Cảnh Sát Đi Tuần

Chương 36.Diễn lại những chuyện xảy ra trong đêm đầu

(Kích H xe chấn, lỗ l*иcắm một cái liền triều thổi, bắn bên trong không sợ mang thai?) Trứng phục sinh

"A a a ©ôи ŧɧịt̠ cứng quá... TᏂασ thật sâu...A a a..." Khương Từ bị ȶᏂασ đến tay chân vô lực, hai mắt đen kịt, tuy rằng chân quấn lấy đối phương nhưng không muốn buông xuống, thời điểm Nghiêm Sở đỉnh mạnh còn cố ý ép chặt, để đối phương đυ. càng sâu hơn. Khương Từ đã bất chấp tiếng kêu của mình có đánh thức bảo bảo hay không, kɧoáı ©ảʍ từng đợt kéo đến như cướp mất lý trí của y.

Hai người càng ȶᏂασ càng dây dưa, dù sao cũng đã không ân ái một thời gian dài như vậy. Cho dù ở trong xe cũng đã quên tất cả, nhiều lần đầu Khương Từ đập vào lưng ghế sau được Nghiêm Sở kéo lại, nhưng một lần vong tình đầu mình cũng bị đυ.ng vào nóc xe vang lên tiếng động nặng nề.

"Đau không?" Mặc dù người bị đập đầu là Nghiêm Sở nhưng trong lòng Khương Từ cũng run lên, vô thức xoa xoa nơi hắn bị đυ.ng phải.

Đang đυ. thoải mái đương nhiên Nghiêm Sở không cảm thấy đau, lại thấy được vẻ mặt dịu dàng của Khương Từ khi xoa nơi mình đυ.ng phải, trong lòng liền nổi lên cảm giác ngọt ngào.

Nhận ra hành động không rõ ràng của mình, Khương Từ nhanh chóng bỏ tay ra.

"Không đau. Bảo đối quan tâm tôi như vậy, có nên thưởng cho em một phần thưởng không?" Nghiêm Sở vừa nói vừa kéo bắp đùi Khương Từ, vừa ȶᏂασ vừa sắc tình liếʍ lên nơi đó. Da đùi của Khương Từ mềm nộn như đậu phụ non, dùng sức bóp một cái sẽ để lại vết, nhưng lại vô cùng co dãn, Nghiêm Sở liếʍ một đường đến bắp chân y.

"Ưʍ... Nhột...A ha... Nghiêm Sở..." Nghiêm Sở không chỉ liếʍ nơi đó của mình, còn ngậm một ngụm thịt mυ'ŧ vào rồi nhả ra, khiến cho y giống như bị dòng điện tê ngứa xuyên qua vậy.

"Rõ ràng ai cũng phơi nắng phơi gió, sao Đội trưởng Khương lại có thể trắng như vậy?" Nghiêm Sở không nhịn được cảm khái, nhân tiện nghiền qua tuyến tiền liệt của Khương Từ một lần nữa, làm cho người dưới thân thoải mái đến mức hai bắp đùi căng thẳng, hiện lên bắp thịt mỏng manh, sờ vào càng có cảm giác hơn trước đó.

"A a... Em sao biết...được..." Cũng không phải y muốn trắng như vậy, hơn nữa bình thường bọn họ đều mặc quần dài, trên đùi không muốn trắng cũng không có khả năng.

Không tới một khắc, toàn bộ đùi trong của Khương Từ đã ngập đầy dâu tây, Nghiêm Sở thỏa mãn buông ra, nhìn dấu ấn trên đó dần dần chuyển từ màu hồng sang màu đỏ tươi, loại dấu ấn khiến người mặt đỏ tim đập may mắn ở trên địa phương bình thường được bọc lại nghiêm nghiêm cẩn cẩn, nếu không nếu có người nhìn thấy, Khương Từ nhất định sẽ cảm thấy không thể làm người.

Nghiêm Sở đặt chân y xuống, khôi phục lại tốc độ đâm rút trước đó, ghế dưới hai người lại lắc lư, lần này Nghiêm Sở chỉ hướng về điểm nhạy cảm của Khương Từ đυ., khiến nơi đó của y không ngừng co giật bú mình thiếu chút nữa bắn tinh, miệng hậu môn giống như cái miệng nhỏ nhắn tham lam ngậm chặt ©ôи ŧɧịt̠ mình không buông.

"Ha a... Côи ŧɧịt̠ đυ. thật sâu... Cứ ȶᏂασ nơi đó thật khó chịu!! A a a ..."

"Ừ a... Quá nhanh.... Nghiêm Sở, nhẹ một chút...A a...!!" Khương Từ bị ȶᏂασ đến mức phát khóc, vừa khóc vừa hít mũi, nhìn qua có chút đáng thương, nhưng từ đầu đến cuối không cắn Nghiêm Sở. Dươиɠ ѵậŧ nhỏ phía trước bị ȶᏂασ đung đưa, chỉ như vậy đã phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Khi ghê xe đung đưa, Khương Từ như cảm thấy cả xe cũng chấn động theo, cản bản không dám nghĩ tới việc có ai bên ngoài phát hiện ra cái gì không, cũng không dám thừa nhận rằng mình đang cùng một người đàn ông ở trong xe làm loại chuyện nóng như lửa này, dần dần không thể thở được, chỉ có thể vừa khóc vừa rêи ɾỉ, cuối cùng còn khóc đến mất hơi, bắt đầu liều mạng ho khan.

