Cực Phẩm Dâm Dục

Chương 82

Bữa cơm tối đầm ấm rộn rã tiếng cười khi trong nhà có sự xuất hiện của bà Thúy-mẹ Long mới sang lúc sáng. Ai cũng hỏi thăm bà chỉ trừ ông Hùng vẫn im lặng như cái xác không hồn. Bà Thúy xuất thân từ gia đình ba đời làm nghề nông nên tính bà cũng hiền lành, giản dị.

Từ ngày lấy chồng là người hà nội nên sau hơn 20 năm bà Thúy cũng bạo dạn, không nhút nhát như ngày xưa thời con gái. Chồng mất đã 5 năm, một mình bà bươn trải nuôi hai con ăn học và bà rất tự hào khi thằng Long con trai lớn đỗ cả 3 trường đại học, và sau đó còn được xuất sang Đức du học.

Khi Long báo tin phải bỏ học để lấy vợ thì bà Thúy cũng buồn lắm, nhưng vì 2 mẹ con ở quá xa nhau nên bà cũng chẳng thể làm được gì. Cũng may Long kiếm được tiền và thỉnh thoảng hay gửi về chu cấp để bà đỡ vất vả. Mẹ con xa nhau hàng vạn cây số nên bà Thúy rất nhớ và thương thằng Long. Mỗi đồng tiền nó gửi về là bà lại rưng rưng nước mắt nhớ nó.

Thằng Dương – em của Long thì lại không bằng anh nó. Dương học kém hơn nhiều và chẳng thi đỗ nổi một trường đại học nào cả, cũng may năm ngoái thi lại và đỗ được một trường dân lập. Bà Thúy cũng mừng vì bà lo thằng Dương sẽ hư hỏng khi không đi học. Nhưng cái sự đời lại hoàn toàn ngược lại khi thằng Dương bắt đâu đổ đốn chơi bời, cờ bạc từ khi bắt đầu đi học đại học. Cậy có ông anh gửi euro về, nó vênh mặt sắm quần áo đắt tiền, mua xe đẹp để tham gia cùng nhóm với nhóm nhà giàu trong lớp. Mấy lần Long muốn đón bà sang đây nhưng bà sợ nếu bà đi mà để thằng Dương ở nhà một mình thì nó sẽ hư hỏng, nghiện ngập nên bà không đi. Cũng may mấy tháng này thằng Dương đã tỉnh ngộ sau những trận báo nợ bị xã hội đen truy tìm, nên nó đã sợ và tu tỉnh lại cuộc đời. Bà Thúy cũng yên tâm khi thấy Dương bỏ học và xin đi học tại một cơ sở đào tạo dạy nghề sửa chữa xe máy ô tô. Được Dương khích lệ nên bà Thúy mới mạnh dạn sang giúp anh con cả trông cháu.

Bà Thúy và bà Linh có vẻ hợp nhau, cười nói suốt ngày như bạn tâm giao. Bà Thúy hơn Linh 2t nhưng là thông gia của nhau, lúc đầu bà cũng ngại vì bà biết bà thông gia sắp sinh đứa cháu nội cho mình. Thấy bà thông gia hiền lành, khéo tay, ăn nói nhẹ nhàng, sống có đức độ mà đôi khi bà Thúy chỉ ước có người con dâu như bà Linh. Trong nhà bà ít tiếp xúc với Thảo, đứa con dâu đích thực của bà. Vì Thảo đi làm từ sáng đến tối, tối về lại chịu khó đi học thêm lớp bổ túc quản lý kinh tế nên hầu như hai mẹ con chỉ nhìn thấy nhau vài phút lúc buổi sáng.

