Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 75: Ta thoát ra rồi

Tác giả: Thϊếp Tại Sơn Dương

Edit: FioBùi Cảnh trầm mặc nhìn nước mắt nàng rơi, thầm thở dài thườn thượt.

Huyết mạch của tộc Thanh Điểu bắt nguồn từ Khổng Tước.

Trước kia Minh vương của Khổng Tước muốn cắn nuốt đại bàng của Phật Tổ, sao có thể là người lương thiện. Y hỏi: “Mấy vị trưởng lão của tộc Thanh Điểu dựa vào việc chia nhau ăn xá© ŧᏂịŧ của Tây Vương Mẫu để nâng cao tu vi, vẫn luôn giấu giếm cô à?”

Thanh Nghênh duỗi bàn tay run rẩy, dừng lại giữa không trung, hồi lâu sau thì chậm chạp nhẹ nhàng gật đầu.

Bùi Cảnh nói: “Thần hồn của cô giờ vẫn rất yếu, ngủ một giấc thật ngon đi. Chờ đến khi tỉnh dậy, tất cả đều kết thúc.”

Thanh Nghênh nhìn y bằng vẻ mặt đau thương. Đôi mắt xanh biếc tràn ngập lo lắng.

Bùi Cảnh cười ấm áp với nàng: “Đừng lo, đến lúc ấy, ta sẽ để Phượng Căng đưa cô về nhà.”

Khoé môi tái nhợt của Thanh Nghênh nhếch lên một nụ cười, há hốc mồm, hơi thở rất nhạt, mỗi chữ đều như xé rách cổ họng, khàn khàn lên tiếng.

“Cảm… ơn.”

Thanh Điểu rơi vào trạng thái ngủ say, Bùi Cảnh cầm hạt châu mà nghĩ, Tây Vương Mẫu ấy vậy mà hắc hoá, nhưng điều y càng tò mò hơn là, vì sao Thiên Diện Nữ có thể có được sức mạnh áp chế Tây Vương Mẫu?

Còn nữa, Sở Quân Dự có biết trong hạt châu này có linh hồn của Thanh Nghênh, hoặc là, bởi vì có nên mới đưa cho y?

Đưa người sống cho y…

Bùi Cảnh nở nụ cười bất đắc dĩ, lẩm bẩm: “Ngươi cũng tuỳ tiện quá đi mất.”

Đối với Bùi Cảnh mà nói, thật ra thì tranh tài của Thượng Dương Phong cũng chẳng cần phô trương danh tiếng, cứ tuỳ tiện kéo dài thời gian để bạn nhỏ người ta thua vinh quang một chút là được rồi.

Cùng với việc Bùi Cảnh chiến thắng liên tiếp, nụ cười trên mặt Hứa Kính càng lúc càng sâu. Lần nào y nhảy xuống võ đài, cậu ta cũng vô cùng lo lắng chạy tới, lần này nhiệt tình nhất, thậm chí phấn khởi đến mức cho y một đấm: “Trương Nhất Minh! Huynh vào năm mươi vị trí đầu!” Vào năm mươi vị trí đầu, có nghĩa là vào vòng tiếp theo, có thể cạnh tranh với những anh hùng hào kiệt của bảy mươi hai toà ngoại phong.

Bùi Cảnh cảm thán trong lòng, rốt cuộc mớ này cũng kết thúc, nhìn Hứa Kính phấn khởi không hề che giấu, y không kìm được mà hỏi: “Những linh thạch hiếm có kia của ngươi là vốn lấy vợ à?” Hứa Kính nghe y nói lại đau lòng, trừng mắt: “Đâu chỉ vốn lấy vợ, tiền làm quan tài cũng ở trong đó.”

Bùi Cảnh bật cười đi ra ngoài, thậm chí còn không quay đầu liếc mắt một cái từ sau khi xuống khỏi võ đài.

Mà một đám sư huynh sư tỷ Thượng Dương Phong sau lưng y tức đến nghiến răng.

Còn có những người từ các phong khác đến xem trò vui, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Cái tên Trương Nhất Minh này ngông cuồng vậy sao?”

Có người nói: “Nhưng mà hình như cũng có chút vốn liếng để ngông cuồng đó.”

Đệ tử nắm rõ tình tình của Thượng Dương Phong ghen ghét: “Hắn vẫn luôn ngông cuồng như thế, mắt cao hơn đầu, không thèm đặt người ta vào mắt. Hừ, ta chờ hắn ra ngoài Thượng Dương Phong bị đánh cho cha mẹ cũng không dám nhận.”

So với thi đấu ngoại phong không được coi trọng như này thì sân bãi nội phong có thể nói là lửa bốc tận trời. So với đấu kiếm thuật đơn nhất của đệ tử ngoại phong, tài nguyên mà đệ tử nội phong có lại càng nhiều, công pháp tiếp xúc cũng nhiều hơn — thường thường đều đặt cược các rương pháp bảo. Trên đấu trường bóng đao ánh kiếm, trận phù huyền diệu, bẻ hoa hái lá, đặc sắc tuyệt luân, người phía dưới nhìn xem không chớp mắt.

Mà Phong chủ trưởng lão tư thái đoan chính ngồi trên đài cao lại không quan tâm rõ ràng. Ánh mắt bọn họ luôn đảo quanh ở cửa vào phong, cả buổi không thấy bóng dáng Bùi Ngự Chi, càng chờ càng nóng vội.

Có người đặt nghi vấn: “Không phải Chưởng môn muốn thu đồ sao? Không tự mình đến xem?”

Cả đám nhướng mày, cũng cảm thấy không thích hợp.

“Các ngươi nghĩ nhiều quá.” Nữ Phong chủ duy nhất trong nội phong mỉm cười, giọng nói dịu nhẹ: “Nói không chừng là ngại phiền phức, tính tình của y vẫn luôn như này. Đến lúc ấy cứ đưa hạng đầu đến Thiên Tiệm Phong là được.”

Các trưởng lão nội phong nhìn nhau, đều đọc được bất lực trong mắt đối phương. Nói ra thì, bọn họ cũng coi như nhìn Bùi Ngự Chi lớn lên, hiểu được chút tính nết của y, lắc đầu cảm thán: “Đây chắc là lần thu đồ tuỳ tiện nhất trong lịch sử Vân Tiêu từ trước đến nay.”

Mà vị Chưởng môn bọn họ hằng mong ngóng, lúc này đang ở Vấn Tình Phong. Bùi Cảnh tìm đến Trần Hư: “Ta muốn đệ sắp xếp cho ta tỷ thí với Trường Ngô ngay trận đầu tiên, đệ làm được không?” Không nhìn đến trận pháp của Vấn Tình Phong, thiếu niên áo nâu trực tiếp đi đến trước vị trí Phong chủ.

Trần Hư đang sắp xếp danh sách, bị y xáp lại thế thì giật nảy mình, suýt nữa nện luôn cả tay giấy lên trán y. Thật ra tỷ thí bình thường vốn không cần làm phiền Phong chủ Vấn Tình Phong, nhưng lần này đặc biệt ở chỗ Chưởng môn muốn thu đồ đệ.

Bởi vì Bùi Ngự Chi vô cớ bắt cậu làm nhiều việc như vậy, Trần Hư hận đến nghiến răng, nhưng vẫn rút một tờ ra từ chồng giấy, nói: “Biết rồi, hồi thứ hai, trận đầu là các huynh.”

