Editor: Dĩm
[Thao trước cửa (H) ]
Giang Ngọc Châu nhúc nhích một hồi, lại không có ý định rút ra. Chẳng qua chỉ giảm tốc độ đâm vào, đè Lương Thanh U vào cửa không phát ra tiếng.
Lương Thanh U nóng nảy: “Mau rút ra đi…… ư a……”
Cậu nghe thấy được tiếng cười khẽ của hắn, tuy gậy thịt chôn trong cơ thể vẫn đang chậm rãi đâm chọc, nhưng lâu lâu lại chọc một cái thật sâu, khiến cậu rêи ɾỉ từng tiếng đứt quãng.
"Cốc ~ cốc ~ " Tiếng gõ cửa lại vang lên, Lương Thanh U nghe được giọng nói của mẹ ở ngay sát chỉ ngăn cách nhau bằng một cánh cửa: “Bé con, con dậy chưa?”
Lương Thanh U vội vàng lấy tay che miệng không dám thở mạnh, nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn táo bạo cắm, va chạm vào tràng đạo nghiền nát khiến dịch ruột chảy đầy xuống sàn nhà, cậu cực lực đè nén kɧoáı ©ảʍ đột ngột đánh úp, vì sợ không cẩn thận đem tiếng rêи ɾỉ này phát ra sẽ bị mẹ nghe thấy.
Mẹ Lương thấy con trai vẫn chưa đáp lại, cho nên bà định vặn nắm cửa đi vào, thì tự dưng bên trong có một giọng nói mơ hồ truyền đến: “Mẹ, con đây.”
“Con ở bên trong sao? mẹ gọi con lâu như vậy mà không thấy con lên tiếng.”
“Con vừa mới ngủ dậy.” Lương Thanh U khó khăn phun ra mấy chữ, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không. Cậu cảm thấy khi nói chuyện với mẹ, Giang Ngọc Châu dường như trở nên hưng phấn hơn.
Côn ŧᏂịŧ chôn trong tràng đạo trướng lớn hơn rất nhiều, Lương Thanh U cố gắng điều khiển thịt ruột xoắn chặt lấy gậy thịt đem nó khống chế dừng lại, nhưng gậy thịt như biết trước được ý đồ liền đem toàn quân lùi về, chỉ lưu lại cán gậy ở cửa động. Đợi thịt ruột trở nên vô thố buông lỏng cảnh giác thì hắn một kích đâm thẳng vào tận cùng bên trong, khiến tiếng rên của cậu thay đổi.
Mẹ Lương cảm thấy giọng nói của cậu nghe có vẻ kỳ lạ, giống như muốn khóc, nhưng bà không biết con trai bảo bối của mình đang bị một người đàn ông đè ở cánh cửa xỏ xuyên, côn ŧᏂịŧ thô to thao cúc huyệt liên tục chảy nước.
Giang Ngọc Châu hoàn toàn không quan tâm mẹ của Lương Thanh U đang đứng bên ngoài, ngược lại ở trong cái hoàn cảnh có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thao đến nỗi hai chân cậu run rẩy đứng không vững, muốn khóc cũng không dám khóc, đem lí trí còn xót lại trả lời từng câu hỏi của mẹ Lương.
Mẹ Lương ở bên ngoài nói: “Vậy mau xuống nhà đi, mẹ mua đồ ăn sáng cho con, lát nữa sẽ nguội hết.”
Lương Thanh U bị thao đến mức không thể đứng vững trên tấm cửa, cả người run rẩy muốn khóc thành tiếng, vẫn phải cố nén trở về, giả vờ như vừa mới thức dậy dùng giọng mũi nặng nề nói: “Dạ.”
Mẹ Lương quay người rời đi, tiếng giày cao gót nện trên nền nhà vang lên lần nữa, khi nghe được bà đã đi xuống lầu. Lúc này cậu không nhịn được nhỏ giọng rêи ɾỉ, Giang Ngọc Châu tăng tốc, thô bạo thao lỗ cúc của cậu, sau một hồi đâm vào, hắn cũng không nhịn nữa mà bắn tinh trực tiếp vào sâu trong thành ruột của cậu.
"Ưm a a ... nhiều quá ..." Đầu óc Lương Thanh U trở nên trống rỗng, cậu lập tức quên mất mẹ mình đang ở dưới nhà, tâm trí chỉ tập trung vào cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đang bắn ở bên trong cúc huyệt.
Khoảnh khắc Giang Ngọc Châu rút côn ŧᏂịŧ ra, hai chân Lương Thanh U lập tức mềm oặt ngã xuống, may mà hắn nhanh tay đỡ kịp, bế ôm về giường.
Giang Ngọc Châu xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn tắm ra, nắm lấy chân cậu lau sạch ái dịch chảy dọc bắp đùi, lật người cậu lại bẻ mông ra, nhìn lỗ cúc mấp máy không khép lại được nhưng lại không có chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài, có lẽ do hắn bắn quá sâu nên không bị chảy ra.
Ai ngờ, hắn lại đem quả dưa chuột vừa rồi cắm vào ngăn chặn, còn dùng lực ấn mạnh: “Anh ơi, phải kẹp chặt, đừng để rơi ra ngoài.”
Lương Thanh U vẫn đang mê man trong dư vị cao trào, cũng chưa ý thức được hắn đang làm cái gì và nói cái gì.