Nói qua về Thảo lúc này. Thảo bây giờ tính tình thay đổi hoàn toàn từ khi ông Hùng phải ngồi xe lăn, từ khi nghe được những lời chỉ bảo của ông Kiên. Trong nhà không ai biết ý định của cô sẽ làm gì. Thảo không còn hứng thú chuyện tìиɧ ɖu͙©, mà mới trước đó thôi cô coi như là một thú vui trong cuộc sống không thể sống thiếu nó. Chuyện của Long và mẹ cô mặc kệ, không quan tâm, không hóng hớt như ngày xưa. Bây giờ cô chỉ tập trung vào việc nâng cấp kiến thức quản trị, và cũng chịu khó hạ thấp mình làm nhiều việc trong công ty, từ việc nhỏ cho tới việc lớn, với mục đích làm tất cả mọi thứ để biết, để học hỏi. Tạm thời Thảo cứ để chồng cô quản lý cty vì hiện cô đang mang bầu mới tháng đầu. Ý định của Thảo là cứ để cty hoạt động duy trì như thế này trong hơn 1 năm, sau đó khi sinh xong em bé thì Thảo mới bắt đầu nhúng tay vào thay đổi và xây dựng đế chế kinh doanh của bố mình lên một tầm cao mới. Tham vọng của Thảo không chỉ là đủ ăn, đủ uống, mà là phải đưa công ty phát triển to hơn nữa, phải làm cho thương hiệu của cty nổi tiếng khắp châu âu.

Quay trở lại với bà Thúy, trong nhà bà cảm thấy khó chịu nhất là ông Hùng. Ông chẳng thèm nói với bà câu nào làm bà bị tổn thương vì dù sao bà là mẹ thằng Long thì ông cũng phải có chút tôn trọng. Nhiều khi bà muốn giúp ông cái này cái nọ mà ông cáu gắt không cho bà đυ.ng vào. Cũng may có bà Linh ở nhà cùng và bà Linh nói đỡ, bảo bà đừng giận vì từ ngày ông Hùng bị tai nạn nên đâm ra tính tình ông thay đổi, ông cáu gắt với tất cả mọi người trong nhà.

Vốn xuất thân là cô gái nông thôn nên bà Thúy tính tình chân chất, luôn vui vẻ và sống thương người không để bụng. Thấy ông Hùng cứ lầm lũi một mình như vậy bà cũng động lòng thấy thương. Dần dần sự kiên nhẫn của bà cũng lay động được ông Hùng. Ông cho phép bà giúp ông làm việc này việc nọ, đôi khi còn bảo bà đẩy xe đưa ông ra ngoài vườn chơi. Việc ông Hùng cởi mở hơn cũng làm cho bà Thúy thấy vui, và mọi người trong nhà ai cũng ủng hộ bà giúp ông Hùng vui vẻ trở lại.

Mọi việc bề ngoài dần tốt đẹp là như vậy, nhưng bà Thúy không biết rằng mình đang sống ở đâu, không biết rằng mình đang sống trong ngôi nhà mà trước đó mọi người ai cũng đê mê trong nɧu͙© ɖu͙©, kết quả là bà Linh phải mang thai ngoài ý muốn.

Mọi thứ bắt đầu diễn ra như đúng với những gì mà ngôi nhà này được gọi là thiên đường hoan lạc. Mấy ngày đầu khi đến ở, dù đã biết chuyện của Long với bà thông gia rồi, nhưng bà Thúy vẫn ngạc nhiên về cảnh hoan lạc của hai người mỗi khi cả nhà tắt đèn đi ngủ mà ông Hùng, chồng bà Linh lại không nói gì. Bà Thúy có thắc mắc điều này với Long, nhưng nó chỉ cười và bảo tốt nhất mẹ đừng quan tâm, còn nhiều thứ khác chắc mẹ không hiểu được đâu.

Ông Hùng lầm lì khó tính là như vậy, nhưng cuối cùng ông cũng phải mở lòng bởi vẻ hiền dịu, nhẫn nhịn của bà Thúy. Hai người đã cởi mở nói chuyện nhiều hơn, thậm trí ông Hùng lúc nào cũng muốn có bà Thúy bên cạnh để bầu bạn. Ở nhà thì bà Thúy hay bế Gia Bảo ngồi xem phim cùng ông, bà gọt hoa quả cho ông ăn, chăm ông như một đứa trẻ. Thỉnh thoảng bà đẩy xe đưa ông ra ngoài đi dạo cho thoáng, và thời gian dần trôi cũng là lúc hai người cảm thấy quý nhau từ lúc nào không hay.