Trên tờ giấy đó có chân dung của Trường Ngô, mày phẳng mũi ưng, dung mạo bình thường, ánh mắt lại hung ác, trông cũng không giống như người lương thiện mà Phong chủ Chung Nam Phong nhắc đến.

Bùi Cảnh đưa tay cầm lấy, nói thầm: “Là hắn à.”

Trần Hư cầm bút, nói: “Một đệ tử ngoại phong như huynh quang minh chính đại vào Vấn Tình Phong như thế còn ra thể thống gì, mau cút ra ngoài cho ta.”

Bùi Cảnh lại bảo: “Thế mà cũng có chân dung, vậy ta trông như nào, đệ lấy ra cho ta xem.”

Trần Hư tức giận: “Còn như nào nữa, xấu chứ sao.”

Bùi Cảnh một mực không tin, dùng pháp lực tìm được mình trong mấy ngàn tờ giấy, kết quả thất vọng. Đến một phần ngàn vạn vẻ đẹp trai của y mà hoạ sĩ cũng không biểu đạt ra được. Cuối cùng Bùi Cảnh vẫn tự viết, lại vẽ lên bức tranh, chẳng qua mới vẽ được cái mặt thì y mắc kẹt dưới ánh mắt lạnh như băng của Trần Hư, chỉ có thể dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, viết hai chữ đẹp trai lên phần giấy trống không.

“…” Trần Hư không nhịn nổi nữa, rút kiếm muốn đuổi y ra.

Bọn họ ở đây ầm ĩ.

Phượng Căng thản nhiên đi vào cung điện.

Từ lần trước gặp áp chế ở Thiên Tiệm Phong, vị vua mới của Phượng tộc này không những không nhụt chí mà hứng thú với Sở Quân Dự còn dâng cao hơn — nhưng Bùi Cảnh sao có thể mặc cậu chàng theo y đi quấy rối phu nhân tương lai của mình, thẳng thừng bày trận pháp trước Thiên Tiệm Phong, Phượng Căng còn dám tới thì đốt trụi lông chim cậu chàng luôn — Phượng Căng rảnh hết việc làm lại không đánh lộn dứt khoát ở lì trong Vấn Tình Phong.

Lúc Phượng Căng đến, tờ giấy trên tay Trần Hư rơi vào trong tay cậu chàng.

Sau khi nhìn rõ, bắt đầu cùng với Thần thú đại nhân trên vai phát ra tiếng cười nhạo lạnh lẽo.

“Giỏi đấy Bùi Ngự Chi, giờ ngươi lẫn vào ngoại phong Vân Tiêu vui vẻ sung sướиɠ nhỉ.”

Bùi Cảnh cất kiếm Vấn Tình giúp Trần Hư, ban đầu còn muốn nói hai câu đốp lại lời Phượng Căng, kết quả hạt châu trước ngực y bỗng nhiên lạnh buốt, loại run rẩy và sợ hãi gần sát như thế truyền vào trong đầu Bùi Cảnh theo dây thừng. Thế là tiện thể, ánh mắt nhìn Phượng Căng của Bùi Cảnh cũng biến hoá cực kỳ phức tạp. Phượng Hoàng sinh chím chim non, Khổng Tước sinh Thanh Điểu, Thanh Nghênh xem như… cháu gái của Phượng Căng?

Phượng Căng đặt giấy lên bàn, đối diện với ánh mắt của Bùi Ngự Chi, lông tơ toàn thân dựng đứng trong nháy mắt, cảnh giác: “Ngươi làm gì đấy?”

Bùi Cảnh đổi chủ đề, hỏi lại: “Ngươi định ở Vân Tiêu đến lúc nào?”

Phượng Căng nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Ngươi không biết có một câu thế này à, mời thần đến thì dễ tiễn thần đi thì khó?”

Ngươi thì thần gì, nhiều lắm là thần kinh. Nhưng ngại Thanh Nghênh, Bùi Cảnh không chọc ngoáy cậu chàng, chỉ khuyên bảo đầy ẩn ý: “Đã làm mẹ nhiều con vậy rồi, ngươi có thể chín chắn chút không.”

Trần Hư: “…” Bọn họ đã xảy ra chuyện gì lúc cậu không biết rồi.

Mắt Đỏ: “???”

Bùi Cảnh đã lẩn đi trước khi Phượng Căng kịp xù lông.

Để lại một đốm lửa Niết Bàn run lẩy bẩy trong điện Vấn Tình.

Trần Hư che chở sách của mình, thầm nắm đầu hai ôn thần này ra mắng mấy lần trong lòng.

Mà sau khi Bùi Cảnh đi, Mắt Đỏ còn hơi kỳ quái nhìn thoáng qua, trong đôi mắt trong veo hiện vẻ nghi hoặc.

Trần Hư rất bận, không quan tâm đến việc tỷ thí ngoại phong, vội vàng giải quyết xong rồi rời khỏi.

Phượng Căng chỉ tới đòi thứ gì đó để xem.

Điện Vấn Tình nhanh chóng trống không, ánh nắng vàng hoe xuyên qua cửa sổ rọi xuống mặt đất, chiếu rõ ràng quỹ đạo của làn khói. Không còn ai ở điện Vấn Tình, một bóng người chậm rãi xuất hiện giữa hư không, nàng ta ngồi trên bàn, váy áo đặt một chỗ. Ngón tay trắng nõn sượt qua từng tờ trong danh sách đó, môi đỏ cong lên: “Phượng Hoàng cũng đến à? Thú vị thật.”

“Chỉ là có thú vị đi nữa, những kẻ đáng chết đều phải chết.”

Ngón tay nàng ta lướt qua những chữ cái trên đó.

Hiệp một, Trường Ngô của Chung Nam Phong đấu với Trương Nhất Minh của Thượng Dương Phong.

Máu rót vào trang giấy, Trương Nhất Minh chậm rãi biến thành Quý Vô Ưu.



Sở Quân Dự đưa hạt châu vào tay Bùi Cảnh xong, ở lì trong Vô Nhai Các không ló ra, không thèm để ý đến tất cả những chuyện ngoài Thiên Tiệm Phong.

Gió mạnh cuộn rèm cửa sổ lên, cũng rung rinh mái tóc màu bạc của hắn. Một con bướm đậu trên mu bàn tay hắn, cánh vỗ lấp lóa ánh sao, nhìn từ xa hết sức lộng lẫy, nhưng lại gần chỉ trông thấy bộ dạng ác quỷ dữ tợn, toàn thân cánh hồ điệp này đều toả hơi máu hư thối, lại hoà hợp với khí chất quỷ dị của thanh niên.

Sở Quân Dự càng thấy thú vị hơn: “Đám già ở thành Thiên Yển kia rốt cuộc bắt đầu rục rịch?”

Hồ điệp màu đen hơi động, tựa như có chuyện truyền đi.

Sở Quân Dự cười nhạt một tiếng: “Ta rời khỏi lâu như vậy mà đến giờ bọn họ mới dám ngo ngoe. Nhu nhược nhát gan thế này đúng là hệt như chủ nhân bọn chúng.”

Bướm đen tiếp tục vỗ cánh. Hắn cụp mắt, khẽ nói: “Không cần đề phòng. Chủ nhân của Thiên Ma, thức tỉnh hay không cũng đều là phế vật. Thậm chí, ta còn đang chờ hắn thức tỉnh.”

Dứt lời.

Hồ điệp bay lên đầu ngón tay của hắn, sau đó hóa thành một giọt máu hoà vào dưới làn da.

Sở Quân Dự ngó một cái ra ngoài Thiên Tiệm Phong, dãy núi xanh rì ẩn trong biển mây sương mù.

