Cảnh Sát Đi Tuần

Chương 57.Khởi phát! Ký túc xá đội đặc cảnh ᐯụиɠ Ŧяộm, còng tay play

(Trứng Phục sinh đặc biệt: Sát thủ SWAT play còng tay, - mạnh - gian, roi mềm đánh l*и da^ʍ)

Khương Từ nghe được tiếng hít thở của Nghiêm Sở nặng hơn trước đó rõ ràng, cũng biết bây giờ khẳng định hắn đã có phản ứng nên không nói nhiều, trực tiếp đưa tay sờ soạng bộ phận đáng tự hào phía dưới của hắn.

Bất ngờ bị "tấn công", Nghiêm Sở suýt chút nữa hít thở không thông, siết chặt cổ tay Khương Từ, nhưng lại không dám dùng sức với y. Hắn phát hiện bảo bối nhà mình bây giờ thật sự càng ngày càng hấp dẫn, càng ngày càng "xấu", nhưng phải nói là Khương Từ như thế này cũng càng ngày càng đáng yêu.

"Thân thể của em không sao chứ?" Nghiêm Sở quan tâm hỏi, vốn dĩ hắn không tới đây làm những chuyện này, chỉ là lo lắng cho thân thể của Khương Từ. Sau khi bị nôn vào buổi tối trông sắc mặt y không được tốt lắm, Nghiêm Sở bởi vì lo lắng lăn qua lộn lại không ngủ được, dứt khoát trộm chạy đến. Nhưng mà... không ngờ buổi tối Khương Từ lại khá "Sinh long hoạt hổ", đang tự mình trộm chơi.

"Có... Nếu anh không làm với em, em sợ ban ngày mình sẽ không nhịn được ngã nhào vào anh."

Khương Từ nghiêm mặt nói câu này, lại làm cho Nghiêm Sở buồn cười, lại không nhịn được chậc lưỡi hít hà, xem ra khoảng thời gian này thật sự khiến Khương Từ kìm nén quá cực khổ, nếu làm cho vợ chết ngạt cũng không được.

"Vậy tôi sẽ làm, bà xã em đừng lộn xộn." Khương Từ ngủ ở giường dưới, giường trên còn có người, cho nên động tác Nghiêm Sở rất nhẹ, sợ rằng một chút đung đưa nhẹ cũng đánh thức người ta. Nhưng bởi vì ban ngày tiêu hao thể lực của mọi người quá nhiều, cho nên ai cũng ngủ rất say, không dễ dàng bị đánh thức như thế.

Mặc dù Nghiêm Sở nói đừng nhúc nhích, nhưng Khương Từ vẫn lo lắng hắn sẽ đột nhiên "Đổi ý", vì vậy tay đặt chỗ đũng quần của đối phương chẳng những không buông ra, còn cố tình mò tới qυყ đầυ bóp hai lần.

"Bé con, đừng chạm vào nó." Nghiêm Sở cau mày, không cần nhìn cũng biết quần của hắn ấy bây giờ đã bị kéo căng lên rồi, từ khi ngửi thấy mùi sữa như có như không trên người Khương Từ hắn đã có phản ứng, bây giờ ôm người vào trong ngực thật khó để khắc chế loại xúc động này.

"Anh cứng rồi..." Khương Từ cởϊ qυầи Nghiêm Sở ra, sau đó chậm rãi thò tay vào trong qυầи ɭóŧ, sờ sờ lôиɠ ʍυ hơi đâm vào tay, quấn lấy cẩn thận trêu chọc, "Muốn ȶᏂασ em không?"

"Chậc." Nghiêm Sở kiềm chế thở dài một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ đang cương cứng đột nhiên càng thêm sưng đau. Lực kéo của Khương Từ cũng không lớn, đối với Nghiêm Sở mà nói ở trình độ vừa lúc có thể khơi mào tìиɧ ɖu͙©, đồng thời cũng càng thêm khơi dậy thú tính ẩn núp trong hắn. Nhưng vào lúc này, Nghiêm Sở đột nhiên nghĩ đến vì ban ngày diễn tập nhiệm vụ nên bây giờ mình vẫn còn món đồ đó mang trên người. Nếu như dưới tình huống này có phải nên lấy ra dùng trên người Khương Từ không... Dường như có hứng thú khác, cho nên hắn không ngăn cản Khương Từ làm nũng, nhưng lại nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười quen thuộc, "Bảo bối không nghe lời như vậy có phải nên trừng phạt một chút không?"

"Hả? Hình phạt gì?" Khương Từ tò mò ngẩng đầu nhìn người đàn ông, mỗi lần nghe Nghiêm Sở nói muốn "trừng phạt" mình, trong lòng y vừa sợ vừa hưng phấn. Nhưng nghĩ đến tất cả đạo cụ đều để ở nhà, giờ này hẳn là Nghiêm Sở không thể làm gì ở nơi như ký túc xá, không biết hắn có thể trừng phạt mình như thế nào? Trong khi y suy nghĩ, Khương Từ lại lộ ra một chút mong đợi.

"Em cảm thấy sẽ là cái gì?" Nghiêm Sở cười mò tới vật bên hông mình, sau đó lấy ra khỏi chăn bông.

