Gửi Kẹo Hỷ Cho Cậu

Chương 3: Cướp đồ của tôi

Editor: Shi Shann

🍑🍑🍑

Chu Duệ không muốn công khai chuyện yêu đương với Uông Tông, vì cô muốn giữ kín, sợ bị ba mẹ phát hiện.

Chu Duệ chỉ nói chuyện này với Trang Úy.

Trong tiết thể dục, Chu Duệ đang chơi bóng chuyền với chị em của mình.

Uông Tông đứng bên cạnh nhìn.

“Tôi đã nói rồi, Chu Duệ là bạn gái tôi.” Uông Tông nói với Vương Tử Lâm, người đang ngồi trên bậc thềm sân thể dục.

“Cậu bị bệnh tâm thần à? Cả trường đều biết Chu Duệ là bạn gái Trang Úy, tự nhiên cậu nói bừa cái gì vậy.” Hiển nhiên Vương Tử Lâm không tin.

Vẻ mặt của Uông Tông trở nên kỳ quái, đương nhiên cậu biết Trang Úy, đúng hơn là thường xuyên nghe bạn gái mình nhắc tới, ít nhiều cậu cũng có nghe qua tin đồn Trang Úy và Chu Duệ là một cặp, nhưng cậu đã hỏi qua Chu Duệ, cậu nhớ rõ cô dứt khoát nói: “Không phải!”

Nhưng bây giờ chính tai nghe thấy người khác nói về chuyện này, cậu thật sự cảm thấy cực kỳ chói tai.

Rõ ràng cậu mới là bạn trai Chu Duệ, tại sao không ai tin?

Không khống chế được sự bực bội, cậu cầm chai nước bên cạnh lên đi về phía Chu Duệ.

Chu Duệ nhìn thấy cậu, cảm thấy cậu đang đi thẳng về phía mình, cũng không biết cậu muốn làm gì, nên cô hơi tránh sang một bên, nghĩ thầm, chẳng phải đã nói sẽ yêu đương bí mật sao.

Thấy động tác của cô, đồng tử Uông Tông co rút kịch liệt, bước chân đình trệ.

Cách đó không xa truyền đến một tiếng hét lớn: “Cẩn thận!”

Chu Duệ và Uông Tông cùng nhìn về hướng đó, một quả bóng cực mạnh đập thẳng vào Uông Tông, Uông Tông không tránh kịp, tiếng va chạm giữa quả bóng với da thịt và tiếng hét chói tai đồng thời vang lên, cậu cũng ngã xuống theo tiếng hét.

Lúc này Chu Duệ cuối cùng cũng không rảnh lo có bị nghi ngờ gì không, cô chạy về phía trước xem bạn trai có bị thương không.

Các bạn học xung quanh cũng xúm lại.

Đầu Uông Tông bị một quả bóng đập vào, lúc này cơ thể đau đớn còn bị làm xấu mặt trước mặt bạn gái, hai việc này đều khiến cậu ta tức giận, xua tay với Chu Duệ và những người đang quan tâm khác, cậu ta ngồi dậy.

Cậu ta vẫn ngồi trên mặt đất, thấy một bàn tay vươn ra từ giữa đám đông lộn xộn, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt gọn gàng, bóng loáng, những vết bẩn trên đầu ngón tay có thể nhìn ra người này vừa chơi bóng.

Uông Tông theo bản năng biết được chủ nhân của bàn tay này chính là thủ phạm.

Cậu chống vào mặt đất đứng dậy, không có ý định tiếp nhận lòng tốt của cậu, sau đó đám người cũng giải tán.

Sau khi Uông Tông thấy người đi tới, vẻ mặt cậu lập tức mất tự nhiên.

Chu Duệ ngây người.

Là Trang Úy.

Hôm nay cậu rất khác hôm qua.

Hôm qua còn là một tên lưu manh say rượu, bây giờ cậu lại chơi bóng rổ, trở thành một thiếu niên chói sáng.

Chỉ là kỹ thuật chơi không tốt lắm, đập vào đầu người khác.

“Bạn học, thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Tiếng nói của Trang Úy còn mang theo tiếng thở hổn hển, trên đầu còn đeo băng đô thể thao. Mái tóc đen xõa trên khuôn mặt bị mồ hôi làm ướt đẫm, theo tiếng nói chuyện của cậu mà lắc lư sang một bên.

Mặc dù khóe miệng cậu nhếch lên, nhưng trong nụ cười đó ai cũng có thể nhìn thấy sự hối hận và áy náy của cậu.

Uông Tông nhìn bạn gái nhỏ của mình, sau đó lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trang Úy một lúc, nhếch miệng: “Không sao.”

Cậu có thể làm gì? Không chấp nhận lời xin lỗi sau đó chửi ầm lên? Hay cười nhạo kỹ năng chơi bóng của Trang Úy kém?