Hắn cực kỳ quen thuộc với vị trí này, chẳng qua kiếp trước kiếp này là hai loại cảm xúc khác nhau.

Hắn không biết Bùi Cảnh đang làm gì, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến việc liên quan tới Quý Vô Ưu, lòng hắn lại trào dâng sát ý cáu kỉnh.

Lần trước bị hắn lật qua lật lại nhật ký, Bùi Cảnh thẹn quá hóa giận đốt hết đi, nhưng từng ngóc ngách trong Vô Nhai Các đều xem như dấu vết thời niên thiếu.

Sở Quân Dự cụp mi, che khuất đôi máu đỏ ngầu, ngón tay vuốt ve tượng đất nhỏ treo trên tường.

“Ngươi còn cho ta bất ngờ khác nữa, ta tuyệt đối sẽ không vui.”



Danh sách cuối cùng quyết định sau vòng đầu tiên. Bảy mươi hai phong, năm mươi đệ tử mỗi đỉnh, tổng là ba ngàn sáu trăm tên, cạnh tranh một trăm hạng đầu lấy tư cách vào nội phong. Thời gian thi đấu ngoại phong thường rất lâu — bởi vì mỗi cuộc tỷ thí ở hiệp hai đều dưới con mắt nhìn chằm chằm của hàng vạn người.

Tranh tài hôm ấy, trời quang mây tạnh, hạc tiên đẩy mây mà đến, các trưởng lão nội phong nghiêm mặt trình diện theo thứ tự, chẳng qua bọn họ đứng trên mây cao, đệ tử phía dưới chỉ có thể ngưỡng vọng nhìn bọn họ tung bay góc áo, trong mắt trên mặt đều là kính sợ ngóng trông sâu sắc.

Trần Hư dẫn đầu, liếc nhìn bọn họ, khoé môi khẽ run rẩy thật nhẹ đến mức không thể nhìn thấy — Các trưởng lão nội phong lần này vẫn là cái nết mắt cao hơn đầu, tổng đấu lần trước ở ngoại phong, đến một đệ tử cũng không lọt vào mắt. Nếu lần này chướng mắt tất cả, sợ là muốn bị vả mặt thật mạnh.

Trần Hư nói: “Xin các ngươi để việc này trong lòng.”

Lời nói của Phong chủ Vấn Tình vẫn có lực uy hϊếp. Mặc dù ba mươi sáu vị trưởng lão nội phong cực kỳ phiền, chỉ muốn ở lại trong phong nhìn đệ tử của mình cướp lấy vị trí đầu bảng ra sao, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn khó chịu, lần lượt ngồi xuống.

Chiêng đồng vừa gõ.

Một trăm cánh hạc hoà tiếng ở Sơn Đông.

Đồng thời, trống trận hai bên võ đài rền vang.

Rất nhiều đệ tử ngoại phong phấn khích không thôi vừa nghe tiếng đã yên tĩnh lại trong nháy mắt. Kế tiếp là quy tắc tranh dài dài dòng. Tất cả quy tắc của Vân Tiêu về cơ bản đều vừa dài vừa tỉ mỉ, phải nói một canh giờ.

Bùi Cảnh nghe đến phát nhạt.

Hứa Kính bị hạ ngay vòng đầu tiên, chẳng qua cậu ta là phật hệ tu tiên phật hệ tranh tài, cũng không quan tâm lắm, chỉ sốt sắng lo nghĩ khoản tiền Bùi Cảnh đã lừa mình. Giờ đến vòng thứ hai, dần dần ưu sầu: “Rốt cuộc huynh có được không thế.” Dù sao giờ là bảy mươi hai toà ngoại phong, phong nào cũng có sư huynh sư tỷ Trúc Cơ, so ra thì Trương Nhất Minh còn hơi thua thiệt bọn họ về cả tuổi tác.

Bùi Cảnh: “Vì sao không được.”

Hứa Kính u sầu quá độ: “Huynh nói xem nếu huynh chỉ đánh cược có thể vào được nội phong không sẽ tốt cỡ nào, sư huynh sư tỷ Trúc Cơ kỳ cũng tầm mười vị, hay cho huynh còn đặt đệ nhất! Huynh lấy gì ra đánh với bọn họ!”

Bùi Cảnh an ủi cậu ta: “Thả lỏng, chẳng qua là một trận so tài nhỏ nhoi, tiền không còn có thể kiếm lại, lúc ấy mà thua cả khí thế là hối hận cả đời đó.”

Hứa Kính gầm lên: “Vì đấy không phải tiền của huynh!”

Bọn họ đang thảo luận về người khác.

Người khác cũng đang thảo luận về bọn họ.

Đệ tử của Chung Nam Phong lần này có thể nói là nở mày nở mặt, dù sao Chung Nam Phong nằm ở nơi hẻo lánh ít linh khí, cũng coi như thực lực yếu kém trong bảy mươi hai phong, thi đấu trước kia không hề vinh quang như vậy. Các đệ tử trẻ vây quanh Trường Ngô, thổi phồng đủ kiểu.

“Trường Ngô sư huynh, lần này thề đoạt đệ nhất.”

“Ta đã quan sát những người khác, đều không phải đối thủ của huynh, sư huynh năm sau còn xuất sắc hơn năm trước, lần này chắc chắn có thể vào được nội phong.”

Sắc mặt của Trường Ngô rất ổn định, nhưng trong mắt chất đầy vui vẻ.

Thoáng liếc nhìn chung quanh, lộ ra vẻ khinh miệt.

Sau khi ăn thịt Thanh Điểu, gân cốt cậu ta tái tạo, bây giờ đã ở Trúc Cơ hậu kỳ, nội phong cũng chẳng có mấy kẻ thù. Huống chi, hút lấy thần hồn của người con gái kia, phong ấn nàng ta trong đan điền của mình, linh lực của đất trời liên tục tụ lại không ngừng trong đan điền, việc tu luyện của cậu ta một bước lên mây.

Tay phải sờ lên chiếc nhẫn xanh biếc không tên trên tay trái, khoé miệng Trường Ngô nhếch lên nụ cười vừa tự tin vừa tham lam.

Đâu chỉ Vân Tiêu, tên của cậu ta, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện trên Thiên Bảng vào một ngày nào đó.

Các đệ tử còn lại nói: “Nếu là Vô Ngân tiên tử của Thượng Dương Phong ra tay, có lẽ còn có thể đấu một trận với Trường Ngô sư huynh. Nhưng mà tỷ ấy… Hầy.”

Nhắc đến Vô Ngân tiên tử, đám người không khỏi liên tưởng đến một người khác.

Chỉ là người ấy thậm chí không phải là người mà bọn họ có thể tưởng tượng.

Các đệ tử thổn thức.

Có người lại không vui, là một nữ tu, con gái với nhau lại càng thêm soi mói.