Vào một ngày Long đi làm về sớm, nó đứng ngoài cổng và vô tình nhìn thấy mẹ và ông Hùng đang đứng ở vườn chơi. Long đứng nhìn hai người một lúc thì nó thấy ông Hùng cứ đưa tay vào trong váy mẹ nó xoa mông. Bà Thúy ý tứ gỡ tay Hùng ra, nhưng ông lại đặt vào.. cứ thế cứ thế bà Thúy đành để cho ông Hùng bóp mông của mình.

Buổi tối hôm đó Long vào phòng mẹ, nó hỏi ngay :

– Sao mẹ lại để cho ông Hùng bóp mông như vậy?

Bà Thúy cười nhìn Long nói :

– Ôi zời! Ông ấy bệnh tật thế có làm ăn được gì đâu mà con phải lo.

– Nhưng ai lại để ông ấy bóp mông bao giờ cơ chứ.

– Cho ông ấy sờ chút cũng không sao. Ông ấy bây giờ ra nông nỗi này cũng thấy tội nên chiều ông ấy chút cho ông ta vui vẻ ấy mà. Con đừng để ý đến vấn đề đó quá.

– Hihi.. Con không để ý đâu. Con chỉ sợ mẹ không thích nên nói vậy thôi. À mà mẹ có muốn đi bước nữa ko để con tìm người giới thiệu cho mẹ một ông.

– Thôi thôi.. mẹ già rồi không cần đâu con ạ. Ở nhà bế các cháu cũng thấy vui rồi.

– Mẹ mới có 45 thôi chứ đã già đâu. Con hỏi thật chẳng nhẽ mẹ hết… ham muốn cái chuyện kia rồi à mà định sống không có đàn ông bên cạnh vậy? Ở đây không phải là VN đâu nên nếu mẹ thích thì mẹ cứ nói, ko phải ngại. Chuyện này con tâm lý lắm nên con sẽ giúp và ủng hộ mẹ nhiệt tình nếu như có ai đó yêu thương mẹ của con hết lòng.

Bà Thúy nhìn Long, mới có mấy năm thôi mà bà thấy thằng con trai bé nhỏ ngày nào của bà bây giờ đã trưởng thành lắm rồi, trông rất ra dáng một người đàn ông của gia đình. Bà Thúy cười nói như pha một chút tếu trong đó :

– Mấy năm nay mẹ còn nhịn được cơ mà có cần ông nào bên cạnh đâu. Mẹ quen rồi, con không phải quan tâm cái chuyện đó cho mẹ. Mà thà ở vậy như này còn có thời gian chăm sóc các cháu hộ các con, chứ đi bước nữa đen đủi lấy phải những ông hết đát, bệnh đầy người thì hóa ra mình tự nhiên phải đi chăm sóc cho các ông ấy à. Thôi, thời gian đó để bế các cháu nội của mình còn thích hơn.

– Hihi.. Có ai bảo mẹ lấy những ông hết đát đâu. Hay mẹ thích trai trẻ.. hehe..

– Bố nhà anh… ăn với cả nói với mẹ thế à. Mẹ không giống bà thông gia đâu nhé.

– Bà thông gia làm sao? Mẹ không thấy bà thông gia từ ngày có con trông trẻ đẹp ra bao nhiêu à. Hơn 40 rồi mà vẫn cứ hót hòn họt.

– Vâng con trai tôi giỏi nhất rồi. Có ai tài giỏi hơn con khi làm cho cả hai mẹ con mang bầu không.

– Hehe.. không biết mẹ đang khen hay đá đểu con vậy đó. Thôi con về phòng để phục vụ bà thông gia của mẹ đây. Càng bầu to thì ham muốn của bà ấy càng cao, sợ thật đấy. Không biết ngày xưa mẹ bầu hai đứa chúng con có thế không?

– Lắm chuyện! Thôi đi ra đi, thế mà cũng hỏi được.

Long cười hềnh hệch nhìn mẹ rồi đi ra ngoài. Bà Thúy đóng cửa lại mỉm cười mặt tự dưng đỏ ửng lên khi nghĩ đến ngày xưa lúc mang bầu thằng Long và thằng Dương. Lúc đó bụng to rồi mà ông chồng đêm nào cũng đòi phịch và bà cũng cảm thấy lúc mang bầu phịch sướиɠ hơn cả lúc bình thường.