Thấy vậy Nghiêm Sở lập tức dừng lại động tác, nhuận khí cho Khương Từ, đứa trẻ lúc này còn chưa tỉnh ngủ như nghe thấy tiếng khóc của Khương Từ tỉnh lại, dường như cảm thấy ba mình bị "Ức hϊếp" cũng theo đó khóc rống lên.

"Đứa trẻ... Khóc..." Khương Từ định đứng dậy nhưng lại bị Nghiêm Sở đè lại.

"Không sao, để tôi xem." Nghiêm Sở quay đầu trấn an đứa bé đang khóc, rồi lấy ra một chiếc núʍ ѵú giả dành cho đứa trẻ mới sinh không lâu từ trong túi kín khí để nó ngậm, quả nhiên rất nhanh đã ngừng khóc.

"Em không sao chứ?" Chờ đứa trẻ không lộn xộn, Nghiêm Sở mới hồi thần tiếp tục vuốt ve Khương Từ.

"Không... Không sao... Anh đừng dừng..." Thanh âm Khương Từ vẫn nghẹn ngào, hai chân lại quấn lấy Nghiêm Sở. Lỗ l*и phía trước như cái miệng mở to, hơi nóng từ bên trong truyền tới nước l*и càng khiến lỗ l*и đói khát, dươиɠ ѵậŧ đã bắn tinh, lỗ sau cũng được thỏa mãn, chỉ có phía trước vẫn luôn khao khát được ©ôи ŧɧịt̠ lớn đυ. vào. Giống như đang bị treo ở bên bờ cao triều, muốn thỏa mãn nhưng lại không được! Mồ hôi cùng nước da^ʍ chảy đầy xe, chỗ ngồi lầy lội vô cùng, dù có lót xe cũng không biết chó thấm xuống phía dưới hay không, nhưng dù vậy, Khương Từ vẫn không nhịn được phát nứиɠ."Lỗ l*и phía trước cũng muốn ȶᏂασ... Nghiêm Sở...Ưm a.... Dùng ©ôи ŧɧịt̠ lớn ȶᏂασ phía trước..."

"Em thật sự muốn ȶᏂασ phía trước sao?" Nghiêm Sở hôn lên trán y xác nhận, "Chờ chút nữa ȶᏂασ đến bắn tinh, lỡ mang thai lần nữa thì sao."

Khương Từ sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng.

"Chỉ là... Sau khi sinh... Không... Không dễ mang thai như vậy..."

"Khó nói, dù sao người đàn ông của em cũng rất phi thường." Thời điểm nói câu này Nghiêm Sở còn cố ý đỉnh đỉnh eo.

"Đừng tự đắc...A...Lần đó chỉ là tai nạn thôi! Bây giờ phía trước rất muốn... Anh mau vào đi... Sẽ không có thai..." Khương Từ biết mang thai cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, huống chi mình cũng không phải nữ nhân, đối với lần trước y trúng thầu, chẳng qua là ông trời chiếu cố mình mà thôi.

"Đi vào cũng được thôi... Nếu đội trưởng Khương muốn thì phải đáp ứng tôi một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?" Nhìn nụ cười quen thuộc của Nghiêm Sở, không hiểu sao Khương Từ lại có loại dự cảm xấu.

"Đêm đầu tiên em làm như thế nào, lần tiếp, làm lại toàn bộ cho tôi xem."

"! !" Khương Từ trợn tròn mắt, "Không được!"

"Vậy sau này sẽ không ȶᏂασ l*и da^ʍ của em nữa. Bảo bối em có thể suy nghĩ cho kỹ."

Biết rằng người này bụng dạ đen tối! Muốn cự tuyệt, nhưng phía trước vừa nhột vừa khó chịu, nếu quả thật không ȶᏂασ mình nhất định sẽ phát điên vì khao khát, không thể làm gì khác hơn là nước mắt lã chã lựa chọn thỏa hiệp.

"Vậy anh đừng nói nhảm... Mau vào..."

"Được." Nghiêm Sở vẻ mặt vô cùng vui mừng, trực tiếp rút ©ôи ŧɧịt̠ tím đỏ ướŧ áŧ của mình ra, sao đó một phát ȶᏂασ vào lỗ l*и Khương Từ.

"Ách a a a! ! Thật thoải mái!! Đầy quá... Ưm a...Không được!! A a a đến!"

Nghiêm Sở vừa mới ȶᏂασ vào lỗ l*и liền co giật, Khương Từ nháy mắt kích động đến triều thổi.

Sau đó Khương Từ phản ứng lại chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ! Đang tận lực không muốn để mình thất thố cũng không nhịn được trong lòng kêu rên, lỗ l*и vừa được cây gậy to lớn này cắm vào, kết quả mới hưởng thụ có mấy giây đã cao triều! ! Nhất thời khóc không ra nước mắt. T.T