Cô nàng cười lạnh, mỉa mai: “Các huynh than thở cái gì, ta thấy cô ta giả vờ giả vịt, lại còn không vào nội phong sợ chìm đắm vào tình yêu, bày vẽ lắm trò — chìm đắm vào tình yêu chó má gì, bản thân có chút danh hão được phong làm đệ nhất mỹ nhân ở ngoại phong nên thật sự coi mình là vĩ nhân rồi? Tiến vào nội phong rồi thì sao chứ, đừng nói là Thiên Tiệm Phong, chỉ e đến cả Vấn Tình Phong, cả đời này cô ta cũng chả đặt chân vào được mấy lần.” Thiếu điều vò nát tay áo, nữ tu tiếp tục chanh chua: “Ảo tưởng ai chẳng được, mơ mộng hão huyền với Đại sư huynh? Nỡm ạ, chuông khách còn chẳng ăn ai nữa là mảnh chĩnh vứt ngoài bờ tre, gà rừng cứ ngỡ mình là Phượng Hoàng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, có người đẹp nào mà Bùi sư huynh chưa từng thấy. Đơn giản như đệ ngũ Thiên Bảng, Phù Tang tiên tử đảo chủ Doanh Châu, Nhϊếp Vô Ngân dám bì được với người ta dù chỉ sợi tóc? Nội phong nhiều sư tỷ như vậy, có khi đều coi cô ta chẳng khác trò hề.”

Các nam đệ tử lau mồ hôi, sư muội này hồ đồ rồi, gì mà kéo Phù Tang tiên tử vào, đối với bọn họ mà nói, có ăn gan hùm mật gấu cũng chẳng dám hy vọng xa vời.

Với những nam tu ngoại phong, đệ nhất mỹ nhân Nhϊếp Vô Ngân là nữ thần trong lòng bọn họ, nghe thấy người trong lòng bị móc mỉa cũng khó tránh khỏi không thoải mái, nhưng dù sao cũng là tiểu sư muội trong phong của mình, vẫn phải nhường nhịn. Thế là đám người lảng sang chuyện khác.

“Vô Ngân tiên tử không tham gia, hình như kẻ được Thượng Dương Phong coi trọng lần này là đệ tử mới nhập môn chưa đủ hai năm.”

“Tên Trương Nhất Minh nhỉ, còn nói cái gì mà tứ kiệt ngoại phong. Là giả đúng không.”

“Ta… Ta nghe nói còn có chút quan hệ thân thích với Phong chủ Vấn Tình Phong.”

Lời này vừa thốt ra, cả bọn trợn tròn mắt, hít một hơi khí lạnh. Sau đó nháo nhào nhìn xung quanh, muốn tìm bóng dáng của thiếu niên kia.

Trường Ngô cũng nghe thấy.

Cậu ta nhìn sang phía Thượng Dương Phong, lập tức trông thấy hai thiếu niên cực kỳ rõ ràng, đều mặc quần áo đệ tử màu xanh trắng.

Một người lải nhải liên miên vẻ buồn rầu đầy mặt, một người bất cần mỉm cười như nước chảy mây trôi.

Gần như chỉ trong nháy mắt, cậu ta biết ngay được ai là Trương Nhất Minh. Thiếu niên kia tự thành phong cảnh giữa đám đông, khí chất rạng ngời, tướng mạo xuất chúng, thậm chí thân phận tôn quý.

Ác ý lẫn ghen ghét lại hung tàn chằng chịt bùng lên trong lòng Trường Ngô.

Trưởng lão đứng trên mây đọc quy tắc gập sách lại: “Cuối cùng. Tranh tài là chuyện giữa hai người, bất luận thương vong, những người còn lại cũng không được nhúng tay.”

Quy củ nói rằng thương vong bất luận. Nhưng bao năm nay, Vân Tiêu chưa từng xuất hiện việc chết người.

Dẫu gì… Môn quy của Vân Tiêu còn sờ sờ ra đó.

Đúng là tự mâu thuẫn.

Quý Vô Ưu đứng sau chót đám người. Tâm tư của gã không ở nơi này, ánh mắt cứ nhìn về phía trước, luôn vô thức nhìn đến Trương Nhất Minh, hoặc là nói Bùi Ngự Chi.

Gã đã từng nghĩ, mình phải làm sao mới có thể có được loại khí chất rạng ngời cùng với ngông cuồng xem chúng sinh như cỏ rác của Trương Nhất Minh.

Giờ coi như đã rõ, gã làm thế nào cũng không thể có được.

Những thứ này là bẩm sinh thấm sâu vào người, linh căn tuyệt thế được cả thế gian chú ý đến, thân phận tôn quý không có gì sánh kịp, rực rỡ vạn trượng vừa ra đời đã tỏa sáng.

Người so với người, đã không bình đẳng từ lúc mới bắt đầu.

Phía sau gã là hồn của Tây Vương Mẫu.

Tay nâng lư hương, nữ thần mặt như tranh vẽ, nói: “Sao ngươi phải đố kị với hắn? Luận về thiên phú, ngươi cũng đâu kém cạnh.”

Quý Vô Ưu khẽ đáp: “Không riêng gì thiên phú.” Đầu gã nghĩ, ngươi sẽ không hiểu. Bởi vì ngươi và Bùi Ngự Chi là cùng một loại người, hào quang chói lọi, soi sáng loại người như chuột cống trong rãnh ngầm như ta.

Tây Vương Mẫu cười nhẹ, không muốn hiểu, cũng lười phải hiểu.

“Đố kị với hắn, vậy gϊếŧ hắn đi thôi, người chết rồi, chẳng là cái thá gì nữa.”

Quý Vô Ưu nhíu mày: “Huynh ấy có ơn với ta. Vả lại, ta không lạm sát kẻ vô tội.”

Đố kị của gã, chỉ càng thúc đẩy mong muốn mạnh lên mà thôi.

Tây Vương Mẫu nói: “Không phải ngươi không lạm sát kẻ vô tội, chỉ là ngươi không tìm thấy lý do làm mình an lòng.”

Quý Vô Ưu muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, lựa chọn im lặng.

Tây Vương Mẫu tiếp tục: “Chung quy cũng có một ngày nào đó trở thành không cần lý do.” Bởi vì, đến lúc đó, ngươi sẽ không còn băn khoăn về việc gϊếŧ người nữa.

Nàng ta thổi rơi bông hoa sà xuống vai mình, nhẹ nhàng thổi một hơi, bùm, hoa ấy vỡ nát giữa không trung.

Sắc mặt nữ thần cực kỳ lạnh lẽo xen lẫn thêm chút điên cuồng: “Nói nhiều thế làm gì, ngươi bóp chết con kiến kia giúp ta trước đã.”

Bùi Cảnh sẵn sàng ra sân.

Mọi người nín thở, lại nghe được trưởng lão đứng trên tầng mây, nói vọng xuống ngay lúc trời đất tĩnh lặng: “Trận đầu, Trường Ngô của Chung Nam Phong, đấu với Quý Vô Ưu của Thượng Dương Phong.”

Trên đài cao, Phong chủ Vấn Tình Phong ngẩng phắt đầu dậy.

Trong đám người, Bùi Cảnh kinh ngạc chỉ trong chớp mắt, sau đó nhìn về phía Trường Ngô với ánh mắt lạnh lùng.

Lúc được gọi đến tên, Quý Vô Ưu vẫn vô thức cảm thấy giật mình. Nhưng gã vẫn siết chặt nắm đấm, ổn định tâm trạng. Thiếu niên gầy gò, trông xanh xao, ánh mắt kiên nghị, đi thẳng lên võ đài giữa đất trời. Mọi người rẽ ra một lối cho gã.

Lúc nghe thấy tên gã, mọi người mới nhớ lại trong thoáng chốc, rằng hình như tên Quý Vô Ưu này cũng từng là người có tiếng tăm ở Thượng Dương Phong, rất khó mà tưởng tượng được, nhóc mập khúm núm trước kia lại có bộ dáng như hiện giờ.

Trường Ngô cau mày, đi lên phía trước trong sự bao vây của đám đông.