Dù có làm gì, người cuối cùng bị người khác cười nhạo vẫn là cậu.

Cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt vào bụng.

Đơn giản vì thành tích học tập của Trang Úy tốt, gia cảnh tốt, ngoại hình và chiều cao đều hoàn hảo.

Dù ngoài mặt sóng yên biển lặng, nhưng ai cũng có thể nhìn ra hai người đang ngấm ngầm phân cao thấp.

Chu Duệ căng thẳng, hai tay vặn vào nhau, vì cô sợ cảnh tượng trong giấc mơ tối qua sẽ xuất hiện trong hiện thực.

Cô biết Trang Úy không thích Uông Tông, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng không thể dùng bóng đánh người được, đúng không? Trong lòng cô thầm ghi nhớ một khoản nợ.

“Vậy là tốt rồi. Lần sau tôi sẽ chú ý.” Trang Úy chống hai tay lên eo, vẫn đang thở hổn hển, áo bóng rổ trên người cậu ướt đẫm mồ hôi, mặc dù đang là mùa hè nhưng thời tiết mùa thu càng ngày càng đậm, gió nhẹ thổi qua, quần áo dán chặt vào người cậu.

Trong đầu Chu Duệ đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, ngay sau đó cô lại hận không thể tát mình một cái.

“Đi thôi, Chu Duệ. Uông Tông muốn đến phòng y tế, cậu có muốn đi theo không?” Triệu Tình hỏi cô, ánh mắt nhìn Chu Duệ rồi lại nhìn Trang Úy.

Cô biết quan hệ giữa hai người không bình thường, không biết… Chu Duệ muốn đến phòng y tế với cô hay là… nói chuyện với Trang Úy?

Chu Duệ phục hồi tinh thần, phát hiện Uông Tông đã đi ra ngoài, đi về phía phòng y tế.

Cô vội nói với Triệu Tình: “Cậu đi trước đi, mình có chút việc.” Sau đó cô đẩy cô ấy đi trước.

Trong lòng Triệu Tình biết rõ nên gật đầu, cười cười bát quái.

Trang Úy đang đứng cách cô chưa đến hai mét, nghe thấy lời cô nói, cậu cũng nhướng mày nghi hoặc.

Theo tính cách của Chu Duệ, bây giờ hẳn cô đang tức giận, nếu có điều muốn nói với anh, nó sẽ là...

Quả nhiên, cậu chỉ thấy thiếu nữ đứng cách cậu không xa đang chạy đến, sau đó giẫm mạnh lên chân cậu hai lần, khi giẫm còn có chút sốt ruột thậm chí cô còn sắp té ngã, Trang Úy bắt lấy cô.

Chu Duệ thẹn quá hóa giận, hất tay anh ra, nói: “Quỷ đáng ghét.”

Sau đó cô cũng không quay đầu lại mà chạy đi.

Lúc chạy trong lòng cô còn tự mắng chính mình, vội vàng xóa đi những suy nghĩ trong đầu... ‘quần áo chơi bóng rổ của cậu đang ướt, gió lại thổi mạnh như vậy, liệu cậu có bị cảm lạnh không?’

Lạnh chết cậu đi, quỷ xấu tính, thật đáng ghét.



Trang Úy ngây ngốc nhìn chằm chằm dấu chân trên giày mình một lúc, sau đó cậu nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên, trở về sân bóng.

Đường Duyên ngồi bên cạnh cậu, đưa cho cậu một chai nước, hỏi: “Làm sao vậy, tên đó chọc cậu sao?”

Ai đều tin Trang Úy không cẩn thận ném bóng vào đầu tên đó, nhưng cậu không tin.

Bởi vì cậu tận mắt nhìn thấy, Tranh Úy ở sân bóng nhìn về hướng đó một lúc, sau đó không chút do dự ném bóng.

Trang Úy vặn nắp chai ra uống một hớp nước, ngây ngốc nhìn bầu trời xa xăm, cuối cùng cậu để chai nước khoáng xuống rồi đứng dậy.

Đường Duyên thấy cậu đi ngược về phía mặt trời, không chút đau lòng nói một câu: “Cậu ta cướp đồ của tôi.”

Sau đó chính là bóng lưng tiêu sái rời đi của cậu.

Nhưng, Đường Duyên cảm thấy cậu tuyệt đối không cam tâm tình nguyện.

Dù không biết là thứ gì, nhưng Trang Úy nhất định sẽ cướp về, cướp không được cũng sẽ khiến tên đó không yên ổn.

Trang Úy chính là như vậy, bề ngoài hiền lành ít nói, nhưng thực chất cậu lại có tính chiếm hữu cực mạnh.

Trong lòng Đường Duyên cố nén cảm giác lạnh lẽo thay tên đó… nhanh dâng hai tay trả lại thứ đó cho Trang Úy đi.

🍑🍑🍑

7/11/2021

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)