thật là... Tào đại ca, huynh cứ hung dữ thế này, người ta sẽ sợ đấy."

"Ta còn ước gì khí thế của mình đáng sợ hơn nữa kìa. Cái mồm của ta chỉ dọa được mấy con chó con, làm sao đả động tới những người mạnh như các ngươi được?", Tào Dực trợn mắt quát, "Nếu tới chiều ngày hôm nay ả không về để thực hiện bài kiểm tra cuối cùng, chính tay ta sẽ xách đầu của ả về để tạ tội với tiểu thư!!"

Diệp Vy mỉm cười lắc đầu, nói gì thì nói, nàng quản lý Hồng Ân thì phải có trách nhiệm đi tìm nàng ta về, không thể để tiểu thư còn bận rộn bên trong biết chuyện ngoài này được.

Mạc Thanh Trần ngồi trong gian phòng riêng ở chính điện, thở dài, nàng thắc mắc là mình có yếu kém ở mảng quản lý lòng quân hay không mà Hồng Ân lại có vẻ nặng nề khi hoạt động với Thập Nguyệt Quân như vậy?

Ngày hôm đó, nàng đã nói chuyện riêng với từng người, nhưng mà Hồng Ân không có nói gì về việc rút lui, cho nên nàng đã nghĩ là do nàng ta kém một chút, chỉ cần cố gắng luyện tập thì sẽ được thôi. Ở trong Thập Nguyệt Quân, người kém không ít, Hồng Ân đâu phải là người duy nhất có kỹ năng không tốt? Vậy mà hai ngày nay, ai cũng đã hoàn thành tốt các bài kiểm tra của Cẩm y vệ, chỉ còn mỗi Hồng Ân bị rớt lại phía sau. Cái này là do Mạc Thanh Trần nhìn người không tốt, quản lý quân dưới trướng tệ hay là do ngay từ đầu Hồng Ân đã không thích hợp với Thập Nguyệt Quân?

Hoàng đế liệu có nhắm vào một mình kết quả của Hồng Ân mà giáng tội hay không?

Giá mà có Tư Phàm ở đây, nàng ấy sẽ có lời khuyên đúng đắn cho nàng...

Mình nhớ nàng ấy quá...

Mạc Thanh Trần xụ mặt, từ đầu mùa xuân, hạ đã bắt đầu, là ba tháng nàng không được gặp Tư Phàm rồi.

"Nơi phồn hoa, lãng quên tình.

Thê* cô độc, đón bình minh..."

*Thê trong "thê tử"

Nàng tự mình ngâm thơ, cảm thấy buồn tủi vô cùng. Nàng và nàng ấy chung giường không nhiều, nhưng mỗi lần đều nồng nhiệt không dứt. Giờ đây, người đi, giường trống, cô quạnh mỗi đêm, thao thức đến sáng đã là điều Mạc Thanh Trần trải qua mỗi ngày.

Đầu óc lan man, nghĩ ngợi lung tung khiến Thần Xung cô nương gác bút lên nghiên mực, cầm miếng ngọc và đồng tâm kết lên vuốt ve, nhàm chán ngả lưng ra sau, nhắm mắt cảm nhận sự mát lạnh của miếng ngọc. Một lúc sau, nàng thầm ngợi khen.

"Miếng ngọc này đúng là đồ tốt, mát lạnh khiến người ta thật thoải mái."

Đúng lúc này, từ bên ngoài có tiếng cầu kiến của một Cẩm y vệ, Mạc Thanh Trần thả đồng tâm kết xuống rồi chỉnh lại tư thế, sau đó mới cho hắn vào. Vừa gặp nàng, hắn đã nói.

"Thần Xung đại tiểu thư, có một người muốn chuyển lời cho ngươi."

Mạc Thanh Trần vẫn giữ gương mặt lạnh tanh nhìn gã Cẩm y vệ, nàng đang nghĩ người nào chuyển lời mà phải bí ẩn như vậy? Có khả năng là Sùng Vương, vậy thì nàng không hứng thú, không cần thiết phải bày tỏ thái độ hào hứng hay kinh ngạc làm gì?

"Chuyển lời gì?", nàng bỏ qua hỏi danh tính, chỉ tập trung vào nội dung câu nói.

Gã Cẩm y vệ chắp tay cúi đầu, nhẹ giọng đọc y như ngữ điệu mà người kia đã sai khiến.

"Dưới gốc đào hoa, không gặp không về."

Trái tim Mạc Thanh Trần đột nhiên gia tăng tốc độ khi nghe thấy câu nói này, cái kiểu dùng câu cú vừa lãng mạn, ra vẻ bí mật, lại ẩn một chút sến súa này thật sự rất thân thương với nàng. Cái cách nhấn nhá âm tiết nửa nạc nửa mỡ của gã Cẩm y vệ tuy không thể truyền tải được hết chân tình nhưng cách nhả chữ lại giống đến bảy, tám phần.

"Dưới gốc đào hoa, không gặp không về..."

Mạc Thanh Trần học theo cách nhấn nhá âm tiết này suốt từ lúc gã Cẩm y vệ rời đi cho tới khi nàng viết xong trang giấy cuối cùng. Sắp tới giờ ăn trưa, Mạc Thanh Trần y như một cô gái mười sáu tuổi mong mỏi được gặp người trong lòng. Tháng trước nàng vừa phát hiện ra một quán súp thịt cua rất ngon, nàng muốn dẫn Tư Phàm đi ăn ngay.

"Diệp Vy!!"

Nàng vừa vội vã thu xếp gọn gàng mọi thứ vừa gọi Diệp Vy, nhưng người bước vào lại là Đình Đô. Mạc Thanh Trần nhướng mày hỏi.

"Diệp Vy đi ra ngoài rồi sao?"

Đình Đô nghiêm giọng đáp, "Diệp Vy nói là đi gặp ai đó rất quan trọng."

Mạc Thanh Trần híp mắt, có lẽ nàng đã biết người mặc chiếc váy thượng phẩm ngồi trong xe ngựa hôm qua là ai rồi, "Được rồi, Diệp Vy sẽ biết chừng mực. Đình Đô, đây là báo cáo quá trình huấn luyện Thập Nguyệt Quân, ngươi giữ đi. Sau khi kết thúc đợt kiểm tra thì hãy trao tận tay cho thủ lĩnh của Cẩm y vệ, đừng quên đấy."

Đình Đô khẽ cười, nhanh chóng cất báo cáo vào trong ngực áo. Có vẻ hắn còn định nói gì đó, nhưng khi quay lại thì đã không còn thấy Mạc Thanh Trần đâu nữa. Hắn thở dài, nghĩ tới tình trạng của Hồng Ân thì cũng thoáng lo lắng, khi nãy Diệp Vy định đi tìm Hồng Ân thì có một Cẩm y vệ gọi nàng đi mất.

Trước khi đi, Diệp Vy đã nhờ Đình Đô đi tìm Hồng Ân giúp mình, đáng lý hắn định hỏi Mạc Thanh Trần là tìm Hồng Ân về rồi thì có nên cho nàng ta kiểm tra hay không? Hay là...

Làm nàng ta bị tàn phế rồi nói là tai nạn thì sẽ tránh khỏi con mắt của thủ lĩnh Cẩm y vệ.

Đình Đô nghĩ thế, nhưng sau đó hắn lại khẽ lắc đầu gạt đi ý nghĩ ác độc.

------