Cậu ta hoàn toàn chưa nghe đến tên của Quý Vô Ưu, dĩ nhiên cũng không thèm đặt vào mắt. Sau ba tiếng trống. Giữa võ đài, Trường Ngô nhìn thiếu niên gầy gò chậm rãi bước đến, chút khinh miệt lướt qua khoé môi, vừa nhìn đã biết đối phương thậm chí còn chưa đến tu vi Luyện Khí kỳ viên mãn.

Trường Ngô cũng không thèm cất tiếng, trực tiếp vung tay rút kiếm ra. Trước kia, người con gái đó chỉ ăn nội tạng của tu sĩ, cậu ta cũng không hề lãng phí phần thịt còn lại, tăng cường linh lực dựa vào ăn thịt người, cứ như vậy mãi, kiếm của cậu ta cũng bốc lên mùi máu tanh. Thanh niên trông bình thường, mà khoảnh khắc rút kiếm ra lại giống như biến thành người khác. Biến thành… đồ điên khiến người ta nhìn thấy mà sợ.

Trên đài cao, vài trưởng lão nội phong không kìm được mà nhăn mày lại.

Phong chủ Lưu Diễm Phong mở lời: “Ta có ấn tượng về đệ tử này, trước kia không nhận hắn là vì cảm thấy tâm tính hắn bất ổn, dễ sinh tà niệm. Không ngờ, bảy năm không gặp, thật đúng là càng ngày càng tà gian.”

Trần Hư im lặng không nói, tầm mắt lại rơi xuống người Quý Vô Ưu… Đệ tử này, hình như cậu có ấn tượng. Vả lại, Trần Hư vô thức siết chặt tay, là ai… sửa lại.

Một trận tranh tài không hề hồi hộp, thậm chí các đệ tử dưới võ đài bắt đầu cắn hạt dưa, bàn tán: “Phỏng chừng trận đầu tiên này sẽ sớm kết thúc. Các ngươi đoán xem kéo dài bao lâu.”

Không ai đặt Quý Vô Ưu vào trong mắt, hệt như lúc trước gã xông bậy bạ vào Vân Tiêu, không ai thèm để ý đến.

Ánh mắt Bùi Cảnh nghiêm trọng hơn bao giờ hết, theo dõi Quý Vô Ưu. Có lẽ Trần Hư thật sự không đặt trận tỷ thí này vào trong lòng, nhưng sự xếp trận tỷ thí đã được chính y viết trong điện Vấn Tình — chỉ nội việc coi thường trận pháp xông thẳng vào điện Vấn Tình để xuyên tạc tin tức cũng đủ làm người ta cảnh giác.

Sẽ là do ai làm đây? Toàn bộ Vân Tiêu, lại được mấy người có năng lực như vậy?

Hứa Kính ở bên cạnh thì thào: “Trời đất ơi, Quý Vô Ưu phải thảm bại ngay trận đầu tiên à, cũng đáng thương quá đi thôi.”

Trên võ đài.

Trường Ngô cất tiếng: “Chung Nam Phong, Trường Ngô.”

Quý Vô Ưu mím môi: “Thượng Dương Phong, Quý Vô Ưu.”

Đến giờ Quý Vô Ưu cũng chưa có kiếm của riêng mình, vẫn dùng thanh kiếm gỗ mà môn phái gửi đến ban đầu. Khoảnh khắc lấy kiếm gỗ ra, cả hội trường ồ lên. Các đệ tử của Dư Phong cười ngã ngửa: “Thượng Dương Phong không còn người à? Chọn phải thứ gì vậy.” Các đệ tử Thượng Dương Phong cũng cảm thấy muối mặt không nhịn được, không muốn xem Quý Vô Ưu mất mặt xấu hổ. Ngàn vạn ánh mắt đùa cợt rơi vào người Quý Vô Ưu, vô cùng quen thuộc, cực kỳ đau đớn, gã cười khổ một tiếng, từ khi ra đời đã bắt đầu như vậy, chẳng qua khi ấy chưa biết vinh nhục, còn giờ thì đã rõ.

Quý Vô Ưu hít một hơi thật sâu, chờ Trường Ngô xuất chiêu.

Ánh mắt của Trường Ngô càng thêm khinh miệt sau khi Quý Vô Ưu lấy kiếm gỗ ngắn ra.

Kiếm Kinh Vân trong tay hội tụ linh lực hệ gió giữa không trung.

Chiêu thức của cậu ta vừa ra.

Mấy vị trưởng lão ngồi trên đài cao sửng sốt.

Đây là linh lực hệ gió… Thế nhưng phía trên, không khí màu lam kề sát võ đài, quẩn quanh đầu kiếm, lượn vòng bên người Quý Vô Ưu. Trong gió có một loại hơi thở rất yếu ớt, đến từ thượng cổ, sinh từ hồng hoang, cỏ cây run rẩy, không khí ngưng đọng. Mặc dù chỉ một sợi, nhưng các trưởng lão Kim Đan kỳ trở lên vẫn cảm nhận được. Bọn họ ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía Trường Ngô xen lẫn kinh ngạc và phức tạp.

Các đệ tử không để ý nhiều như vậy, chỉ cảm thấy đẳng cấp. Bùi Cảnh lại cười lạnh, gió, Tây Vương Mẫu điều khiển âm khí nhân gian, gió của tạo hoá trong truyền thuyết.

Quý Vô Ưu cắn răng, gã cũng cảm nhận được loại sức mạnh kinh khủng ấy, nhưng trải qua chuyện ở thôn Trung Liêm, năng lực chịu đựng của gã cũng tăng lên rất nhiều.

Tây Vương Mẫu phía sau cắn nát răng ngà, đôi mắt nhìn về phía Trường Ngô hung ác như đẫm máu, nàng ta nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng mình bị một con kiến như vậy nắm trong tay. Chẳng qua, sâu kiến cũng chỉ là sâu kiến, chọc đến nàng ta ắt phải trả giá đắt.

“Vυ't —”

Là gió xoáy trên đất, kiếm ra khỏi vỏ, Trường Ngô nhón chân đâm về phía trước. Quý Vô Ưu còn chưa lấy lại tinh thần, chật vật lùi lại né tránh, nhưng vẫn bị hơi kiếm cắt trầy tay, máu tươi ồ ạt. Trường Ngô cười lạnh, nói bằng âm thanh mà chỉ hai người nghe được: “Nếu bây giờ ngươi bò xuống, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.” Cậu ta như mèo bỡn chuột, hoàn toàn không coi Quý Vô Ưu như một đối thủ.

Quý Vô Ưu không để ý đến cậu ta, dùng kiếm trong tay để phản kích, chặn ngang đòn tấn công như vũ bão của Trường Ngô. Trường Ngô càng nhìn càng chán ghét thiếu niên gầy gò trước mắt, khẽ xoay cổ tay, thanh kiếm cuốn theo gió lốc từ bốn phương tám hướng, giam cầm Quý Vô Ưu trong một không gian hình thành bởi gió.

Luồng gió xanh sẫm xé rách không gian, lực lượng mạnh mẽ như có thể bóp nát tất cả.

Cậu ta âm u nói: “Ngươi không thức thời như vậy, cũng chớ trách ta không niệm tình đồng môn.”

Đệ tử dưới đài không nỡ nhìn thẳng, thua cứ thua đi, trận này thua quá thảm hại, không hề có sức phản kháng.

Đương lúc cả đám ở đây coi như kết cục đã định, bọn họ chợt nghe thấy một tiếng cười, thế là trừng lớn mắt, lập tức trông thấy Quý Vô Ưu cả người chật vật giữa tràng gió lốc bỗng nhiên đứng thẳng dậy. Trong phút chốc, khí chất biến hoá long trời lở đất, thần bí cao xa.

