Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 7: Ăn nghèo hắn

Tiên nhân sau khi về cõi tiên, tên liền sẽ biến mất.

Lúc trước Tiểu Lạc ra đời, trưởng lão Tiên giới thông qua kim quang trên vách trường sinh mà tìm được cô, đem cô mang về Thiên Đình.

Sáu ngày trước, thời điểm Tiểu Lạc tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm ngủ ở trên vách trường sinh, vách trường sinh kiên cố không phá vỡ nổi trải qua vạn năm đã loang lổ, giống một vị lão nhân du khô đèn tẫn.

Sau khi Tiểu Lạc tỉnh lại, nó liền hóa thành mảnh nhỏ rồi biến mất, trước khi biến mất, trên vách trường sinh chỉ còn lại một cái tên cuối cùng, chính là cô, Tiểu Lạc.

Người hầu dẫn Tiểu Lạc đi xem phòng mới của cô. Bởi vì Lâm Ngạn Sơ bày mưu đặt kế, phòng của Tiểu Lạc liền ở bên cạnh phòng Lâm Ngạn Sơ , đây tuyệt đối là người đầu tiên có thể ở gần Lâm Ngạn Sơ như vậy. Người hầu kinh ngạc trong chốc lát liền thu lại thần sắc, nghiêm túc làm tốt trách nhiệm của mình.

Phòng này chủ đạo là tông màu xám cùng màu cà phê, người hầu giải thích nói: "Phòng chưa kịp bố trí lại, tiểu thư thích phong cách gì có thể chờ quản gia về nói với ông ấy."

Nói xong để lại một đống đồ đạc đủ loại phong cách để Tiểu Lạc chọn lựa.

Tiểu Lạc nhìn đến vui vẻ vô cùng.

Lâm Ngạn Sơ nhìn đồng hồ, hỏi người hầu bên cạnh: "Người đâu?"

"Tiểu Lạc tiểu thư đang xem đồ đạc trang hoàng phòng."

"Gọi cô ấy xuống đây."

Người hầu nghe mệnh.

Tiểu Lạc ôm quyển sách đi xuống: "Anh tìm tôi."

"Lại đây."

Tiểu Lạc đem quyển sách bỏ xuống, đi qua.

Lâm Ngạn Sơ rối rắm mà nhìn cô, nhìn một lúc lâu, Tiểu Lạc đều bị hắn nhìn đến hồ đồ, Lâm Ngạn Sơ vươn tay, ở trên tay cô bắt một phen.

Tiểu Lạc hiểu ý, ngày đầu tiên nhậm chức cô phải biểu hiện thật tốt, cắn chặt răng, một tia linh khí từ trên tay Tiểu Lạc chuyển đến trên người Lâm Ngạn Sơ, đem thần hồn hắn bao bọc lấy.

Lâm Ngạn Sơ cảm giác một trận dòng nước ấm chảy qua, vốn dĩ ẩn ẩn đau đầu nháy mắt vậy mà giảm bớt.

Tiểu Lạc sắc mặt tái nhợt mà thu hồi tay.

Lâm Ngạn Sơ cúi đầu nhìn cô, Tiểu Lạc lập tức lui một bước.

Cô đều hy sinh một tia căn nguyên linh khí của mình, làm người không thể quá tham lam.

Lâm Ngạn Sơ bật cười. Người trước mặt tuy rằng lai lịch không rõ, là người hay là yêu đều không rõ ràng lắm, bất quá tâm tư đơn giản, suy nghĩ cái gì đều viết ở trên mặt, thân thể hắn chết sống cũng chính là bộ dáng này, cũng không sợ cô có cái mưu đồ gì.

Được chỗ tốt, Lâm Ngạn Sơ cảm thấy chính mình không thể quá tra, lời nói lạnh nhạt theo thói quen của hắn khó được có chút ngữ khí mềm mỏng: "Cô về sau liền ở nơi này, thiếu cái gì liền tìm quản gia."

Tiểu Lạc gật đầu.

Toàn bộ người hầu vây xem: "......"

Lâm Ngạn Sơ đi nhanh ra ngoài, thời điểm tới cửa, quản gia An Đức đã trở lại.

