[Chương Trứng màu]
Để Trứng màu vào trong đi! Vốn là muốn viết một vụ còng tay cưỡиɠ ɠiαи.
Sát thủ x Đội trưởng đội đặc cảnh
"Đội trưởng Khương, bị cong tay cũng có thể phát tình, phía dưới chảy nhiều nước như vậy." Nghiêm Sở vung cây roi mềm trong tay, vỗ lên người Khương Từ đang bị còng lại trên cái ghế.
Cà vạt bị nới lỏng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, roi mềm khi đánh vào người sẽ không đau, nhưng sẽ có cảm giác đặc biệt nhục nhã.
"Thương Kiêu." Khương Từ lạnh lùng giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh không sợ tôi bắt anh sao?"
"Trước đó, đội trưởng Khương phải tự lo liệu cho bản thân đi." Nghiêm Sở vừa nói vừa dùng roi đánh vào cái l*и Khương Từ, nước nhờn lập tức làm ướt quần cảnh sát của y, thậm chí còn dính trên roi.
"A..." Khương Từ không nhịn được rên một tiếng, đột nhiên nước trong lỗ l*и chảy ra càng dữ dội hơn.
"Chậc chậc, đánh l*и da^ʍ của cậu giống như càng nứиɠ hơn, đều nói đội trưởng Khương lạnh lùng vô tình, không ngờ rằng lại ra một con đĩ da^ʍ." Nghiêm Sở liếʍ liếʍ nước l*и dính trên roi, một tay nắm cằm Khương Từ để y ngẩng đầu đối diện với anh mắt của mình, nở nụ cười khát máu, "Dáng vẻ cậu mặc cảnh phục, khiến người ta thật muốn hủy hoại cậu."
Vừa nói, Nghiêm Sở liền kéo cà vạt của Khương Từ ném sang một bên, bộ đồng phục cảnh sát đang mặc trên người vô cùng lộn xộn. Nghiêm Sở cầm roi ra lướt qua cái cổ tinh xảo của Khương Từ từng chút một.
Hai tay Khương Từ bị ép ra sau lưng, vòng qua cái ghế, hai chân bị banh ra trói chặt hai bên chân ghế, cho nên căn bản không có cách nào tránh thoát. Người đàn ông trước mặt đầy thú tính, cho dù là Khương Từ, cũng sinh ra chút cảm giác bị áp chế. Nhưng cho dù như vậy, ánh mắt y nhìn về Nghiêm Sở cũng không có một chút hèn nhát nào, ngoại trừ hai má vì tìиɧ ɖu͙© hơi nóng bỏng, hơi thở phun ra từ đôi môi hé mở cũng có chút nóng.
"Anh muốn làm gì?" Lông trên roi mềm khiến da y hơi ngứa, Khương Từ cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy, lạnh lùng hỏi.
"Làm gì, đương nhiên là làm cậu." Giọng nói Nghiêm Sở trầm thấp mà từ tính. Đặt đội trưởng đội đặc cảnh cao cao tại thượng như vậy ở dưới người lăng nhục, đối với hắn ngoài thể xác, còn có kɧoáı ©ảʍ tâm lý. Hơn nữa...Người này còn có cơ thể khác với người thường.
Nghiêm Sở cầm cây kéo trên đất, trực tiếp cắt vào giữa quần Khương Từ, trong lúc cắt lộ ra l*и nhỏ màu hồng giữa hai chân, hắn vung roi đánh thẳng vào đó.
"A a a!!" Khương Từ bị đánh vào, lỗ l*и co rút một trận, nước nhờn từng dòng từng dòng trào ra ngoài, môi l*и mập mạp lập tức biến thành màu đỏ tươi.
Sát thủ x Đặc cảnh chăm sóc dạy bảo
Lông mềm trên roi đánh vào vị trí mềm mại, đôi môi l*и đỏ tươi dần trở nên sưng tấy, qυầи ɭóŧ bị cắt siết môi l*и trở nên to dài, trông thật gợϊ ȶìиᏂ, ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng Nghiêm Sở cũng càng phồng lớn.
Khương Từ trợn tròn mắt nhìn chỗ đó của hắn, thật lớn... Sao có thể...
"Đội trưởng Khương, vẻ không cam lòng của cậu thật khiến tôi muốn ȶᏂασ chết cậu."
Nghiêm Sở lại đánh một roi lên l*и Khương Từ, cho dù liều mạng cắn môi mình cũng không nhịn được tiếng rên, hạ thân y cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác như thế, vừa nóng vừa xót, còn mang theo tê dại thoải mái đến tận cùng, nước dịch theo roi vung vẩy lên trên sàn nhà và trên người Nghiêm Sở, hòn le nhỏ cũng bị đánh trương lên.
"Như vậy cũng có cảm giác, đĩ da^ʍ, cậu sẽ không phải M đấy chứ?"
"Anh mới... A!" Khương Từ bị đánh đến co quắp, lông mềm quét qua môi l*и giống như có điện xẹt qua toàn thân, nước l*и phụt phụt bắn ra ngoài, quần cảnh sát dưới háng bị cắt rách, lăng ngược như vậy quả thực hơi quá mức, nước mắt Khương Từ không khống chế được lăn xuống.