Quý Vô Ưu ngẩng đầu, lấy tay áo lau khô máu trên khoé môi, miệng cong lên một nụ cười.

Rõ ràng là khuôn mặt của chàng trai, nhưng lời phát ra lại là giọng của nữ giới, âm u mà điên dại.

“Hôm nay, ngươi đừng nghĩ đến việc còn sống thoát khỏi nơi này.”

Mọi người: “??” Chuyện gì xảy ra vậy?

Trường Ngô đứng giữa không trung, đôi mắt trợn trừng như muốn rớt luôn con ngươi ra ngoài, mặt cắt không còn giọt máu, lộ ra sợ hãi nguyên thuỷ nhất.

Tây Vương Mẫu bám trên người Quý Vô Ưu, áo quần phần phật, nàng ta vốn là người hoá thân từ gió.

Trường Ngô tạo nên cơn lốc này dựa vào thần hồn ngủ say của nàng ta, có khác gì chuyện tiếu lâm trước mặt Tây Vương Mẫu.

Giơ kiếm gỗ trong tay lên, cuồng phong lập tức càng dữ dội, thổi cho cát bay đá chạy.

Cơ thể Trường Ngô méo mó đến cực điểm, con mắt vằn vện tia máu, giờ khắc này muốn lừa mình dối người cũng không thể! Người con gái đó! Người con gái đó còn sống! Không! Nàng ta đã bị mình gϊếŧ chết, cắn nuốt vào trong đan điền còn gì! Bây giờ chỉ còn lại một sợi thần thức.

Tây Vương Mẫu đã từng khiến cậu ta sợ hãi thật lâu, đến mức khiến giờ đây cậu ta đã điên cuồng, chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình, rằng một sợi thần thức không thể hạ gục bản thân. Một sợi thần thức không thể gϊếŧ chết được cậu ta!

Tâm lý nghiêng trời lệch đất.

Trường Ngô cắn răng, mắt long sòng sọc, ứ đầy tia máu: “Ngươi chết rồi! Không gϊếŧ được ta!”

Cậu ta rút kiếm đâm về phía trước, nhưng gió lốc thành tường, còn chưa kịp di chuyển, kiếm đã bị cuốn nát.

Tây Vương Mẫu cười lạnh một tiếng.

Trường Ngô phun ra một búng máu, ngã vật xuống từ trên không. Keng, một chiếc mặt nạ lăn ra từ ống tay áo của cậu ta.

Chính diện ngước lên trời, mày liễu môi son mặt mỹ nhân.

Tây Vương Mẫu nhìn thấy vật kia, oán hận trong mắt càng sâu, đi lên phía trước một bước.

Cả người Trường Ngô tuyệt vọng, tay chân lạnh buốt, nhớ tới thủ đoạn trước kia của người con gái này, thân xác như sa vào địa ngục.

Nhưng khoảnh khắc chiếc mặt nạ lăn ra, cậu ta bỗng nhiên giằng ra khỏi cơn sợ hãi ăn sâu vào tiềm thức.

Đôi mắt sáng xanh, máu tươi tiếp tục trào ra khỏi. Cậu ta lộn nhào về phía trước, ngón tay co giật nắm lấy mặt nạ, khằng khặc cười to: “Ha ha ha ha! Làm sao ta quên được! Ta không sợ ngươi! Ha ha ha ta không sợ ngươi! Ta có thể gϊếŧ ngươi một lần, cũng có thể gϊếŧ ngươi lần hai!”

Ngón tay cậu ta run rẩy, đeo mặt nạ lên, lại là loại âm u lạnh lẽo như ruồi bâu lấy mật, như xé tươi da mặt rồi tái tạo lần nữa. Sau cơn thống khổ cực độ, sức mạnh gần như nổ tung lan tràn trong cơ thể. Cậu ta nghe thấy rẹt rẹt, mặt nạ giãn ra, có thứ gì đó đang thức tỉnh.

Tây Vương Mẫu cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta sẽ ngã cùng một nơi sao?”

Trường Ngô không nói gì, sau khi đeo chiếc mặt nạ lên, cầm kiếm trong tay, quanh thân là tơ máu đỏ sậm như biến thành màu đen.

Trong nháy mắt, có hai sức mạnh đang đối đầu trong không khí, dần bành trướng. Tường dông đao gió, kiếm máu hơi tanh — lạnh lẽo quỷ dị y hệt, khiến người ta run sợ trong lòng.

Trên đài của trưởng lão, một vị trưởng lão nội phong trẻ tuổi đã đứng lên.

Mấy vị lớn tuổi hơn lại dang tay, nói: “Ngồi xuống!”

“Quên quy củ rồi sao, thương vong bất luận.”

Đối với bọn họ mà nói, tỷ thí của đệ tử ngoại phong phải tới khi đối mặt với sống chết mới có thể nhìn ra tâm huyết và tiềm năng. Vị trưởng lão kia cắn răng, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Đám người ở dưới cả đời này cũng chưa từng thấy đảo ngược thế này bao giờ, sợ rớt cả cằm.

Hứa Kính cũng hồi hộp: “Bọn họ… có chuyện gì vậy.”

Bùi Cảnh nói: “Có thể có chuyện gì, cứ xem là được rồi.”

Thiên Diện Nữ và Tây Vương Mẫu đối đầu, vui mắt vui tai. Sức mạnh thời kỳ toàn thịnh nhất của hai người này đủ để đè nát toàn bộ Vân Tiêu, may mà hiện giờ, Tây Vương Mẫu chỉ còn một sợi thần thức, Thiên Diện Nữ cũng chỉ có khuôn mặt.

Sau lưng Trường Ngô là màn sương đen nồng nặc không tan nổi, hàng ngàn hàng vạn dày đặc như tóc, thủ thế chờ xông lên giữa bốn bề mù sương. Mặt nạ mỹ nhân buốt giá yêu tà, cũng tựa như đã sống lại.

Tây Vương Mẫu lạnh lẽo cười nói: “Nếu không phải ta không phòng bị, ngươi nào có thể bén mảng đến gần ta.”

Nàng ta vốn là người kiêu ngạo tận xương tuỷ. Vương Mẫu của Bồng Lai, thần linh chín kiếp, sao có thể cho phép bản thân bị một phàm nhân mưu toan ám hại.

Hai sức mạnh va vào nhau! Tường gió sương máu! Trời đất tối tăm!

Các đệ tử dưới đài cũng bị ảnh hưởng. Bọn họ dùng tay cản gió, nhưng vẫn không nén nổi kích động, khập khiễng đi xem chuyện gì xảy ra.

Tường xanh giao sương máu, chói loá đâm đau mắt người! Trường Ngô đeo mặt nạ, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng ngón tay cậu ta run rẩy, rõ ràng cũng đang kiềm chế, mơ hồ rơi xuống thế hạ phong.

Sắc mặt Tây Vương Mẫu tái nhợt, khoé môi lại lộ ra nụ cười dữ tợn đắc thắng — nàng ta đứng dậy, năm ngón tay thành móng vuốt, muốn xé rách thân thể của Trường Ngô.

Lại bỗng nhiên bị một tia sáng xanh lục man mát đâm vào, thét lên một tiếng rồi ngã xuống.

Nguồn sáng đến từ chiếc nhẫn trên tay Trường Ngô.