Ở trong bóng tối Khương Từ nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy một vật kim loại phản chiếu trước mặt mình hơi lung lay, sau đó một giây kế tiếp liền bị Nghiêm Sở giữ cổ tay lại.

"!" Dường như nhớ ra vừa rồi là cái gì, trong lòng Khương Từ cả kinh, chưa kịp cẩn thận suy nghĩ, Nghiêm Sở đã thuần thục dùng cái vật kia còng mình. Toàn bộ động tác vừa cẩn thận vừa nhanh chóng chính xác, còng tay chỉ phát ra một tiếng "Răng rắc" nhỏ, hay tay Khương Từ đã bị còng lại.

"Bã xã, kỹ thuật của tôi có tiến bộ hơn không." Nghiêm Sở vênh mặt hỏi, Khương Từ chỉ muốn lườm hắn một cái.

"Đừng dùng cái này..." Đối với Khương Từ mà nói, bị vật này còng lại là cực kỳ xấu hổ, bởi vì từ trước đến nay y đều dùng thứ này để còng tay người khác, đây là lần đầu tiên bị thứ này còng tay, luôn luôn cảm thấy có cảm giác khuất phục. Hơn nữa trong trường hợp này, một khi bị ai đó nhìn thấy, cả đời này mình cũng không muốn gặp người. "Nhỡ chút nữa có người phát hiện ..."

"Em nhỏ giọng thôi, sẽ không có ai phát hiện." Bàn tay Nghiêm Sở bên dưới chăn bông vuốt ve cái mông to ẩm ướt của Khương Từ, nghĩ đến cảnh Đội trưởng Khương kiêu hãnh bị bắt giữ như thế này, thân dưới liền kích động muốn nhất trụ kình thiên, "Không phải vừa nãy bà xã sờ rất vui vẻ sao, bây giờ đến lượt tôi."

"... Ừm ..." Khương Từ hối hận cũng đã muộn rồi, lần nào cũng là Nghiêm Sở bắt nạt mình, hiếm khi muốn bắt nạt lại Nghiêm Sở một lần, nhưng cuối cùng kết quả lại là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Bàn về phúc hắc, y quả thực không phải là đối thủ của hắn.

Vốn là hạ thân Khương Từ không mặc gì, Nghiêm Sở rất thuận lời, ở kẽ mông sờ soạng vài cái, đầu ngón tay cũng đã ướt đẫm. Đầu ngón tay Nghiêm Sở từ từ chạm vào lưng Khương Từ, cảm thấy người trong ngực lập tức căng thẳng. Nghiêm Sở biết nơi đốt sống cùng của Khương Từ có điểm nhạy cảm, từ nơi đó mò đến cái bụng hơi phồng lên của Khương Từ, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng.

"Không biết lần này bà xã định sinh con trai hay con gái cho tôi?" Nghiêm Sở nhẹ nhàng cạ vành tai Khương Từ.

"Anh muốn thế nào?"

"Con gái đi, một cái áo bông nhỏ thân thiết để chăm sóc cảm giác cũng rất được, nhưng con trai cũng được, dù sao là em sinh đều thích."

Khương Từ "Ừ" một tiếng, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp, nhớ tới lúc Nghiêm Từ vừa sinh ra, Nghiêm Sở cũng rất thích đứa bé, thấy thân thể đặc thù của nó cũng không có nửa điểm mâu thuẫn.

"Hừm ... Đừng sờ bụng ... Chạm vào phía dưới ..." Khương Từ bị vây hãm hai tay không thể động đậy, chỉ có thể dang chân ra cạ Nghiêm Sở như trước.

"Không kịp đợi?"

"Đừng mè nheo nữa đi xuống đi... Mọi người sẽ tỉnh..." Mình và Nghiêm Sở ngủ chung một chỗ, còn quần áo xốc xếch, tay cũng bị còng lại, màn này mà bị người nhìn thấy là không thể giải thích rõ ràng được đâu.

"Sợ?" Nghiêm Sở cười một tiếng, tay cầm dươиɠ ѵậŧ Khương Từ bắt đầu vuốt ve, "Cảm giác đặc biệt giống như tôi sắp cưỡиɠ ɧϊếp đội trưởng Khương của chúng ta. Tôi thực sự muốn đυ. em như thế này bất chấp sự tồn tại của mọi người, để cho em dùng miệng cởϊ qυầи tôi ra, sau đó ȶᏂασ em đến lãng kêu."

Lời của Nghiêm Sở khiến Khương Từ lại phun nước da^ʍ, hạ thân vừa ngứa ngáy vừa trống rỗng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ thẹn thùng, chỉ tưởng tượng đến cảnh Nghiêm Sở cưỡиɠ ɧϊếp mình khiến y không nhịn được phát nứиɠ, nhưng lại không thể nhìn thẳng mình dâʍ đãиɠ. Rõ ràng là ở nơi này, vừa sợ bị người ta phát hiện, vừa không thể cầu xin đối phương mạnh mẽ đυ. mình.

"Lần trước bảo bối dùng l*и da^ʍ "Bắt giữ" tôi, lần này để tôi dùng ©ôи ŧɧịt̠ to lớn để "Bắt giữ" đội trưởng Khương của chúng ta một lần?" Nghiêm Sở cởi một quần xuống một chút, chen vào giữa hai chân của Khương Từ, hướng về phía l*и da^ʍ đẫm nước của y từ từ đâm vào.