"Khóc?" Nghiêm Sở nâng cằm Khương Từ lên, đầu lưỡi liếʍ liếʍ những giọt nước mắt trên má y, "Là sướиɠ quá sao, bảo bối?"
Giọng nói dịu dàng đến mức tưởng như có thể khiến người ta rơi xuống địa ngục bất cứ lúc nào, nhưng động tác trên tay Nghiêm Sở vẫn tràn đầy thú tính, kỹ xảo roi vô cùng phong phú đánh vào môi l*и cùng bắp đùi trong, để kɧoáı ©ảʍ của hai địa phương đó lên đến trình độ cao nhất.
"... A a... Anh đừng đánh ... Thật khó chịu..."
"Muốn? Đội trưởng Khương, l*и da^ʍ của cậu ngon đến mức có thể chảy nước, bắn tung tóe khắp người tôi nha, nhất là nơi này." Nghiêm Sở chỉ chỉ dưới háng mình, vừa vặn có tia nước nhờn bắn vào nơi đó của hắn, Khương Từ đỏ bừng mặt, một giây tiếp theo liền bị người đàn ông đè gáy, "Đến đây, liếʍ sạch sẽ."
[Trứng màu liên quan tới ngậm tinh]
Sau khi đứa nhỏ thứ hai chào đời.
"Cục cưng, không thể lau sạch."
"Không phải anh không cho em ngậm sao?" Khương Từ kỳ lạ nhìn Nghiêm Sở.
"Đó là bởi vì lúc ấy đang ở tỏng đội, bây giờ ở nhà, bà xã muốn ngậm bao lâu đều được."
"Nhưng chờ chút nữa ra ngoài... Sẽ... Rỉ ra..."
Nghiêm Sở cười một tiếng, cầm giang tắc tới, sau đó cắm cho Khương Từ: "Như vậy sẽ không chảy ra, đi thôi."
Điều mà Khương Từ không ngờ tới là, sau mỗi lần Nghiêm Sở tiến vào đều phải để mình ngậm, hơn nữa dần dần còn không dùng giang tắc nhét vào, chỉ có thể siết chặt mông để tϊиɧ ɖϊ©h͙ không chảy xuống, mỗi ngày cái mông đều ướt nhẹp, khóc không ra nước mắt... Hơn nữa, hậu quả mỗi ngày ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ Nghiêm Sở chính là... Khương Từ lại nhanh chóng mang thai...
[Trứng Màu]
Bạn tốt của bạn "Khương Từ" gửi cho bạn một lời chúc kính nghiệp, hãy nhanh chóng đưa cho tA
Nghiêm Sở bấm vào tin nhắn, không nhịn được cười lên. Gần đây ai cũng rầm rộ sưu tầm "Ngũ phúc" chỉ vì phong bao lì xì 200 triệu phát trong đêm ba mươi, Khương Từ cuộc sống luôn luôn khô khăn cũng mê mệt trong đó. Nhất là sau khi Khương Từ thu thập được bốn lời chúc kia, nhưng không có được "Kính chúc phúc"... Không thể làm gì khác hơn là xụ mặt nhờ những người bạn tốt giúp đỡ. Nghiêm Sở không nhịn được cười lắc đầu một cái, đồ ngốc nghếch này, nhiều người như vậy cướp số tiền 200 triệu, đứa nhỏ nhà hắn có thể lấy được 5 tệ thì hắn không phải họ Nghiêm, cướp loại bao lì xì này không bằng tự cho mình một chút.
Bạn đã được chuyển một khoản tiền.
Khương Từ nhấn vào app, phát hiện thứ Nghiêm Sở gửi đến không phải là "Kính nghiệp phúc", mà là chuyển khoản "52.000", bên dưới có câu ghi chú "Bà xã, tôi yêu em.".
"Câu nói phía dưới kia em nhận, tiền không muốn, muốn "tϊиɧ ɖϊ©h͙ phúc"."
Khương Từ không chút suy nghĩ trả lời Nghiêm Sở, lúc này mới phát hiện "kính nghiệp" của mình lại gõ thành "tϊиɧ ɖϊ©h͙"! ! Trái tim lập tức đập điên cuồng, tại sao tay y lại ung thư thế?! Tại sao app xx không có chức năng thu lại tin! ! A a a !
Kính nghiệp: Jìngyè
Tϊиɧ ɖϊ©h͙: Jìng yè
"Thì ra bà xã muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng em, tối nay trên giường chờ tôi."
Khương Từ đỏ mặt ném điện thoại, đúng là một bộ gõ hỏng! !
Đêm hôm đó, Khương Từ được như "Ý nguyện" bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng mà sau chuyện này Nghiêm Sở lại bị đuổi ra khỏi phòng.
Ngày thứ hai, tất cả mọi người trong đội đặc cảnh đều nhận được một tin nhắn trên app: "Anh em, cầu một tấm "Kính nghiệp phúc"! Dỗ vợ!"