Tinh khiết ướŧ áŧ, đến từ lực lượng tổ tiên của tộc Thanh Điểu thượng cổ.

Vẻ khó tin và điên cuồng hiện lên trong mắt Tây Vương Mẫu, con ngươi như muốn nứt ra: “— Chiếc nhẫn! Nhẫn của tộc Thanh Điểu thế mà ở chỗ ngươi!”

Trường Ngô cũng không ngờ tới sẽ có cảnh tượng này, nhưng nhìn người con gái ngạo nghễ này thua thiệt, kɧoáı ©ảʍ cùng với hung ác trong lòng đạt đến đỉnh điểm, càn rỡ nở nụ cười: “Ta nói rồi, có thể gϊếŧ ngươi một lần, dĩ nhiên có thể gϊếŧ ngươi lần thứ hai! Ta ăn thịt vật cưỡi của ngươi, nấu ả thành canh, uống bằng hết, ấy thế mà cuối cùng còn sót lại chiếc nhẫn này! Ha ha ha ha! Trời cũng giúp ta! Ha ha ha, trời muốn diệt ngươi!”

Sau khi hồn Thanh Điểu thoát ra ngoài, thế cục thay đổi một trời một vực trong chớp mắt.

Trường Ngô luôn bị nàng ta ra lệnh bị nàng ta sai sử bị làm nô ɭệ cho nàng ta, lúc này chỉ hận không thể lột da Tây Vương Mẫu.

Cậu ta đeo mặt nạ, lại cầm lên trường kiếm ngưng tụ thành máu. Đâm từ trên xuống, sương mù sau lưng chợt tản đi.

Chàng trai nghiến răng nghiến lợi, cất giấu hận ý ngập trời: “Đi chết đi! Tiện nhân!”

Bùi Cảnh ước gì bây giờ Thiên Diện Nữ gϊếŧ Tây Vương Mẫu, sau đó y lại đối phó với Thiên Diện Nữ, nhưng mà không thể, Tây Vương Mẫu, giờ đã nhập vào người Quý Vô Ưu. Ngón tay y ghì lấy kiếm Lăng Trần, thầm nghĩ: … Quý Vô Ưu, ngươi thật sự nên cảm ơn ta.



Dù chỉ là một khuôn mặt của Thiên Diện Nữ, sức mạnh cũng đủ đáng sợ, lại tăng thêm uy áp của tộc Thanh Điểu, thực lực càng mạnh, sức ảnh hưởng càng lớn, trưởng lão trên đài cũng ốc còn không mang nổi mình ốc. Đệ tử Vân Tiêu bị chấn động phải lùi lại vài bước, dồn dập cảnh giác trong lòng, có dự cảm không tốt!

Nhưng xá© ŧᏂịŧ vỡ nát, tiếng gào rống khổ sở của thiếu niên không hề vang tiếng. Các đệ tử Vân Tiêu chỉ phát hiện ra một ánh sáng xanh loé lên bên cạnh mình.

Màu băng lam thuần tuý, gần như trắng bạc, gột rửa đất trời — đồng thời rung động tâm hồn của bọn họ.

Giọng nói của thiếu niên vừa bình tĩnh vừa rõ ràng, truyền thừa từ không trung, như đến từ chín tầng trời.

“Đệ tử của Vân Tiêu ta, là người mà ngươi có thể tuỳ tiện gϊếŧ chết?”

Tiếng trường kiếm phá không vang lên, như phượng gáy hạc kêu —

Gió rít sương máu tản đi.

Bão táp võ đài hết hạn.

Mọi người ngơ ngác buông tay áo xuống.

Trên võ đài, có thêm một người.

Mặc quần áo đệ tử nội phong, tóc dài buộc lên bằng dây cỏ, dung nhan hờ hững trước sau như một giờ đây lạnh lùng như phủ sương tuyết. Kiếm chỉ xuống đất, sắc trời đổ ào xuống cạnh thân y.

Chút ánh sáng lạnh, ngàn dặm non sông.

Vạn vật lặng tiếng.

Hứa Kính quá quen thuộc với bóng lưng ấy, thì thào: “Trương… Nhất… Minh.”

Giọng của cậu ta rất khẽ, nhưng bởi quá yên tĩnh nên nó truyền đi khắp cả ngọn núi.

Trương Nhất Minh!!

Ánh mắt mọi người tụ lại một chỗ, sắc mặt trắng bệch.

Trường Ngô sững sờ trên đất, thật lâu sau, keng — mặt nạ rơi xuống khỏi mặt. Cậu ta mê man, lại sợ hãi, cuối cùng biến thành phẫn nộ. Trận chiến vừa rồi gần như tiêu hao tất cả sức lực của cậu ta — nhưng giờ cậu ta vẫn không gϊếŧ chết người con gái kia! Sau này cậu ta xong đời rồi! Phải tiếp tục tranh tài, nhất định phải tiếp tục tranh tài —

Trường Ngô tức phát run: “Ngươi là ai! Ai cho phép ngươi đi lên!”

Đệ tử dưới võ đài cũng tỉnh táo lại từ cơn khϊếp sợ, hô ầm lên: “Trương Nhất Minh! Ngươi mau xuống đây! Ngươi phạm quy rồi!” Trong ánh đao bóng kiếm, bọn họ thậm chí còn không thấy rõ phía trên xảy ra chuyện gì, cũng chỉ tưởng rằng một trận tỷ thí thông thường.

Hồn của Tây Vương Mẫu đã bị cưỡng ép kéo ra.

Quý Vô Ưu chống tay xuống đất, chậm rãi ngồi dậy, cơn bối rối xẹt qua, sau đó nhìn thấy thiếu niên đứng thẳng tắp trước người gã, cảm xúc cực kỳ phức tạp sâu sắc tuôn ra trong lòng, thì thào: “Bùi sư huynh…”

Các trưởng lão trợn mắt há mồm, nhưng cũng đứng dậy theo quy củ, nghiêm nghị quát: “Xuống dưới!”

“Bất luận sống chết! Không được nhúng tay! Ngươi muốn phản quy củ đấy à!” Uy áp của trưởng lão Kim Đan kỳ phóng xuống từ trên mây.

Bùi Cảnh thật sự hận Tây Vương Mẫu, gϊếŧ nhiều người như vậy, nhưng lại càng hận Thiên Diện Nữ hơn. Trảm yêu trừ ma, giúp đỡ thiên hạ, là dạy bảo khắc sâu vào trong não từ khi y mới nhập môn.

Trận tỷ thí này ban đầu chỉ để dẫn dụ Tây Vương Mẫu. Chỉ là y không ngờ, Tây Vương Mẫu không ở trên người Trường Ngô, lại bám trên thân Quý Vô Ưu. Y không nhúc nhích thật lâu, đệ tử dưới lôi đài cũng gấp gáp. Khoé miệng Trần Hư run rẩy, không nói gì, mà một vị trưởng lão nội phong cáu điên lên, không chịu được loại khinh thường này của y, thế là vung áo bào rồi bay xuống dưới.

“Ngươi đang làm gì!”

Xích Mi trưởng lão nóng nảy xưa nay, sự ngỗ nghịch của một đệ tử ngoại phong làm ông tức muốn hộc máu.

Một chưởng kèm theo nội lực xuất ra, muốn đánh lui Bùi Cảnh.

Bùi Cảnh ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lẽo trực tiếp khiến Xích Mi trưởng lão sinh ra cảm giác sợ hãi quen thuộc phần nào, nhưng ông là trưởng lão nội phong, tôn nghiêm vẫn còn sờ sờ ra đấy, u ám mở miệng: “Kẻ bất tuân quy của của Vân Tiêu ta, không xứng nhập môn.”