"Thiếu gia, ngài còn chưa kiểm tra." An Đức bất đắc dĩ mà nói.

Lâm Ngạn Sơ quyết đoán làm lơ hắn nói: "Điều tra một chút về Lâm Tiểu Lạc, toàn bộ, có thể tra nhiều hay ít đều tra hết, buổi tối tôi muốn xem tư liệu chi tiết."

Quản gia:???

Tiểu Lạc khi nào họ Lâm?

"Còn có, mua cho cô ấy ít quần áo."

Trên người cô quần áo nguyên liệu nhìn không tồi, nhưng kiểu dáng kỳ kỳ quái quái, lại không phải cosplay, hiện tại có mấy người mặc như vậy.

Cho nên, cô quả nhiên là yêu quái thành tinh đi.

Bất quá là một yêu tinh rất đơn thuần.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại s1apihd.com, tài khoản lovebichbong123

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

Lâm Ngạn Sơ trong đầu trong nháy mắt hiện ra đủ loại chuyện cổ quái ly kỳ trong Liêu Trai, cảm thấy bản thân đã biết chân tướng. Cũng may mắn là hắn, hắn từ nhỏ giãy giụa đấu tranh giữa sự sống và cái chết, sinh tử đều đã trải qua, bất luận là sự tình gì đều không thể làm hắn thất kinh.

Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm đem cô bắt lại.

Xác định được suy nghĩ của mình, Lâm Ngạn Sơ lại dặn dò nói: "Cô ấy nếu ra ngoài liền cho người đi theo, tìm người có thể tin tưởng."

Nội tâm quản gia đã sớm sóng gió mãnh liệt, thiếu gia của bọn họ chưa từng quan tâm những người khác như vậy, ngay cả mẹ của thiếu gia, thiếu gia bất quá theo thường lệ sẽ gọi điện hỏi thăm vào ngày lễ, có khi nào quản người khác mặc quần áo gì, ra hay không ra khỏi cửa.

"Thiếu gia, ngài có phải hay không coi trọng cô ấy." Quản gia rối rắm hỏi.

Bằng không thiếu gia như thế nào sẽ vì cô phá lệ, hơn nữa lúc nãy hai người lôi lôi kéo kéo, mọi người đều thấy.

Tuy nói Tiểu Lạc lai lịch không rõ, mục đích không rõ, bất quá chỉ cần là thiếu gia thích, mặc kệ Tiểu Lạc có thân phận gì đều không ảnh hưởng.

Tất cả lấy ý nguyện của thiếu gia làm trọng, quản gia tận tình khuyên bảo mà nói: "Thiếu gia, ngài như vậy thầm lặng quan tâm là vô dụng, nữ sinh đều phải ở trước mặt sủng ái...... Ai, Tiểu Lạc, cô lại đây một chút, thiếu gia chúng tôi có chuyện muốn nói cùng cô."

Tiểu Lạc ôm mâm đựng trái cây đã đi tới, nghi hoặc mà nhìn Lâm Ngạn Sơ.

Lâm Ngạn Sơ liếc mắt quản gia chỉ số thông minh đột nhiên giảm xuống, nheo nheo mắt, bước nhanh rời đi.

Tiểu Lạc:???

Vừa mới sinh khí là như thế nào?

Tiểu Lạc yên lặng nhìn mâm đựng trái cây của mình, nói thật tốt ăn ở bao toàn bộ, cô vừa nãy mới ra sức làm việc, ăn của hắn cái mâm đựng trái cây thì làm sao? Quỷ hẹp hòi!

Tiểu Lạc phẫn nộ hậm hực đem mâm đựng trái cây nhanh chóng ăn xong, ăn xong liền cầm mâm không đối với đám người hầu phía sau xem đến ngây người nói: "Tôi còn muốn."

Hừ hừ hừ, ăn nghèo hắn.

Quản gia nhìn bóng dáng cô tịch đã đi xa của thiếu gia cùng Tiểu Lạc vô tư ở trước mặt -- ai, hận sắt không thành thép.

Tác giả có lời muốn nói: Ở chung get......

"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"