[Tiếp tục Trứng màu sát thủ x cảnh sát đặc nhiệm chăm sóc dạy bảo]
Nghiêm Sở áp mặt Khương Từ vào đũng quần mình, nhiệt độ nóng bỏng phả lên gò má y, nhuộm đỏ ửng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Khương Từ muốn quay mặt đi, nhưng Nghiêm Sở lại gia tăng lực độ, cách lớp quần, Khương Từ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng độ cứng của cái cây bên trong kia, bởi vì bành trướng quá lớn, nên chống quần thành một cái túi to, vô hình trung khiến Khương Từ càng có cảm giác bị áp bách mãnh liệt.
Bị mùi hương xạ hương nóng bỏng bao quanh, Khương Từ cảm giác mình như mất khống chế, vươn lưỡi ra, liếʍ nhẹ lên địa phương căng phồng một cái.
Chỉ một hành động đơn giản, lại khiến cho Nghiêm Sở hít một hơi, túm chặt tóc gáy Khương Từ.
"Bảo bối, lại liếʍ."
Khương Từ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Sở, trái tim đột nhiên như bị điện giật, khuôn mặt tuấn tú như quỷ mị của người đàn ông hơi ngước lên vì tìиɧ ɖu͙©, đôi môi mỏng thở ra làn hơi nóng bỏng, Khương Từ thấy vậy giật mình, chờ kịp phản ứng, Nghiêm Sở đã mang theo nụ cười nhìn về phía mình.
"Sao không tiếp tục."
Mặt Khương Từ nhanh chóng đỏ lên, giống như bị phát hiện tâm tư thầm kín, cũng không để ý mình đang làm gì, hướng về bộ phận đang phồng lên của Nghiêm Sở dùng sức liếʍ.
Vết nước đọng làm chiếc quần tối màu càng thẫm màu hơn, rõ ràng chưa thực sự liếʍ chỗ đó của người đàn ông, nhưng cảm giác trong miệng đã tràn đầy mùi xạ hương nồng đậm, khiến người ta ý loạn tình mê.
Bởi vì Khương Từ bị trói nên quần áo trên người không thể hoàn toàn cởi ra, chỉ có thể treo ở trên người y, trong lúc Nghiêm Sở vừa hưởng thụ sự liếʍ láp của Khương Từ, vừa dùng roi trên tay đánh lên người y.
"A ha..." Lông mềm quẹt qua chỗ hở, Khương Từ run một cái, hạ thân chảy ra nhiều nước hơn.
Chỉ chốc lát sau, trên người y đã xuất hiện những vết đỏ, làn da Khương Từ vốn đã mỏng mang mịn màng, một chút xíu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng dễ dàng nhìn thấy mà giật mình. Nghiêm Sở nhìn vậy hạ thân càng căng lớn, hắn kéo quần một cái, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn cứng ngắc đánh vào mặt Khương Từ.
Khương Từ hơi sửng sốt, sau đó xấu hổ quay mặt đi, một rơi liền rơi xuống đầṳ ѵú.
"A a!"
"Muốn không?" Nghiêm Sở dùng roi ma sát cái l*и da^ʍ ướŧ áŧ của Khương Từ, nhìn ra là biết y rất muốn, vì vậy trực tiếp cởi dây thừng trên người, ném người lên giường. Bởi vì hai tay Khương Từ vẫn bị còng ở phía sau, không có cách nào chống trả, chỉ có thể kinh hãi lắc đầu, cố gắng thoát khỏi xiềng xích, nhưng lại bị đối phương ép chặt.
Cái mông bị buộc phải nâng lên, Nghiêm Sở tách cánh mông Khương Từ ra, vì quần bị cắt, cho nên không cần cởi ra, trực tiếp cầm ©ôи ŧɧịt̠ mình thô bạo nhắm vào bên trong cái lỗ hồng.
"Không được! Anh không thể đâm vào! ! Đừng! A!"
"Bây giờ mới sợ? Đội trưởng Khương cầu xin tha thứ lớn tiếng một chút, có lẽ tôi sẽ bỏ qua cho cậu." Nghiêm Sở đột nhiên nắm lấy hòn le của Khương Từ, nơi đó bị nắn bóp sưng tấy đỏ tươi, người dưới thân không ngừng co giật phun nước.
"Đừng... Ưm a... Cầu xin anh... Không muốn..." Khương Từ một bên khóc thút thít một bên cầu xin tha thứ, nhưng cái dáng vẻ đáng yêu này chỉ khiến Nghiêm Sở càng muốn trêu đùa y.
Cho nên không chờ y nói xong, liền hạ eo, ȶᏂασ ©ôи ŧɧịt̠ lớn của mình vào.
"A a a a! !" Khương Từ bị ȶᏂασ nước nhờn tung tóe, mềm nhũn ở trên giường.
"Đĩ l*и, không phải còn trinh sao?" Nghiêm Sở vỗ một cái vào mông y, không ngờ đội trưởng Khương giả bộ giữ trinh tiết như vậy thật ra đã sớm không phải trinh nữ.