Bùi Cảnh bật cười: “Ngươi mù à?”

Xích Mi trưởng lão giận điên.

Thiếu niên nâng kiếm, quần áo xanh trắng đơn giản mộc mạc chậm rãi biến thành áo tuyết sạch sẽ hoa lệ, nụ cười hờ hững: “Quy củ của Vân Tiêu, không được gϊếŧ hại, không được thương tổn đồng môn. Ngươi đã không nhớ được, vậy khỏi phải làm chức Phong chủ này nữa.”

Xích Mi trưởng lão phẫn nộ ngút trời!

Trợn mắt: “Ngươi là đệ tử của Hà Phong, hôm nay ta phải trục xuất ngươi khỏi môn phái!”

Bùi Cảnh cười nhạo, một ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng chảy qua mũi kiếm của y, sau đó ánh sao đằng đẵng, vóc dáng thiếu niên cao lên, biến thành thanh niên quý phái thẳng tắp.

Đây…

Tất cả mọi người dưới võ đài nghẹn họng, chỉ biết nhìn trân trối.

Một khắc y xuất kiếm, non sông đều lật ngửa. Mái tóc suôn dài như thác nước, áo bào sạch sẽ mà lạnh buốt, như tuyết phủ non cao, nhưng cũng hệt như trăng treo giữa trời.

Xích Mi trưởng lão nhìn rõ tướng mạo của y, mắt trợn trừng, chỉ hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình.

Thanh niên nghe thấy ông nói vậy thì nhếch miệng, giọng nói mang ý cười, nhưng lại lạnh lẽo.

“Thiên Tiệm Phong, Bùi Ngự Chi, Xích Mi trưởng lão muốn đuổi ta ra khỏi Vân Tiêu?”



Bùi Ngự Chi, Bùi Ngự Chi… Cái tên này tượng trưng cho quá nhiều thứ.

Yên lặng thật lâu.

Rầm.

Người nào đó trong đám đông không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lăn đùng ra té xỉu.

Các thiếu niên còn lại đều ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn lên võ đài, bóng lưng không thể chạm tới, tựa như trời trăng tụ lại.

Thiên Tiệm Phong, Bùi Ngự Chi. Đất trời tĩnh lặng. Sáu chữ, không cần thêm bất cứ miêu tả dư thừa nào, đủ để khuấy đảo thiên hạ.

Trương Nhất Minh.

Bùi Ngự Chi.

Trương Nhất Minh là Bùi Ngự Chi!

Tin tức này là bom, nổ tung trong đầu óc bọn họ.

Những người ở Thượng Dương Phong cứng họng nhất, nhớ tới những thứ tiền cược nực cười này, nhớ tới đủ loại suy đoán liên quan đến Trương Nhất Minh. Nói y đi cửa sau, nói y có quan hệ với Phong chủ Vấn Tình Phong, nói y ngông cuồng, nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nói y sẽ bị người khác vả mặt.

Nhưng mà bây giờ, kẻ bị vả mặt là chính bọn họ.

Chỉ là, vả mặt không hề lúng túng. Chỉ có khϊếp sợ cùng với hoảng hốt sâu sắc thật lâu. Bùi Ngự Chi, đệ nhất Thiên Bảng… đã từng gần bọn họ như vậy?

Trong đám người, Vô Ngân tiên tử ngẩn ngơ nhìn y, ảm đạm cúi đầu. Con ngươi Hứa Kính cũng sắp rớt khỏi hốc mắt đến nơi.

Chẳng qua, sau cơn sững sờ, có người điên khùng cười ha ha ha, giữa đám đông ở Thượng Dương Phong, Tiêu Thần níu lấy ống tay áo của người ngoài, ánh sáng ngập trong mắt, phấn khởi vỗ đùi, hô to: “Cha ta! Thấy không, đó là cha ta!”

Xích Mi Phong chủ sững người cả buổi, không nói nên lời, bờ môi run rẩy.

Bùi Cảnh nói: “Trước kia các ngươi mắt cao hơn đầu đã bị sư tôn ta dạy dỗ, thế mà bây giờ vẫn không nhớ răn đe. Đệ tử ngoại phong không phải người hay sao? Cút xuống dưới!”

Ba chữ cút xuống dưới của y khiến sắc mặt Xích Mi Phong chủ tối sầm, nhưng giờ chỉ ước rời khỏi thật nhanh.

Đuổi hết người vướng víu, tầm mắt Bùi Cảnh rơi xuống người Trường Ngô. Lúc này đôi chân cậu ta như nhũn cả ra, nửa quỳ trên mặt đất.

Bùi Cảnh tạm thời không muốn để ý đến Trường Ngô, trường kiếm chọc một cái, chiếc mặt nạ kia chia năm xẻ bảy. Thanh âm dữ tợn khản đặc khó nghe, đôi môi xinh đẹp trên khuôn mặt hoá màu xanh đen, giống như cảm nhận được uy hϊếp, Thiên Diện Nữ muốn chạy trốn. Bùi Cảnh đã để lại một chiếc cho Tịch Vô Đoan kiểm tra, cho nên cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho thứ còn sót lại này.

Y ra tay, kiếm lên kiếm xuống, Thiên Diện Nữ rú lên tiếng thét xé nát mây trời. Sau đó nổ tung, vỡ nát.

Hai chân Trường Ngô run lên, sợ đến nỗi ướt cả quần, thừa dịp Bùi Ngự Chi không chú ý mà run rẩy muốn lủi đi, nhưng không ngờ lại lùi đến bên cạnh Quý Vô Ưu. Trường Ngô lập tức sinh lòng hận thù, vươn tay liều chết đánh cược một lần, muốn gϊếŧ chết gã — đều do tiện nhân này hãm hại.

Quý Vô Ưu còn thương nặng trên mình, lại bị cậu ta bóp cổ — ú ớ không phát ra tiếng, nhưng ngay thời khắc cuối cùng, ngọn lửa mới bùng lên trong mắt gã một lần nữa — ngọn lửa ấy hừng hực phẫn nộ!

Trường Ngô run lên.

Tây Vương Mẫu lại trở về, nở nụ cười dữ tợn, vươn tay ra, năm ngón tay xuyên thẳng qua da người, đẫm máu, moi hết nội tạng của cậu ta ra.

Trường Ngô chết không nhắm mắt!

Bùi Cảnh xử lý Thiên Diện Nữ xong, nghe được tiếng động chỗ Quý Vô Ưu thì quay đầu.

Đã thấy một vũng máu.

Sau đó, trong vũng máu, Quý Vô Ưu từ từ cong môi cười.

Ánh sáng xanh lam bột phát từ trên thân Trường Ngô.

Rồi từ giữa hư không, một bóng người hoá thành thực thể.

Mày như núi cách, mắt hạnh môi son, dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Mái tóc đen óng, búi gọn thật cao, lộng lẫy thanh nhã, gấm lụa phồn hoa mơ màng màu xanh nước, tôn lên khí chất đoan trang cao quý chẳng ai sánh được của nàng ta.

Nữ thần chốn Bồng Lai tiên cảnh của Côn Luân, lúc này khoé mắt trào giọt máu đỏ tươi, tà ác lạnh lùng.

Nàng ta khẽ cười.

Nhẹ giọng nói.

“Ta đã thoát ra rồi, vậy thì lần này, đừng ai ở đây nghĩ đến việc sống sót.”